Giang lùn hỏi tôi: - Tại sao lúc mày cười trông cũng như mếu? Đã thế lúc nào mày cũng cười. Tôi trả lời: - Mày cho tao xin địa chỉ của ông bác sĩ mổ mắt cận cho mày đi. Cuộc phẫu thuật này quá thành công rồi đấy, mày còn nhìn thấy cái mà tao không thấy. Sau đó tôi cười phá lên, không nghe Giang lùn lẩm bẩm ở phía sau: - Con ranh, ông bác sĩ đó là bố tao mà. Ngày hôm đó, chúng tôi càn quét một bàn đầy thức ăn trong quán sushi. Tôi là một đứa con gái th* t*c. Tôi thích ăn đồ sống sít, thích thịt chó mắm tôm, nghiện ăn trứng vịt lộn và uống bia hơi vỉa hè... Tuy đồ ăn trong quán sushi cũng là sống sít nhưng gì thì gì, quán sushi vốn là quán sang, với lại tên món ăn cũng kêu, khách hàng lại toàn là những người giàu có lịch thiệp, thế nên vào đây ăn, vừa được thoải mái ăn gỏi sống, vừa không mang tiếng là th* t*c. Ăn xong, tôi ợ một cái rõ to. Giang lùn cầm ngược hóa đơn giơ về phía tôi, nói: - Mày trả tiền đi. Hôm nay tao quên ví rồi. - Yên tâm! Vô tư đê! Để tao thanh toán. Tôi hào phóng…
Tác giả: