Màn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này. Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá. “Giết! Giết! Giết!” Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết. Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi! Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết…

Chương 148: Ta có thể gia nhập sao?

Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu NhânTác giả: Lam Bạch Cách TửTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMàn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này. Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá. “Giết! Giết! Giết!” Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết. Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi! Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết… Sáng sớm ngày hôm sau, Ngu Thanh Thiển đến khoa trị liệu lên lớp trước. Trên đường đi có không ít người khẽ giọng bàn tán, chủ đề đều xoay quanh biểu hiện của Ngu Thanh Thiển trong bài kiểm tra ở khoa dược tễ và khoa thực văn hoặc liên quan đến Phong Thần. Thái độ của không ít người ở khoa dược tễ khi nhìn thấy Ngu Thanh Thiển hoàn toàn trái ngược so với quá khứ, trước đây cố tình đối xử lạnh nhạt, hiện giờ lại cực kỳ nhiệt tình, thậm chí còn lựa ý hùa theo. Ngu Thanh Thiển đã quen với tính cách thay đổi thất thường của con người, mà nàng lại không phải là dạng người suy nghĩ cái gì cũng thể hiện ra ngoài mặt nên thái độ vẫn ôn hòa và xa cách như cũ. “Ngu Thanh Thiển, ngươi có quan hệ gì với Phong học trưởng vậy?” Vẫn có nữ sinh tò mò đến dò la tin tức. Ngu Thanh Thiển lạnh nhạt đáp lời: “Hình như việc này chẳng liên quan gì đến các ngươi thì phải.” Nàng không hề thích việc người khác lấy bản thân và bệnh mỹ nhân ra bàn tán cả ngày. Hai người có quan hệ gì thì liên quan gì đến mấy người này chứ. Nữ sinh kia nghẹn lời, thế nhưng cũng không dám nổi giận trước mặt Ngu Thanh Thiển nên chỉ đành ngượng ngập cười rồi rời đi. Thấy có người dò la thất bại, những kẻ muốn hóng chuyện khác cũng đều phải nhịn xuống. Nghĩ đến thực lực mà Ngu Thanh Thiển từng thể hiện trong lúc thí luyện, không ít người mong muốn khi thành lập tổ đội mới sẽ vào chung một đội với Ngu Thanh Thiển. Sau khi khoa trị liệu tan học, Ngu Thanh Thiển đi thẳng đến khoa dược tễ. Nhiệm vụ khảo nghiệm đầu tiên của khoa dược tễ cũng sẽ được tiến hành vào ngày hôm nay. Trên đường Doãn Minh gọi nàng lại: “Thanh Thiển.” Khi tổ đội thí luyện mọi người đều gọi nàng là Thanh Thiển, vì vậy Doãn Minh cũng gọi như thế. Thanh Thiển khẽ cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?” “Ta cũng muốn đến khoa dược tễ để lên lớp, tiện thể muốn nói với ngươi một chuyện.” Doãn Minh hơi thẹn thùng, cười nói. “Vậy chúng ta cùng đi đi.” Ấn tượng của Ngu Thanh Thiển về Doãn Minh khá là tốt. Ở Mạt Thế rất hiếm khi nhìn thấy người đàn ông nào hay thẹn thùng như vậy: “Ngươi muốn nói với ta chuyện gì?” “Thanh Thiển, ta muốn hỏi lần lập tổ đội thí luyện sau ngươi đã chấm được ai hay chưa? Ta có thể vào chung một đội với ngươi được không?” Doãn Minh xoắn xuýt hồi lâu mới hỏi giọng đầy mong đợi. Trước đây hắn bị mọi người trong khoa trị liệu cô lập. Chính Thanh Thiển đã giúp hắn nhận ra thiên phú trị liệu của bản thân không tệ chút nào, dần dần hắn mới tự tin lên. Hơn nữa, ở chung đội với nhóm của Ngu Thanh Thiển hắn mới cảm thấy bản thân rất thoải mái tự do, càng phát huy được sở trường trị liệu của mình. “Được thôi! Ta đang muốn mời ngươi vào đội với bọn ta đây.” Ngu Thanh Thiển gật đầu cười. Trước đây nàng cố tình chỉ dẫn cho Doãn Minh trước hết là vì cảm thấy một nhân tài có thể đào tạo được lại cứ tự ti muốn bỏ cuộc như vậy thật đáng tiếc, sau là vì muốn lôi kéo cậu ta thành trợ thủ cho mình trong tương lai. “Thật sao? Vậy tốt quá rồi!” Doãn Minh kích động hoan hô một tiếng, sau đó lại ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cảm ơn ngươi, Thanh Thiển.” “Không cần khách sáo. Sau này chúng ta sẽ là những đồng đội tin tưởng lẫn nhau.” Ngu Thanh Thiển nở nụ cười chân thành. Ngu Thanh Thiển quả thực muốn lôi kéo những người này trở thành phụ tá đắc lực cho mình, thế nhưng cũng xuất phát từ nội tâm mà coi những người được nàng chấm trúng như bạn tốt, không hề có ý định độc đoán muốn ỷ sức mình mà ức h**p người khác. “Ừ.” Doãn Minh siết chặt hai tay, dùng sức gật đầu. Có thể trở thành đồng đội với nhóm của Ngu Thanh Thiển là vinh dự của hắn. Hắn cũng sẽ cố gắng để bản thân có thể đuổi kịp bước tiến của bọn họ. Hai người đi đến khoa dược tễ, thầy hướng dẫn Điền dẫn mọi người đến thẳng một phòng thí nghiệm. Chủ khoa Chiêm Uyển Nguyệt đang cúi đầu điều chế một loại thuốc nước. Đợi sau khi dung hợp thành công, bà ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng với mọi người. “Bất kể là gia nhập khoa dược tễ, khoa thực văn hay khoa chế tạo đều sẽ phải trải qua những khảo nghiệm khác nhau.” Nàng chỉ tay vào đống dụng cụ đặt trên bàn: “Trước tiên mọi người hãy làm quen với tất cả những dụng cụ luyện chế dược cần thiết trong khoa dược tễ của chúng ta một lượt đi.” 

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngu Thanh Thiển đến khoa trị liệu lên lớp trước. 

Trên đường đi có không ít người khẽ giọng bàn tán, chủ đề đều xoay quanh biểu hiện của Ngu Thanh Thiển trong bài kiểm tra ở khoa dược tễ và khoa thực văn hoặc liên quan đến Phong Thần. 

Thái độ của không ít người ở khoa dược tễ khi nhìn thấy Ngu Thanh Thiển hoàn toàn trái ngược so với quá khứ, trước đây cố tình đối xử lạnh nhạt, hiện giờ lại cực kỳ nhiệt tình, thậm chí còn lựa ý hùa theo. 

Ngu Thanh Thiển đã quen với tính cách thay đổi thất thường của con người, mà nàng lại không phải là dạng người suy nghĩ cái gì cũng thể hiện ra ngoài mặt nên thái độ vẫn ôn hòa và xa cách như cũ. 

“Ngu Thanh Thiển, ngươi có quan hệ gì với Phong học trưởng vậy?” Vẫn có nữ sinh tò mò đến dò la tin tức. 

Ngu Thanh Thiển lạnh nhạt đáp lời: “Hình như việc này chẳng liên quan gì đến các ngươi thì phải.” 

Nàng không hề thích việc người khác lấy bản thân và bệnh mỹ nhân ra bàn tán cả ngày. Hai người có quan hệ gì thì liên quan gì đến mấy người này chứ. 

Nữ sinh kia nghẹn lời, thế nhưng cũng không dám nổi giận trước mặt Ngu Thanh Thiển nên chỉ đành ngượng ngập cười rồi rời đi. 

Thấy có người dò la thất bại, những kẻ muốn hóng chuyện khác cũng đều phải nhịn xuống. 

Nghĩ đến thực lực mà Ngu Thanh Thiển từng thể hiện trong lúc thí luyện, không ít người mong muốn khi thành lập tổ đội mới sẽ vào chung một đội với Ngu Thanh Thiển. 

Sau khi khoa trị liệu tan học, Ngu Thanh Thiển đi thẳng đến khoa dược tễ. Nhiệm vụ khảo nghiệm đầu tiên của khoa dược tễ cũng sẽ được tiến hành vào ngày hôm nay. 

Trên đường Doãn Minh gọi nàng lại: “Thanh Thiển.” 

Khi tổ đội thí luyện mọi người đều gọi nàng là Thanh Thiển, vì vậy Doãn Minh cũng gọi như thế. 

Thanh Thiển khẽ cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?” 

“Ta cũng muốn đến khoa dược tễ để lên lớp, tiện thể muốn nói với ngươi một chuyện.” Doãn Minh hơi thẹn thùng, cười nói. 

“Vậy chúng ta cùng đi đi.” Ấn tượng của Ngu Thanh Thiển về Doãn Minh khá là tốt. Ở Mạt Thế rất hiếm khi nhìn thấy người đàn ông nào hay thẹn thùng như vậy: “Ngươi muốn nói với ta chuyện gì?” 

“Thanh Thiển, ta muốn hỏi lần lập tổ đội thí luyện sau ngươi đã chấm được ai hay chưa? Ta có thể vào chung một đội với ngươi được không?” Doãn Minh xoắn xuýt hồi lâu mới hỏi giọng đầy mong đợi. 

Trước đây hắn bị mọi người trong khoa trị liệu cô lập. Chính Thanh Thiển đã giúp hắn nhận ra thiên phú trị liệu của bản thân không tệ chút nào, dần dần hắn mới tự tin lên. 

Hơn nữa, ở chung đội với nhóm của Ngu Thanh Thiển hắn mới cảm thấy bản thân rất thoải mái tự do, càng phát huy được sở trường trị liệu của mình. 

“Được thôi! Ta đang muốn mời ngươi vào đội với bọn ta đây.” Ngu Thanh Thiển gật đầu cười. 

Trước đây nàng cố tình chỉ dẫn cho Doãn Minh trước hết là vì cảm thấy một nhân tài có thể đào tạo được lại cứ tự ti muốn bỏ cuộc như vậy thật đáng tiếc, sau là vì muốn lôi kéo cậu ta thành trợ thủ cho mình trong tương lai. 

“Thật sao? Vậy tốt quá rồi!” Doãn Minh kích động hoan hô một tiếng, sau đó lại ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cảm ơn ngươi, Thanh Thiển.” 

“Không cần khách sáo. Sau này chúng ta sẽ là những đồng đội tin tưởng lẫn nhau.” Ngu Thanh Thiển nở nụ cười chân thành. 

Ngu Thanh Thiển quả thực muốn lôi kéo những người này trở thành phụ tá đắc lực cho mình, thế nhưng cũng xuất phát từ nội tâm mà coi những người được nàng chấm trúng như bạn tốt, không hề có ý định độc đoán muốn ỷ sức mình mà ức h**p người khác. 

“Ừ.” Doãn Minh siết chặt hai tay, dùng sức gật đầu. 

Có thể trở thành đồng đội với nhóm của Ngu Thanh Thiển là vinh dự của hắn. Hắn cũng sẽ cố gắng để bản thân có thể đuổi kịp bước tiến của bọn họ. 

Hai người đi đến khoa dược tễ, thầy hướng dẫn Điền dẫn mọi người đến thẳng một phòng thí nghiệm. 

Chủ khoa Chiêm Uyển Nguyệt đang cúi đầu điều chế một loại thuốc nước. Đợi sau khi dung hợp thành công, bà ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng với mọi người. 

“Bất kể là gia nhập khoa dược tễ, khoa thực văn hay khoa chế tạo đều sẽ phải trải qua những khảo nghiệm khác nhau.” Nàng chỉ tay vào đống dụng cụ đặt trên bàn: “Trước tiên mọi người hãy làm quen với tất cả những dụng cụ luyện chế dược cần thiết trong khoa dược tễ của chúng ta một lượt đi.” 

Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu NhânTác giả: Lam Bạch Cách TửTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMàn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này. Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá. “Giết! Giết! Giết!” Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết. Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi! Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết… Sáng sớm ngày hôm sau, Ngu Thanh Thiển đến khoa trị liệu lên lớp trước. Trên đường đi có không ít người khẽ giọng bàn tán, chủ đề đều xoay quanh biểu hiện của Ngu Thanh Thiển trong bài kiểm tra ở khoa dược tễ và khoa thực văn hoặc liên quan đến Phong Thần. Thái độ của không ít người ở khoa dược tễ khi nhìn thấy Ngu Thanh Thiển hoàn toàn trái ngược so với quá khứ, trước đây cố tình đối xử lạnh nhạt, hiện giờ lại cực kỳ nhiệt tình, thậm chí còn lựa ý hùa theo. Ngu Thanh Thiển đã quen với tính cách thay đổi thất thường của con người, mà nàng lại không phải là dạng người suy nghĩ cái gì cũng thể hiện ra ngoài mặt nên thái độ vẫn ôn hòa và xa cách như cũ. “Ngu Thanh Thiển, ngươi có quan hệ gì với Phong học trưởng vậy?” Vẫn có nữ sinh tò mò đến dò la tin tức. Ngu Thanh Thiển lạnh nhạt đáp lời: “Hình như việc này chẳng liên quan gì đến các ngươi thì phải.” Nàng không hề thích việc người khác lấy bản thân và bệnh mỹ nhân ra bàn tán cả ngày. Hai người có quan hệ gì thì liên quan gì đến mấy người này chứ. Nữ sinh kia nghẹn lời, thế nhưng cũng không dám nổi giận trước mặt Ngu Thanh Thiển nên chỉ đành ngượng ngập cười rồi rời đi. Thấy có người dò la thất bại, những kẻ muốn hóng chuyện khác cũng đều phải nhịn xuống. Nghĩ đến thực lực mà Ngu Thanh Thiển từng thể hiện trong lúc thí luyện, không ít người mong muốn khi thành lập tổ đội mới sẽ vào chung một đội với Ngu Thanh Thiển. Sau khi khoa trị liệu tan học, Ngu Thanh Thiển đi thẳng đến khoa dược tễ. Nhiệm vụ khảo nghiệm đầu tiên của khoa dược tễ cũng sẽ được tiến hành vào ngày hôm nay. Trên đường Doãn Minh gọi nàng lại: “Thanh Thiển.” Khi tổ đội thí luyện mọi người đều gọi nàng là Thanh Thiển, vì vậy Doãn Minh cũng gọi như thế. Thanh Thiển khẽ cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?” “Ta cũng muốn đến khoa dược tễ để lên lớp, tiện thể muốn nói với ngươi một chuyện.” Doãn Minh hơi thẹn thùng, cười nói. “Vậy chúng ta cùng đi đi.” Ấn tượng của Ngu Thanh Thiển về Doãn Minh khá là tốt. Ở Mạt Thế rất hiếm khi nhìn thấy người đàn ông nào hay thẹn thùng như vậy: “Ngươi muốn nói với ta chuyện gì?” “Thanh Thiển, ta muốn hỏi lần lập tổ đội thí luyện sau ngươi đã chấm được ai hay chưa? Ta có thể vào chung một đội với ngươi được không?” Doãn Minh xoắn xuýt hồi lâu mới hỏi giọng đầy mong đợi. Trước đây hắn bị mọi người trong khoa trị liệu cô lập. Chính Thanh Thiển đã giúp hắn nhận ra thiên phú trị liệu của bản thân không tệ chút nào, dần dần hắn mới tự tin lên. Hơn nữa, ở chung đội với nhóm của Ngu Thanh Thiển hắn mới cảm thấy bản thân rất thoải mái tự do, càng phát huy được sở trường trị liệu của mình. “Được thôi! Ta đang muốn mời ngươi vào đội với bọn ta đây.” Ngu Thanh Thiển gật đầu cười. Trước đây nàng cố tình chỉ dẫn cho Doãn Minh trước hết là vì cảm thấy một nhân tài có thể đào tạo được lại cứ tự ti muốn bỏ cuộc như vậy thật đáng tiếc, sau là vì muốn lôi kéo cậu ta thành trợ thủ cho mình trong tương lai. “Thật sao? Vậy tốt quá rồi!” Doãn Minh kích động hoan hô một tiếng, sau đó lại ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cảm ơn ngươi, Thanh Thiển.” “Không cần khách sáo. Sau này chúng ta sẽ là những đồng đội tin tưởng lẫn nhau.” Ngu Thanh Thiển nở nụ cười chân thành. Ngu Thanh Thiển quả thực muốn lôi kéo những người này trở thành phụ tá đắc lực cho mình, thế nhưng cũng xuất phát từ nội tâm mà coi những người được nàng chấm trúng như bạn tốt, không hề có ý định độc đoán muốn ỷ sức mình mà ức h**p người khác. “Ừ.” Doãn Minh siết chặt hai tay, dùng sức gật đầu. Có thể trở thành đồng đội với nhóm của Ngu Thanh Thiển là vinh dự của hắn. Hắn cũng sẽ cố gắng để bản thân có thể đuổi kịp bước tiến của bọn họ. Hai người đi đến khoa dược tễ, thầy hướng dẫn Điền dẫn mọi người đến thẳng một phòng thí nghiệm. Chủ khoa Chiêm Uyển Nguyệt đang cúi đầu điều chế một loại thuốc nước. Đợi sau khi dung hợp thành công, bà ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng với mọi người. “Bất kể là gia nhập khoa dược tễ, khoa thực văn hay khoa chế tạo đều sẽ phải trải qua những khảo nghiệm khác nhau.” Nàng chỉ tay vào đống dụng cụ đặt trên bàn: “Trước tiên mọi người hãy làm quen với tất cả những dụng cụ luyện chế dược cần thiết trong khoa dược tễ của chúng ta một lượt đi.” 

Chương 148: Ta có thể gia nhập sao?