"Ring reng reng...Ring reng reng..." Chỉ San lật người, tiếng động kia vẫn như cũ không buông tha, "Ring reng reng...Ring reng reng..." Một tiếng lại một tiếng, thúc hồn đoạt phách, cô cuối cùng cũng phải mở mắt, mí mắt như nặng ngàn cân, đầu đau như muốn nứt ra, có vẻ mới từ trong địa ngục tỉnh lại, lời nói ra miệng cũng tựa hơi thở mong manh: "Xin chào, tôi là Phương Chỉ San." Giọng nói của thư ký: "Cô Phương, mau quay về văn phòng, chủ tịch từ New York bay trở về Đài Bắc, một tiếng đồng hồ sau mở cuộc họp hội nghị, tất cả các giám đốc điều hành cao cấp đã lục tục đến rồi." Trong khoảng thời gian này cô đều ở nước Mỹ làm việc và nghỉ ngơi, bởi vì cô mỗi ngày đều phải dán mắt vào thị trường chứng khoán New York, mới vừa nằm xuống chưa đến hai giờ, đã bị tiếng chuông đánh thức linh hồn. Trong nháy mắt, cô thầm nghĩ muốn đập điện thoại hét lên: Mặc kệ ngài chủ tịch! Mặc kệ công ty của ngài! Tôi muốn đi ngủ! Thế nhưng không thể, cô không đủ sức. Giám đốc bảo cô chết canh ba, cô nào dám…

Truyện chữ