Màn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này. Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá. “Giết! Giết! Giết!” Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết. Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi! Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết…
Chương 105: Ra Tay Bảo Vệ
Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu NhânTác giả: Lam Bạch Cách TửTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMàn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này. Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá. “Giết! Giết! Giết!” Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết. Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi! Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết… Lâm Phi Vũ và Ba Hạo thấy Ngu Thanh Thiển an toàn trở về, lòng mới bình tĩnh lại.Sau khi báo lên trên về tình huống của Ngu Thanh Thiển, bọn họ mới biết thì ra là hai lão đầu b**n th** ở Thục Văn viện đã sớm theo dõi nàng.Nếu để Ngu Thanh Thiển chết ở chỗ này, sau khi trở về chắc bọn họ sẽ bị hai người hành hạ một trận."Ngươi không sao chứ?" Lâm Phi Vũ đi tới trước mặt Ngu Thanh Thiển hòa nhã hỏi.Ngu Thanh Thiển mỉm cười trả lời: "Ta không sao, lần này làm phiền mấy vị sư huynh hỗ trợ, ta mới có thể an toàn trở lại."Đám người Nhạc Vân Dương nghe thấy Ngu Thanh Thiển thản nhiên nói dối, không khỏi cong khóe miệng lên.Rõ ràng là nhờ có sự hỗ trợ của nàng, bọn họ mới có thể lông tóc vô thương trở lại, chẳng qua bọn họ cũng biết nàng không muốn làm cho người khác quá chú ý, nên đều không có phản bác.Lâm Phi Vũ đã từng chứng kiến thủ đoạn và sức chiến đấu của Ngu Thanh Thiển, nhưng cũng không nghĩ rằng nàng có thể chiến thắng mấy con ma thú và yêu thực cao cấp ở đáy sông. Nàng có thể an toàn trở lại chắc chắn là nhờ có đám người Phong Thần giúp đỡ."Lần này đa tạ mấy vị." Nàng nhìn mấy người Phong Thần tỏ vẻ cảm tạ.Phong Thần lạnh lùng nói: "Không cần."Lâm Phi Vũ không nói thêm gì, nàng nhìn ra được sự xa cách lạnh nhạt của Phong Thần.Lúc này, một gã giáo viên của tổ mười một đi tới trước mặt Ngu Thanh Thiển, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Ngu Thanh Thiển, Tần Phượng Nghi tổ chúng ta đang bị thương rất nghiêm trọng, nghe nói thuật trị liệu của ngươi có thể giúp vết thương khép lại, ngươi đi chữa trị giúp nàng đi."Lúc đó gã đi trụ sở báo cáo, sau khi trở về mới phát hiện Tần Phượng Nghi, người có thiên phú cao nhất trong tổ bị trọng thương, đã vậy Tần Phượng Nghi còn có quan hệ không tệ với Tần gia, gã vô cùng tức giận cũng như lo lắng.Nghe được không ít đệ tử đều nói rằng năng lực chiến đấu và khả năng trị liệu của Ngu Thanh Thiển rất xuất chúng, gã tự đi kiểm tra người đệ tử bị ma thú đánh cho bụng toác thành cái lỗ lớn, phát hiện vết thương đã khép lại rồi.Chính vì thế gã mới yêu cầu Ngu Thanh Thiển giúp Tần Phượng Nghi trị liệu, mặc dù gã cũng nghe nói hai người không ưa nhau, nhưng trong mắt gã, Ngu Thanh Thiển chỉ là một tân sinh mà thôi, không có gì phải đắn đo suy nghĩ.Ngu Thanh Thiển miễn cưỡng mỉm cười, nhưng giọng nói lại không có chút nhiệt độ nào: "Xin lỗi, ta sẽ không trị liệu cho kẻ đáng ghét, giáo viên nhờ người khác đi."Tên giáo viên kia ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển lại dám từ chối gã.Sắc mặt gã lạnh lẽo, thả ra một luồng uy áp đè ép Ngu Thanh Thiển, uy h**p nói: "Ngươi dám cãi lời giáo viên?"Trên khuôn mặt thanh nhã của Phong Thần nhuốm một lớp băng sương, từ khi nào Thiển Thiển của hắn đến phiên người như thế tới uy h**p.Hắn nâng tay áo, một luồng khí áp tựa như một cơn lốc vô hình cuồn cuộn bay ra, uy áp mà gã giáo viên kia thả ra đè ép Ngu Thanh Thiển bị thổi tan chỉ trong nháy mắt.Một luồng tử mang xẹt qua, trực tiếp xuyên qua bả vai tên giáo viên kia, khiến cho người nọ lùi về phía sau mấy bước.Giọng nói lạnh lẽo của Phong Thần vang lên: "Ai dám miễn cưỡng nàng ấy, ta sẽ giết người đó."Tên giáo viên kia che vai trái bị thương do tử mang xuyên qua, sắc mặt vô cùng khó coi, gã cắn răng, định làm ầm lên.Nhưng phát hiện ra là Phong Thần ra tay, gã liền không dám phản kích.Thiên chi kiêu tử như Phong Thần, chẳng những là đệ tử số một của Học viện Hoàng gia, mà còn là thiên tài ở trong danh sách điều động nội bộ của Thánh viện, cộng thêm gia thế cùng thực lực cường hãn, gã tuyệt không muốn vì chuyện thế này mà kết thù với Phong Thần."Nếu Ngu học trò không đồng ý, vậy thì thôi." Gã nói xong liền xoay người rời đi ngay.Ánh mắt Ngu Thanh Thiển mang ý cười, nhìn Phong Thần khách sao nói: "Đa tạ sư huynh!"Phong Thần biết nàng đứng đắn khách sáo như vậy là vì không muốn để lộ thân phận của bọn họ, nên chỉ hờ hững gật đầu: "Đừng ngại." Những người tại đây đều không ngờ rằng, người có tính cách lạnh lùng như Phong Thần lại dùng khí phách ác liệt ra tay bảo vệ Ngu Thanh Thiển, ngay cả giáo viên cũng dám đánh cho bị thương rồi uy h**p g**t ch*t.Mọi người đều âm thầm xác định vị trí của Ngu Thanh Thiển cao thêm một tầng, đồng thời đều đang phỏng đoán nguyên nhân Phong Thần bảo vệ nàng.Không ít nữ đệ tử dùng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ lại vừa căm ghét mà nhìn Ngu Thanh Thiển.
Lâm Phi Vũ và Ba Hạo thấy Ngu Thanh Thiển an toàn trở về, lòng mới bình tĩnh lại.
Sau khi báo lên trên về tình huống của Ngu Thanh Thiển, bọn họ mới biết thì ra là hai lão đầu b**n th** ở Thục Văn viện đã sớm theo dõi nàng.
Nếu để Ngu Thanh Thiển chết ở chỗ này, sau khi trở về chắc bọn họ sẽ bị hai người hành hạ một trận.
"Ngươi không sao chứ?" Lâm Phi Vũ đi tới trước mặt Ngu Thanh Thiển hòa nhã hỏi.
Ngu Thanh Thiển mỉm cười trả lời: "Ta không sao, lần này làm phiền mấy vị sư huynh hỗ trợ, ta mới có thể an toàn trở lại."
Đám người Nhạc Vân Dương nghe thấy Ngu Thanh Thiển thản nhiên nói dối, không khỏi cong khóe miệng lên.
Rõ ràng là nhờ có sự hỗ trợ của nàng, bọn họ mới có thể lông tóc vô thương trở lại, chẳng qua bọn họ cũng biết nàng không muốn làm cho người khác quá chú ý, nên đều không có phản bác.
Lâm Phi Vũ đã từng chứng kiến thủ đoạn và sức chiến đấu của Ngu Thanh Thiển, nhưng cũng không nghĩ rằng nàng có thể chiến thắng mấy con ma thú và yêu thực cao cấp ở đáy sông. Nàng có thể an toàn trở lại chắc chắn là nhờ có đám người Phong Thần giúp đỡ.
"Lần này đa tạ mấy vị." Nàng nhìn mấy người Phong Thần tỏ vẻ cảm tạ.
Phong Thần lạnh lùng nói: "Không cần."
Lâm Phi Vũ không nói thêm gì, nàng nhìn ra được sự xa cách lạnh nhạt của Phong Thần.
Lúc này, một gã giáo viên của tổ mười một đi tới trước mặt Ngu Thanh Thiển, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Ngu Thanh Thiển, Tần Phượng Nghi tổ chúng ta đang bị thương rất nghiêm trọng, nghe nói thuật trị liệu của ngươi có thể giúp vết thương khép lại, ngươi đi chữa trị giúp nàng đi."
Lúc đó gã đi trụ sở báo cáo, sau khi trở về mới phát hiện Tần Phượng Nghi, người có thiên phú cao nhất trong tổ bị trọng thương, đã vậy Tần Phượng Nghi còn có quan hệ không tệ với Tần gia, gã vô cùng tức giận cũng như lo lắng.
Nghe được không ít đệ tử đều nói rằng năng lực chiến đấu và khả năng trị liệu của Ngu Thanh Thiển rất xuất chúng, gã tự đi kiểm tra người đệ tử bị ma thú đánh cho bụng toác thành cái lỗ lớn, phát hiện vết thương đã khép lại rồi.
Chính vì thế gã mới yêu cầu Ngu Thanh Thiển giúp Tần Phượng Nghi trị liệu, mặc dù gã cũng nghe nói hai người không ưa nhau, nhưng trong mắt gã, Ngu Thanh Thiển chỉ là một tân sinh mà thôi, không có gì phải đắn đo suy nghĩ.
Ngu Thanh Thiển miễn cưỡng mỉm cười, nhưng giọng nói lại không có chút nhiệt độ nào: "Xin lỗi, ta sẽ không trị liệu cho kẻ đáng ghét, giáo viên nhờ người khác đi."
Tên giáo viên kia ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển lại dám từ chối gã.
Sắc mặt gã lạnh lẽo, thả ra một luồng uy áp đè ép Ngu Thanh Thiển, uy h**p nói: "Ngươi dám cãi lời giáo viên?"
Trên khuôn mặt thanh nhã của Phong Thần nhuốm một lớp băng sương, từ khi nào Thiển Thiển của hắn đến phiên người như thế tới uy h**p.
Hắn nâng tay áo, một luồng khí áp tựa như một cơn lốc vô hình cuồn cuộn bay ra, uy áp mà gã giáo viên kia thả ra đè ép Ngu Thanh Thiển bị thổi tan chỉ trong nháy mắt.
Một luồng tử mang xẹt qua, trực tiếp xuyên qua bả vai tên giáo viên kia, khiến cho người nọ lùi về phía sau mấy bước.
Giọng nói lạnh lẽo của Phong Thần vang lên: "Ai dám miễn cưỡng nàng ấy, ta sẽ giết người đó."
Tên giáo viên kia che vai trái bị thương do tử mang xuyên qua, sắc mặt vô cùng khó coi, gã cắn răng, định làm ầm lên.
Nhưng phát hiện ra là Phong Thần ra tay, gã liền không dám phản kích.
Thiên chi kiêu tử như Phong Thần, chẳng những là đệ tử số một của Học viện Hoàng gia, mà còn là thiên tài ở trong danh sách điều động nội bộ của Thánh viện, cộng thêm gia thế cùng thực lực cường hãn, gã tuyệt không muốn vì chuyện thế này mà kết thù với Phong Thần.
"Nếu Ngu học trò không đồng ý, vậy thì thôi." Gã nói xong liền xoay người rời đi ngay.
Ánh mắt Ngu Thanh Thiển mang ý cười, nhìn Phong Thần khách sao nói: "Đa tạ sư huynh!"
Phong Thần biết nàng đứng đắn khách sáo như vậy là vì không muốn để lộ thân phận của bọn họ, nên chỉ hờ hững gật đầu: "Đừng ngại." Những người tại đây đều không ngờ rằng, người có tính cách lạnh lùng như Phong Thần lại dùng khí phách ác liệt ra tay bảo vệ Ngu Thanh Thiển, ngay cả giáo viên cũng dám đánh cho bị thương rồi uy h**p g**t ch*t.
Mọi người đều âm thầm xác định vị trí của Ngu Thanh Thiển cao thêm một tầng, đồng thời đều đang phỏng đoán nguyên nhân Phong Thần bảo vệ nàng.
Không ít nữ đệ tử dùng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ lại vừa căm ghét mà nhìn Ngu Thanh Thiển.
Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu NhânTác giả: Lam Bạch Cách TửTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMàn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này. Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá. “Giết! Giết! Giết!” Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết. Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi! Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết… Lâm Phi Vũ và Ba Hạo thấy Ngu Thanh Thiển an toàn trở về, lòng mới bình tĩnh lại.Sau khi báo lên trên về tình huống của Ngu Thanh Thiển, bọn họ mới biết thì ra là hai lão đầu b**n th** ở Thục Văn viện đã sớm theo dõi nàng.Nếu để Ngu Thanh Thiển chết ở chỗ này, sau khi trở về chắc bọn họ sẽ bị hai người hành hạ một trận."Ngươi không sao chứ?" Lâm Phi Vũ đi tới trước mặt Ngu Thanh Thiển hòa nhã hỏi.Ngu Thanh Thiển mỉm cười trả lời: "Ta không sao, lần này làm phiền mấy vị sư huynh hỗ trợ, ta mới có thể an toàn trở lại."Đám người Nhạc Vân Dương nghe thấy Ngu Thanh Thiển thản nhiên nói dối, không khỏi cong khóe miệng lên.Rõ ràng là nhờ có sự hỗ trợ của nàng, bọn họ mới có thể lông tóc vô thương trở lại, chẳng qua bọn họ cũng biết nàng không muốn làm cho người khác quá chú ý, nên đều không có phản bác.Lâm Phi Vũ đã từng chứng kiến thủ đoạn và sức chiến đấu của Ngu Thanh Thiển, nhưng cũng không nghĩ rằng nàng có thể chiến thắng mấy con ma thú và yêu thực cao cấp ở đáy sông. Nàng có thể an toàn trở lại chắc chắn là nhờ có đám người Phong Thần giúp đỡ."Lần này đa tạ mấy vị." Nàng nhìn mấy người Phong Thần tỏ vẻ cảm tạ.Phong Thần lạnh lùng nói: "Không cần."Lâm Phi Vũ không nói thêm gì, nàng nhìn ra được sự xa cách lạnh nhạt của Phong Thần.Lúc này, một gã giáo viên của tổ mười một đi tới trước mặt Ngu Thanh Thiển, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Ngu Thanh Thiển, Tần Phượng Nghi tổ chúng ta đang bị thương rất nghiêm trọng, nghe nói thuật trị liệu của ngươi có thể giúp vết thương khép lại, ngươi đi chữa trị giúp nàng đi."Lúc đó gã đi trụ sở báo cáo, sau khi trở về mới phát hiện Tần Phượng Nghi, người có thiên phú cao nhất trong tổ bị trọng thương, đã vậy Tần Phượng Nghi còn có quan hệ không tệ với Tần gia, gã vô cùng tức giận cũng như lo lắng.Nghe được không ít đệ tử đều nói rằng năng lực chiến đấu và khả năng trị liệu của Ngu Thanh Thiển rất xuất chúng, gã tự đi kiểm tra người đệ tử bị ma thú đánh cho bụng toác thành cái lỗ lớn, phát hiện vết thương đã khép lại rồi.Chính vì thế gã mới yêu cầu Ngu Thanh Thiển giúp Tần Phượng Nghi trị liệu, mặc dù gã cũng nghe nói hai người không ưa nhau, nhưng trong mắt gã, Ngu Thanh Thiển chỉ là một tân sinh mà thôi, không có gì phải đắn đo suy nghĩ.Ngu Thanh Thiển miễn cưỡng mỉm cười, nhưng giọng nói lại không có chút nhiệt độ nào: "Xin lỗi, ta sẽ không trị liệu cho kẻ đáng ghét, giáo viên nhờ người khác đi."Tên giáo viên kia ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển lại dám từ chối gã.Sắc mặt gã lạnh lẽo, thả ra một luồng uy áp đè ép Ngu Thanh Thiển, uy h**p nói: "Ngươi dám cãi lời giáo viên?"Trên khuôn mặt thanh nhã của Phong Thần nhuốm một lớp băng sương, từ khi nào Thiển Thiển của hắn đến phiên người như thế tới uy h**p.Hắn nâng tay áo, một luồng khí áp tựa như một cơn lốc vô hình cuồn cuộn bay ra, uy áp mà gã giáo viên kia thả ra đè ép Ngu Thanh Thiển bị thổi tan chỉ trong nháy mắt.Một luồng tử mang xẹt qua, trực tiếp xuyên qua bả vai tên giáo viên kia, khiến cho người nọ lùi về phía sau mấy bước.Giọng nói lạnh lẽo của Phong Thần vang lên: "Ai dám miễn cưỡng nàng ấy, ta sẽ giết người đó."Tên giáo viên kia che vai trái bị thương do tử mang xuyên qua, sắc mặt vô cùng khó coi, gã cắn răng, định làm ầm lên.Nhưng phát hiện ra là Phong Thần ra tay, gã liền không dám phản kích.Thiên chi kiêu tử như Phong Thần, chẳng những là đệ tử số một của Học viện Hoàng gia, mà còn là thiên tài ở trong danh sách điều động nội bộ của Thánh viện, cộng thêm gia thế cùng thực lực cường hãn, gã tuyệt không muốn vì chuyện thế này mà kết thù với Phong Thần."Nếu Ngu học trò không đồng ý, vậy thì thôi." Gã nói xong liền xoay người rời đi ngay.Ánh mắt Ngu Thanh Thiển mang ý cười, nhìn Phong Thần khách sao nói: "Đa tạ sư huynh!"Phong Thần biết nàng đứng đắn khách sáo như vậy là vì không muốn để lộ thân phận của bọn họ, nên chỉ hờ hững gật đầu: "Đừng ngại." Những người tại đây đều không ngờ rằng, người có tính cách lạnh lùng như Phong Thần lại dùng khí phách ác liệt ra tay bảo vệ Ngu Thanh Thiển, ngay cả giáo viên cũng dám đánh cho bị thương rồi uy h**p g**t ch*t.Mọi người đều âm thầm xác định vị trí của Ngu Thanh Thiển cao thêm một tầng, đồng thời đều đang phỏng đoán nguyên nhân Phong Thần bảo vệ nàng.Không ít nữ đệ tử dùng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ lại vừa căm ghét mà nhìn Ngu Thanh Thiển.