Cô vốn là vợ của anh, nhưng anh đâu có coi cô là vợ đâu. Người anh yêu đến cuối cùng cũng chỉ có cô ấy. Sau khi chiếm hết gia sản của nhà cô, thì liền vứt bỏ cô sang một bên giống như một bãi rác, rồi rước cô ấy về nhà bắt cô chăm sóc. Mọi người nghĩ là cô ấy sẽ giống như mấy nữ phụ độc ác mà bà Tâm hay viết ý hả? Không đâu, cô ấy đối xử với cô rất tốt khiến cô muốn hận cũng hận không nổi. Mỗi lần nhìn anh ân cần chăm sóc, yêu thương cô ấy trái tim liền đau, cô thật sự rất ghen tị với cô ấy. Cô cảm thấy mình giống như là người thừa trong cái nhà này vậy, nhiều lúc muốn rời đi muốn trả lại không gian riêng tư cho hai người họ. Nhưng….cô không thể, cuộc đời thật trớ trêu biết bao khi mới đây cô nhận được kết quả của bệnh viện rằng cô bị ung thư máu giai đoạn cuối đã không thể cứu chữa. Nhìn phía đối diện anh đang không ngừng gắp thức ăn cho cô ấy, trong lòng không khỏi thấy tủi thân. – Bỗng có gì đó từ mũi cô chảy ra rơi xuống bát cơm làm đỏ một mảng nhỏ. Cô vội đứng dậy chạy vào nhà vệ…

Truyện chữ