Úy Hành Vân: “Nhiễm Tô, anh là chồng của em, anh sẽ ở bên em cả đời.” Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô khẽ động, cười nhẹ: “Em nhớ, cho tới giờ em vẫn nhớ rõ anh là chồng của em.” … Chỉ là anh đã quên, anh đã từng phản bội vợ mình. Từng bị phản bội lần đầu tiên trong đời đã là đủ rồi, có chút đau nhức, nhất định cả đời khó quên, cho dù anh thật sự đã quên, cố gắng quên đi, nhưng cô vẫn mãi nhớ rõ, cực kỳ rõ. Chỉ vì, cô là một người phụ nữ, là một người vợ, là một người mẹ. =============================================================== Nghẹt thở, đau đớn, tuyệt vọng. Đột nhiên, cô bừng tỉnh giữa cơn ác mộng, khuôn mặt chảy ướt mồ hôi, th* d*c, người đàn ông ngủ bên cạnh cũng tỉnh lại. Dịu dàng ôm cô vào lòng, vỗ vỗ tấm lưng mảnh mai của cô, giọng nói trầm thấp từ tính của hắn nỉ non bên tai cô. “Đừng sợ, không có chuyện gì, anh ở đây, anh ở đây, Tô Tử.” Giọng nói dịu dàng như lông vũ, thanh âm của hắn mang theo thương yêu khiến người ta say mê. Nhưng người trong ngực hắn…
Tác giả: