Màn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này. Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá. “Giết! Giết! Giết!” Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết. Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi! Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết…

Chương 24: Ký Kết Khế Ước (2)

Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu NhânTác giả: Lam Bạch Cách TửTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMàn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này. Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá. “Giết! Giết! Giết!” Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết. Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi! Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết… Tính tình nữ giáo viên khá là dịu dàng, nàng chỉ đạo dẫn hàng người đi về phía trung tâm của vùng đất Linh Thực, để bọn họ thả lỏng trước.Trí nhớ của Ngu Thanh Thiển vô cùng tốt, thần chú và thủ ấn mà giáo viên dạy đã ghi sâu vào trong lòng.Nàng để năng lực tinh thần của mình từ từ phát ra, dị năng Mộc hệ trong cơ thể không ngừng chuyển động. Hình thành nên một tầng cảm xúc yêu thương gần gũi với sức mạnh tự nhiên vô hình đối với các Linh Thực xung quanh, những người khác lại không phát hiện ra được.Nàng nhắm mắt lại, tâm tư dần dần bước vào một trạng thái kỳ ảo. Nàng cảm thấy hoa cỏ cây cối xung quanh đều như đang sống, từng đoàn tinh hoa Linh Thực tranh giành muốn tiếp cận làm thân với nàng.Dị năng Mộc hệ của nàng có năng lực thân thiết và năng lực khống chế chiến đấu. Tuy bây giờ vẫn chưa hoàn toàn được kích hoạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức mạnh làm cho Linh Thực ở đây yêu thích nàng.Năng lực tinh thần của nàng lần lượt cảm nhận toàn bộ vùng đất Linh Thực, cuối cùng trong một đám Linh Thực um tùm phát hiện ra một bông hoa xinh đẹp tươi tắn đang từ từ phát ra hình thức như bông hoa hồng đỏ không ngừng hướng về nàng phát ra cảm xúc yêu thích mãnh liệt. Một cảm xúc tinh tế xẹt ngang qua lòng Ngu Thanh Thiển, giống như nhói lên một cái lại vừa mang lại cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Dần dần từng điểm sáng từ đóa hoa tươi màu đỏ bay ra vây quanh lấy người nàng, nàng có thể cảm nhận được sự yêu thích vô cùng của đối phương.Sau khi điểm sáng xâm nhập vào thân thể nàng, đột nhiên một luồng sức mạnh tinh thần không hề báo trước công kích vào thức hải của nàng.Môi của nàng nhẹ cong lên, một luồng sức mạnh tinh thần như bão táp ở trong thức hải, hình thành nên khí thế áp đảo khống chế luồng năng lực tinh thần vừa xâm nhập.Hai luồng sức mạnh tinh thần ở trong thức hải của nàng không ngừng đan chéo ý đồ nuốt gọn đối phương, trận chiến âm thầm như vậy người khác không nhìn thấy và không cảm nhận được.Luồng sức mạnh tinh thần xâm nhập rất thần bí, sức mạnh tinh thần của nàng phản kháng nhưng gặp nó đã bị đồng hóa, thế là nàng lập tức vận chuyển dị năng Mộc hệ trong người, lấy một sợi dị năng thâm nhập vào năng lực tinh thần, cùng giằng co mãnh liệt hơn với đối phương. Sau thời gian một tách trà, luồng sức mạnh tinh thần đột nhiên xâm nhập vào thức hải của Ngu Thanh Thiển đã được nàng hoàn toàn áp chế và nuốt gọn thành công, phát ra giọng nói mềm như lụa.“Ta nhận thua rồi, đừng nuốt ý thức của ta.”“Hừ, lúc trước không phải ngươi còn muốn nuốt sức mạnh tinh thần của ta khống chế ta sao?” Ngu Thanh Thiển lạnh lùng nói ở biển tri thức: “Bây giờ sao lại phục rồi?”“Ta chỉ muốn thử xem người có đủ tư cách làm chủ nhân của ta hay không mà thôi.” Giọng nói mềm mại đó lại thêm vài phần nũng nịu.Đôi mày Ngu Thanh Thiển nhẹ hếch lên: “Nếu như sức mạnh tinh thần của ta không mạnh, há chẳng phải đã bị ngươi nuốt gọn rồi sao, còn nói gì đến chuyện làm chủ nhân?”“Nếu sức mạnh tinh thần của người bị ta nuốt thì tất nhiên không đủ tư cách trở thành chủ nhân của ta rồi.” Giọng nói đó thăm dò: “Nhưng thiếu chút nữa người đã nuốt ý thức của ta rồi, cho nên người có tư cách làm chủ nhân của ta.”“Ngươi không phải là tinh hoa Linh Thực cấp thấp chứ?” Ngu Thanh Thiển hỏi.Theo tài liệu mà nàng từng kiểm tra và những lời giáo viên nữ nói lúc nãy, những tinh hoa Linh Thực mà bọn họ ký kết bây giờ đều thuộc cấp thấp, hơn nữa chỉ có thể phát ra sự thân thiện và sức mạnh và lập khế ước, không có sản sinh ý thức của riêng mình.Đóa Linh Thực này chẳng lẽ đã thành tinh rồi?“Ta với những phế vật cấp thấp không có giống nhau, ta là vua trong Linh Thực. Tuy là bây giờ thực sự là tinh hoa Linh Thực, nhưng mà chỉ cần chúng ta lập khế ước thành công, sự tu luyện của người sẽ gắn bó chặt chẽ với ta. Ta cũng sẽ từ từ nâng cấp theo.” Giọng nói kêu ngạo tiếp tục nói tiếp: “Nhưng mà ngàn năm nay chưa có ai có thể giao tiếp và cảm nhận ký kết khế ước với ta, ngươi là người đầu tiên đó.”Ngu Thanh Thiển cười chế giễu nói: “Bọn họ không thể lập khế ước với người chắc là vì sợ ngươi hút đi cả nửa sức mạnh tinh thần đó.”

Tính tình nữ giáo viên khá là dịu dàng, nàng chỉ đạo dẫn hàng người đi về phía trung tâm của vùng đất Linh Thực, để bọn họ thả lỏng trước.

Trí nhớ của Ngu Thanh Thiển vô cùng tốt, thần chú và thủ ấn mà giáo viên dạy đã ghi sâu vào trong lòng.

Nàng để năng lực tinh thần của mình từ từ phát ra, dị năng Mộc hệ trong cơ thể không ngừng chuyển động. Hình thành nên một tầng cảm xúc yêu thương gần gũi với sức mạnh tự nhiên vô hình đối với các Linh Thực xung quanh, những người khác lại không phát hiện ra được.

Nàng nhắm mắt lại, tâm tư dần dần bước vào một trạng thái kỳ ảo. Nàng cảm thấy hoa cỏ cây cối xung quanh đều như đang sống, từng đoàn tinh hoa Linh Thực tranh giành muốn tiếp cận làm thân với nàng.

Dị năng Mộc hệ của nàng có năng lực thân thiết và năng lực khống chế chiến đấu. Tuy bây giờ vẫn chưa hoàn toàn được kích hoạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức mạnh làm cho Linh Thực ở đây yêu thích nàng.

Năng lực tinh thần của nàng lần lượt cảm nhận toàn bộ vùng đất Linh Thực, cuối cùng trong một đám Linh Thực um tùm phát hiện ra một bông hoa xinh đẹp tươi tắn đang từ từ phát ra hình thức như bông hoa hồng đỏ không ngừng hướng về nàng phát ra cảm xúc yêu thích mãnh liệt. 

Một cảm xúc tinh tế xẹt ngang qua lòng Ngu Thanh Thiển, giống như nhói lên một cái lại vừa mang lại cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Dần dần từng điểm sáng từ đóa hoa tươi màu đỏ bay ra vây quanh lấy người nàng, nàng có thể cảm nhận được sự yêu thích vô cùng của đối phương.

Sau khi điểm sáng xâm nhập vào thân thể nàng, đột nhiên một luồng sức mạnh tinh thần không hề báo trước công kích vào thức hải của nàng.

Môi của nàng nhẹ cong lên, một luồng sức mạnh tinh thần như bão táp ở trong thức hải, hình thành nên khí thế áp đảo khống chế luồng năng lực tinh thần vừa xâm nhập.

Hai luồng sức mạnh tinh thần ở trong thức hải của nàng không ngừng đan chéo ý đồ nuốt gọn đối phương, trận chiến âm thầm như vậy người khác không nhìn thấy và không cảm nhận được.

Luồng sức mạnh tinh thần xâm nhập rất thần bí, sức mạnh tinh thần của nàng phản kháng nhưng gặp nó đã bị đồng hóa, thế là nàng lập tức vận chuyển dị năng Mộc hệ trong người, lấy một sợi dị năng thâm nhập vào năng lực tinh thần, cùng giằng co mãnh liệt hơn với đối phương. 

Sau thời gian một tách trà, luồng sức mạnh tinh thần đột nhiên xâm nhập vào thức hải của Ngu Thanh Thiển đã được nàng hoàn toàn áp chế và nuốt gọn thành công, phát ra giọng nói mềm như lụa.

“Ta nhận thua rồi, đừng nuốt ý thức của ta.”

“Hừ, lúc trước không phải ngươi còn muốn nuốt sức mạnh tinh thần của ta khống chế ta sao?” Ngu Thanh Thiển lạnh lùng nói ở biển tri thức: “Bây giờ sao lại phục rồi?”

“Ta chỉ muốn thử xem người có đủ tư cách làm chủ nhân của ta hay không mà thôi.” Giọng nói mềm mại đó lại thêm vài phần nũng nịu.

Đôi mày Ngu Thanh Thiển nhẹ hếch lên: “Nếu như sức mạnh tinh thần của ta không mạnh, há chẳng phải đã bị ngươi nuốt gọn rồi sao, còn nói gì đến chuyện làm chủ nhân?”

“Nếu sức mạnh tinh thần của người bị ta nuốt thì tất nhiên không đủ tư cách trở thành chủ nhân của ta rồi.” Giọng nói đó thăm dò: “Nhưng thiếu chút nữa người đã nuốt ý thức của ta rồi, cho nên người có tư cách làm chủ nhân của ta.”

“Ngươi không phải là tinh hoa Linh Thực cấp thấp chứ?” Ngu Thanh Thiển hỏi.

Theo tài liệu mà nàng từng kiểm tra và những lời giáo viên nữ nói lúc nãy, những tinh hoa Linh Thực mà bọn họ ký kết bây giờ đều thuộc cấp thấp, hơn nữa chỉ có thể phát ra sự thân thiện và sức mạnh và lập khế ước, không có sản sinh ý thức của riêng mình.

Đóa Linh Thực này chẳng lẽ đã thành tinh rồi?

“Ta với những phế vật cấp thấp không có giống nhau, ta là vua trong Linh Thực. Tuy là bây giờ thực sự là tinh hoa Linh Thực, nhưng mà chỉ cần chúng ta lập khế ước thành công, sự tu luyện của người sẽ gắn bó chặt chẽ với ta. Ta cũng sẽ từ từ nâng cấp theo.” Giọng nói kêu ngạo tiếp tục nói tiếp: “Nhưng mà ngàn năm nay chưa có ai có thể giao tiếp và cảm nhận ký kết khế ước với ta, ngươi là người đầu tiên đó.”

Ngu Thanh Thiển cười chế giễu nói: “Bọn họ không thể lập khế ước với người chắc là vì sợ ngươi hút đi cả nửa sức mạnh tinh thần đó.”

Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu NhânTác giả: Lam Bạch Cách TửTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMàn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này. Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá. “Giết! Giết! Giết!” Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết. Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi! Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết… Tính tình nữ giáo viên khá là dịu dàng, nàng chỉ đạo dẫn hàng người đi về phía trung tâm của vùng đất Linh Thực, để bọn họ thả lỏng trước.Trí nhớ của Ngu Thanh Thiển vô cùng tốt, thần chú và thủ ấn mà giáo viên dạy đã ghi sâu vào trong lòng.Nàng để năng lực tinh thần của mình từ từ phát ra, dị năng Mộc hệ trong cơ thể không ngừng chuyển động. Hình thành nên một tầng cảm xúc yêu thương gần gũi với sức mạnh tự nhiên vô hình đối với các Linh Thực xung quanh, những người khác lại không phát hiện ra được.Nàng nhắm mắt lại, tâm tư dần dần bước vào một trạng thái kỳ ảo. Nàng cảm thấy hoa cỏ cây cối xung quanh đều như đang sống, từng đoàn tinh hoa Linh Thực tranh giành muốn tiếp cận làm thân với nàng.Dị năng Mộc hệ của nàng có năng lực thân thiết và năng lực khống chế chiến đấu. Tuy bây giờ vẫn chưa hoàn toàn được kích hoạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức mạnh làm cho Linh Thực ở đây yêu thích nàng.Năng lực tinh thần của nàng lần lượt cảm nhận toàn bộ vùng đất Linh Thực, cuối cùng trong một đám Linh Thực um tùm phát hiện ra một bông hoa xinh đẹp tươi tắn đang từ từ phát ra hình thức như bông hoa hồng đỏ không ngừng hướng về nàng phát ra cảm xúc yêu thích mãnh liệt. Một cảm xúc tinh tế xẹt ngang qua lòng Ngu Thanh Thiển, giống như nhói lên một cái lại vừa mang lại cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Dần dần từng điểm sáng từ đóa hoa tươi màu đỏ bay ra vây quanh lấy người nàng, nàng có thể cảm nhận được sự yêu thích vô cùng của đối phương.Sau khi điểm sáng xâm nhập vào thân thể nàng, đột nhiên một luồng sức mạnh tinh thần không hề báo trước công kích vào thức hải của nàng.Môi của nàng nhẹ cong lên, một luồng sức mạnh tinh thần như bão táp ở trong thức hải, hình thành nên khí thế áp đảo khống chế luồng năng lực tinh thần vừa xâm nhập.Hai luồng sức mạnh tinh thần ở trong thức hải của nàng không ngừng đan chéo ý đồ nuốt gọn đối phương, trận chiến âm thầm như vậy người khác không nhìn thấy và không cảm nhận được.Luồng sức mạnh tinh thần xâm nhập rất thần bí, sức mạnh tinh thần của nàng phản kháng nhưng gặp nó đã bị đồng hóa, thế là nàng lập tức vận chuyển dị năng Mộc hệ trong người, lấy một sợi dị năng thâm nhập vào năng lực tinh thần, cùng giằng co mãnh liệt hơn với đối phương. Sau thời gian một tách trà, luồng sức mạnh tinh thần đột nhiên xâm nhập vào thức hải của Ngu Thanh Thiển đã được nàng hoàn toàn áp chế và nuốt gọn thành công, phát ra giọng nói mềm như lụa.“Ta nhận thua rồi, đừng nuốt ý thức của ta.”“Hừ, lúc trước không phải ngươi còn muốn nuốt sức mạnh tinh thần của ta khống chế ta sao?” Ngu Thanh Thiển lạnh lùng nói ở biển tri thức: “Bây giờ sao lại phục rồi?”“Ta chỉ muốn thử xem người có đủ tư cách làm chủ nhân của ta hay không mà thôi.” Giọng nói mềm mại đó lại thêm vài phần nũng nịu.Đôi mày Ngu Thanh Thiển nhẹ hếch lên: “Nếu như sức mạnh tinh thần của ta không mạnh, há chẳng phải đã bị ngươi nuốt gọn rồi sao, còn nói gì đến chuyện làm chủ nhân?”“Nếu sức mạnh tinh thần của người bị ta nuốt thì tất nhiên không đủ tư cách trở thành chủ nhân của ta rồi.” Giọng nói đó thăm dò: “Nhưng thiếu chút nữa người đã nuốt ý thức của ta rồi, cho nên người có tư cách làm chủ nhân của ta.”“Ngươi không phải là tinh hoa Linh Thực cấp thấp chứ?” Ngu Thanh Thiển hỏi.Theo tài liệu mà nàng từng kiểm tra và những lời giáo viên nữ nói lúc nãy, những tinh hoa Linh Thực mà bọn họ ký kết bây giờ đều thuộc cấp thấp, hơn nữa chỉ có thể phát ra sự thân thiện và sức mạnh và lập khế ước, không có sản sinh ý thức của riêng mình.Đóa Linh Thực này chẳng lẽ đã thành tinh rồi?“Ta với những phế vật cấp thấp không có giống nhau, ta là vua trong Linh Thực. Tuy là bây giờ thực sự là tinh hoa Linh Thực, nhưng mà chỉ cần chúng ta lập khế ước thành công, sự tu luyện của người sẽ gắn bó chặt chẽ với ta. Ta cũng sẽ từ từ nâng cấp theo.” Giọng nói kêu ngạo tiếp tục nói tiếp: “Nhưng mà ngàn năm nay chưa có ai có thể giao tiếp và cảm nhận ký kết khế ước với ta, ngươi là người đầu tiên đó.”Ngu Thanh Thiển cười chế giễu nói: “Bọn họ không thể lập khế ước với người chắc là vì sợ ngươi hút đi cả nửa sức mạnh tinh thần đó.”

Chương 24: Ký Kết Khế Ước (2)