Màn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này. Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá. “Giết! Giết! Giết!” Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết. Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi! Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết…
Chương 213: Sinh lòng thiện cảm
Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu NhânTác giả: Lam Bạch Cách TửTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMàn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này. Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá. “Giết! Giết! Giết!” Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết. Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi! Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết… Thấy ánh mắt của Lãnh Lăng Sương hết sức u ám, trong lòng của Trì Mặc Hoan càng nhanh khoái trá hơn.Hắn chớp chớp mi ẩn ý điều gì đó, cười nói: "Cũng đúng, Ngu Thanh Thiển này quả thật là lợi hại, không cần tốn chút sức lực nào để làm cho Thất Thải thần mộc tâm phục khẩu phục chủ động nhường ra cành lá và thân cây, không giống như một số người, dùng mồi lửa đi thiêu cũng không làm gì được."Giờ này khắc này, Trì Mặc Hoan nhìn Ngu Thanh Thiển càng thuận mắt hơn, ở trong lòng không khỏi sinh ra thiện cảm. Lãnh Lăng Sương quay lại chỗ Trì gia đang đứng sau đó liền lấy một chiếc áo choàng ra khoác thêm lên người, nghe được lời nói mà Trì Mặc Hoan châm chọc, nắm hai tay đang giấu trong áo choàng lại thật chặt, vô tình các đầu ngón tay thật sự lún sâu vào lòng bàn tay.Lần khó chịu này ả sẽ nhớ thật kỹ, tương lai sẽ trả lại cho Ngu Thanh Thiển gấp mười, gấp trăm lần, Trì Mặc Hoan cũng đừng nghĩ sống dễ chịu.Ngu Thanh Thiển và Thất Thải thần mộc thương lượng mặc cả thật sự vẫn chưa dùng đến dị năng khống chế Mộc hệ, mà đơn thuần là giao tiếp, Thất Thải thần mộc cũng rộng lượng đồng ý, chuyện này có quan hệ với chuyện ra tay cứu giúp vừa rồi của Ngu Thanh Thiển. "Bệnh mỹ nhân, chàng dùng đồ trang sức không gian chứa đồ vật của chàng cất những khúc Thất Thải thần mộc trên mặt đất này vào đó trước đi, ta ôm không xuể." Ngu Thanh Thiển nhìn Phong Thần, vẫy tay cười nói.Phong Thần và Trì Mặc Nhiễm có đồ trang sức không gian chứa đồ vật, chuyện này không có gì là bí mật, chính Lãnh Lăng Sương cũng dựa vào cơ duyên của mình lấy được một cái vòng tay không gian chứa đồ vật.Ngu Thanh Thiển không muốn bại lộ không gian của mình, tự nhiên sẽ dùng Phong Thần làm bia đỡ đạn. "Được!" Gương mặt Phong Thần như tranh vẽ mang ý cười, tâm trạng khẽ thay đổi, xa xa cành cây và thân cây Thất Thải thần mộc vô chủ trên mặt đất đã bị hắn thu vào.Có thể dùng phần thân của Thất Thải thần mộc để rèn pháp trượng, công dụng của nhánh cây cũng rất lớn, có thể dùng để rèn những đồ trang sức khác có khả năng chứa đựng được linh lực, cũng vô cùng quý báu.Lúc Ngu Thanh Thiển nhìn thấy Thất Thải thần mộc lộ ra gần nửa đoạn thân cây tr*n tr**, nhẵn bóng, hai tay ngưng tụ lại một chùm ánh sáng màu xanh biếc ném vào gốc cây Thất Thải thần mộc. "Mộc chi linh, đây coi như là ta báo đáp cho ngươi, tin tưởng một ngày nào đó ngươi có thể trở thành sinh linh chân chính." Chùm ánh sáng màu xanh lục mà Ngu Thanh Thiển ngưng tụ kia là tinh hoa của dị năng hệ Mộc, cực kỳ tốt cho sự sinh trưởng và phát triển của thực vật.Mọi người thấy sau khi Ngu Thanh Thiển ném chùm ánh sáng màu xanh biếc trúng ngay gốc cây Thất Thải thần mộc, chỉ trong tích tắc, nửa đoạn tr*n tr** trên thân Thất Thải thần mộc lần nữa lại nảy ra mầm non mới rồi dài ra, nhìn tràn đầy sức sống, mọi người không khỏi bị kinh ngạc thêm một lần nữa.Tài năng bẩm sinh đặc thù Linh Thực Sư mà trời ban cho Ngu Thanh Thiển cũng có phần quá quái dị rồi đây! Từ đáy lòng của Thất Thải thần mộc phát ra vài tiếng hoan hô truyền lại cho Ngu Thanh Thiển để biểu đạt sự biết ơn.Ngu Thanh Thiển dưới sự hộ tống che chở của những nhánh thất sắc mộc khác nhảy ra rừng mưa, đáp xuống bên cạnh Phong Thần."Bệnh mỹ nhân, lấy phân nửa Thất Thải thần mộc chia cho bọn họ đi." Ngu Thanh Thiển nhìn Phong Thần nói. Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bọn người Trì Mặc Nhiễm nói: "Ta phân chia như vậy, các ngươi không có ý kiến gì chứ?"Sở dĩ Ngu Thanh Thiển chia hết một nửa Thất Thải thần mộc, thứ nhất là không muốn để cho các nhân vật cấp cao của Trì gia quan tâm đến mình quá nhiều, dù sao một mình ăn trọn cũng phải biết nhìn thời cơ, thứ hai là nàng cũng không muốn làm cho Trì Mặc Nhiễm khó xử khi trở về Trì gia.Hơn nữa trước khi mộc chi linh của Thất Thải thần mộc cố ý chặt đứt một đoạn cành cây có tràn đầy sức sống cho nàng, trong đó có cất giấu kỹ một hạt giống, đây là bí mật trong chuyện thương lượng thành công. Dị năng đặc thù hệ Mộc của nàng còn có công năng sinh sôi, chỉ cần mang cành cây này về, lấy hạt giống thúc sinh, như vậy tương lai chắc chắn nàng sẽ không thiếu Thất Thải thần mộc."Chúng ta không có ý kiến, phần nghĩa khí này của Ngu tiểu thư khiến tại hạ bội phục, không biết có thể kết giao bằng hữu được không?" Trì Mặc Hoan vì thấy đại ca của hắn không tỏ ra bất kỳ chút bất mãn nào, cười nhìn Ngu Thanh Thiển, lên tiếng trước.Lúc này hắn có ấn tượng tốt với một nữ nhân như Ngu Thanh Thiển, thần bí, dị thường, mạnh mẽ, rất khiến người ta tò mò. "Được!" Ngu Thanh Thiển mỉm cười.Nhiệm vụ vào trong cổ mộ để tìm kiếm Thất Thải thần mộc của Trì gia lần này xem như đã hoàn thành, cả hai nhóm đều tương đối hài lòng kết quả này, Trì Hiên và Trì Uy đều nảy sinh không ít thiện cảm với Ngu Thanh Thiển.
Thấy ánh mắt của Lãnh Lăng Sương hết sức u ám, trong lòng của Trì Mặc Hoan càng nhanh khoái trá hơn.
Hắn chớp chớp mi ẩn ý điều gì đó, cười nói: "Cũng đúng, Ngu Thanh Thiển này quả thật là lợi hại, không cần tốn chút sức lực nào để làm cho Thất Thải thần mộc tâm phục khẩu phục chủ động nhường ra cành lá và thân cây, không giống như một số người, dùng mồi lửa đi thiêu cũng không làm gì được."
Giờ này khắc này, Trì Mặc Hoan nhìn Ngu Thanh Thiển càng thuận mắt hơn, ở trong lòng không khỏi sinh ra thiện cảm.
Lãnh Lăng Sương quay lại chỗ Trì gia đang đứng sau đó liền lấy một chiếc áo choàng ra khoác thêm lên người, nghe được lời nói mà Trì Mặc Hoan châm chọc, nắm hai tay đang giấu trong áo choàng lại thật chặt, vô tình các đầu ngón tay thật sự lún sâu vào lòng bàn tay.
Lần khó chịu này ả sẽ nhớ thật kỹ, tương lai sẽ trả lại cho Ngu Thanh Thiển gấp mười, gấp trăm lần, Trì Mặc Hoan cũng đừng nghĩ sống dễ chịu.
Ngu Thanh Thiển và Thất Thải thần mộc thương lượng mặc cả thật sự vẫn chưa dùng đến dị năng khống chế Mộc hệ, mà đơn thuần là giao tiếp, Thất Thải thần mộc cũng rộng lượng đồng ý, chuyện này có quan hệ với chuyện ra tay cứu giúp vừa rồi của Ngu Thanh Thiển.
"Bệnh mỹ nhân, chàng dùng đồ trang sức không gian chứa đồ vật của chàng cất những khúc Thất Thải thần mộc trên mặt đất này vào đó trước đi, ta ôm không xuể." Ngu Thanh Thiển nhìn Phong Thần, vẫy tay cười nói.
Phong Thần và Trì Mặc Nhiễm có đồ trang sức không gian chứa đồ vật, chuyện này không có gì là bí mật, chính Lãnh Lăng Sương cũng dựa vào cơ duyên của mình lấy được một cái vòng tay không gian chứa đồ vật.
Ngu Thanh Thiển không muốn bại lộ không gian của mình, tự nhiên sẽ dùng Phong Thần làm bia đỡ đạn.
"Được!" Gương mặt Phong Thần như tranh vẽ mang ý cười, tâm trạng khẽ thay đổi, xa xa cành cây và thân cây Thất Thải thần mộc vô chủ trên mặt đất đã bị hắn thu vào.
Có thể dùng phần thân của Thất Thải thần mộc để rèn pháp trượng, công dụng của nhánh cây cũng rất lớn, có thể dùng để rèn những đồ trang sức khác có khả năng chứa đựng được linh lực, cũng vô cùng quý báu.
Lúc Ngu Thanh Thiển nhìn thấy Thất Thải thần mộc lộ ra gần nửa đoạn thân cây tr*n tr**, nhẵn bóng, hai tay ngưng tụ lại một chùm ánh sáng màu xanh biếc ném vào gốc cây Thất Thải thần mộc.
"Mộc chi linh, đây coi như là ta báo đáp cho ngươi, tin tưởng một ngày nào đó ngươi có thể trở thành sinh linh chân chính." Chùm ánh sáng màu xanh lục mà Ngu Thanh Thiển ngưng tụ kia là tinh hoa của dị năng hệ Mộc, cực kỳ tốt cho sự sinh trưởng và phát triển của thực vật.
Mọi người thấy sau khi Ngu Thanh Thiển ném chùm ánh sáng màu xanh biếc trúng ngay gốc cây Thất Thải thần mộc, chỉ trong tích tắc, nửa đoạn tr*n tr** trên thân Thất Thải thần mộc lần nữa lại nảy ra mầm non mới rồi dài ra, nhìn tràn đầy sức sống, mọi người không khỏi bị kinh ngạc thêm một lần nữa.
Tài năng bẩm sinh đặc thù Linh Thực Sư mà trời ban cho Ngu Thanh Thiển cũng có phần quá quái dị rồi đây!
Từ đáy lòng của Thất Thải thần mộc phát ra vài tiếng hoan hô truyền lại cho Ngu Thanh Thiển để biểu đạt sự biết ơn.
Ngu Thanh Thiển dưới sự hộ tống che chở của những nhánh thất sắc mộc khác nhảy ra rừng mưa, đáp xuống bên cạnh Phong Thần.
"Bệnh mỹ nhân, lấy phân nửa Thất Thải thần mộc chia cho bọn họ đi." Ngu Thanh Thiển nhìn Phong Thần nói.
Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bọn người Trì Mặc Nhiễm nói: "Ta phân chia như vậy, các ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Sở dĩ Ngu Thanh Thiển chia hết một nửa Thất Thải thần mộc, thứ nhất là không muốn để cho các nhân vật cấp cao của Trì gia quan tâm đến mình quá nhiều, dù sao một mình ăn trọn cũng phải biết nhìn thời cơ, thứ hai là nàng cũng không muốn làm cho Trì Mặc Nhiễm khó xử khi trở về Trì gia.
Hơn nữa trước khi mộc chi linh của Thất Thải thần mộc cố ý chặt đứt một đoạn cành cây có tràn đầy sức sống cho nàng, trong đó có cất giấu kỹ một hạt giống, đây là bí mật trong chuyện thương lượng thành công.
Dị năng đặc thù hệ Mộc của nàng còn có công năng sinh sôi, chỉ cần mang cành cây này về, lấy hạt giống thúc sinh, như vậy tương lai chắc chắn nàng sẽ không thiếu Thất Thải thần mộc.
"Chúng ta không có ý kiến, phần nghĩa khí này của Ngu tiểu thư khiến tại hạ bội phục, không biết có thể kết giao bằng hữu được không?" Trì Mặc Hoan vì thấy đại ca của hắn không tỏ ra bất kỳ chút bất mãn nào, cười nhìn Ngu Thanh Thiển, lên tiếng trước.
Lúc này hắn có ấn tượng tốt với một nữ nhân như Ngu Thanh Thiển, thần bí, dị thường, mạnh mẽ, rất khiến người ta tò mò.
"Được!" Ngu Thanh Thiển mỉm cười.
Nhiệm vụ vào trong cổ mộ để tìm kiếm Thất Thải thần mộc của Trì gia lần này xem như đã hoàn thành, cả hai nhóm đều tương đối hài lòng kết quả này, Trì Hiên và Trì Uy đều nảy sinh không ít thiện cảm với Ngu Thanh Thiển.
Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu NhânTác giả: Lam Bạch Cách TửTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMàn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này. Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ. Dưới bộ quần áo rách nát của nàng, lộ ra phần da thịt đầy máu và vết thương. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trần gian sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tàn tích ở khắp nơi. Tuy mặt đất vẫn không ngừng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc của dị năng, nhưng mà dàn phòng ngự kiên định cuối cùng của loài người, nhìn qua cũng sắp bị lũ cương thi công phá. “Giết! Giết! Giết!” Những tiếng hét bi thương vang lên khắp cả vùng đất, mỗi tiếng hét đều mang cả lòng quyết tâm kiên định không màng tới cái chết. Phàm là người trên thế gian còn sống sót, bất kể là người bình thường hay người dị năng đều liều mình chiến đấu với lũ cương thi đang công phá cổng thành kia. Đã không giữ được thành, thì đành liều chết với chúng một phen thôi! Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra, mắt nàng lại hiện lên thêm quyết… Thấy ánh mắt của Lãnh Lăng Sương hết sức u ám, trong lòng của Trì Mặc Hoan càng nhanh khoái trá hơn.Hắn chớp chớp mi ẩn ý điều gì đó, cười nói: "Cũng đúng, Ngu Thanh Thiển này quả thật là lợi hại, không cần tốn chút sức lực nào để làm cho Thất Thải thần mộc tâm phục khẩu phục chủ động nhường ra cành lá và thân cây, không giống như một số người, dùng mồi lửa đi thiêu cũng không làm gì được."Giờ này khắc này, Trì Mặc Hoan nhìn Ngu Thanh Thiển càng thuận mắt hơn, ở trong lòng không khỏi sinh ra thiện cảm. Lãnh Lăng Sương quay lại chỗ Trì gia đang đứng sau đó liền lấy một chiếc áo choàng ra khoác thêm lên người, nghe được lời nói mà Trì Mặc Hoan châm chọc, nắm hai tay đang giấu trong áo choàng lại thật chặt, vô tình các đầu ngón tay thật sự lún sâu vào lòng bàn tay.Lần khó chịu này ả sẽ nhớ thật kỹ, tương lai sẽ trả lại cho Ngu Thanh Thiển gấp mười, gấp trăm lần, Trì Mặc Hoan cũng đừng nghĩ sống dễ chịu.Ngu Thanh Thiển và Thất Thải thần mộc thương lượng mặc cả thật sự vẫn chưa dùng đến dị năng khống chế Mộc hệ, mà đơn thuần là giao tiếp, Thất Thải thần mộc cũng rộng lượng đồng ý, chuyện này có quan hệ với chuyện ra tay cứu giúp vừa rồi của Ngu Thanh Thiển. "Bệnh mỹ nhân, chàng dùng đồ trang sức không gian chứa đồ vật của chàng cất những khúc Thất Thải thần mộc trên mặt đất này vào đó trước đi, ta ôm không xuể." Ngu Thanh Thiển nhìn Phong Thần, vẫy tay cười nói.Phong Thần và Trì Mặc Nhiễm có đồ trang sức không gian chứa đồ vật, chuyện này không có gì là bí mật, chính Lãnh Lăng Sương cũng dựa vào cơ duyên của mình lấy được một cái vòng tay không gian chứa đồ vật.Ngu Thanh Thiển không muốn bại lộ không gian của mình, tự nhiên sẽ dùng Phong Thần làm bia đỡ đạn. "Được!" Gương mặt Phong Thần như tranh vẽ mang ý cười, tâm trạng khẽ thay đổi, xa xa cành cây và thân cây Thất Thải thần mộc vô chủ trên mặt đất đã bị hắn thu vào.Có thể dùng phần thân của Thất Thải thần mộc để rèn pháp trượng, công dụng của nhánh cây cũng rất lớn, có thể dùng để rèn những đồ trang sức khác có khả năng chứa đựng được linh lực, cũng vô cùng quý báu.Lúc Ngu Thanh Thiển nhìn thấy Thất Thải thần mộc lộ ra gần nửa đoạn thân cây tr*n tr**, nhẵn bóng, hai tay ngưng tụ lại một chùm ánh sáng màu xanh biếc ném vào gốc cây Thất Thải thần mộc. "Mộc chi linh, đây coi như là ta báo đáp cho ngươi, tin tưởng một ngày nào đó ngươi có thể trở thành sinh linh chân chính." Chùm ánh sáng màu xanh lục mà Ngu Thanh Thiển ngưng tụ kia là tinh hoa của dị năng hệ Mộc, cực kỳ tốt cho sự sinh trưởng và phát triển của thực vật.Mọi người thấy sau khi Ngu Thanh Thiển ném chùm ánh sáng màu xanh biếc trúng ngay gốc cây Thất Thải thần mộc, chỉ trong tích tắc, nửa đoạn tr*n tr** trên thân Thất Thải thần mộc lần nữa lại nảy ra mầm non mới rồi dài ra, nhìn tràn đầy sức sống, mọi người không khỏi bị kinh ngạc thêm một lần nữa.Tài năng bẩm sinh đặc thù Linh Thực Sư mà trời ban cho Ngu Thanh Thiển cũng có phần quá quái dị rồi đây! Từ đáy lòng của Thất Thải thần mộc phát ra vài tiếng hoan hô truyền lại cho Ngu Thanh Thiển để biểu đạt sự biết ơn.Ngu Thanh Thiển dưới sự hộ tống che chở của những nhánh thất sắc mộc khác nhảy ra rừng mưa, đáp xuống bên cạnh Phong Thần."Bệnh mỹ nhân, lấy phân nửa Thất Thải thần mộc chia cho bọn họ đi." Ngu Thanh Thiển nhìn Phong Thần nói. Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bọn người Trì Mặc Nhiễm nói: "Ta phân chia như vậy, các ngươi không có ý kiến gì chứ?"Sở dĩ Ngu Thanh Thiển chia hết một nửa Thất Thải thần mộc, thứ nhất là không muốn để cho các nhân vật cấp cao của Trì gia quan tâm đến mình quá nhiều, dù sao một mình ăn trọn cũng phải biết nhìn thời cơ, thứ hai là nàng cũng không muốn làm cho Trì Mặc Nhiễm khó xử khi trở về Trì gia.Hơn nữa trước khi mộc chi linh của Thất Thải thần mộc cố ý chặt đứt một đoạn cành cây có tràn đầy sức sống cho nàng, trong đó có cất giấu kỹ một hạt giống, đây là bí mật trong chuyện thương lượng thành công. Dị năng đặc thù hệ Mộc của nàng còn có công năng sinh sôi, chỉ cần mang cành cây này về, lấy hạt giống thúc sinh, như vậy tương lai chắc chắn nàng sẽ không thiếu Thất Thải thần mộc."Chúng ta không có ý kiến, phần nghĩa khí này của Ngu tiểu thư khiến tại hạ bội phục, không biết có thể kết giao bằng hữu được không?" Trì Mặc Hoan vì thấy đại ca của hắn không tỏ ra bất kỳ chút bất mãn nào, cười nhìn Ngu Thanh Thiển, lên tiếng trước.Lúc này hắn có ấn tượng tốt với một nữ nhân như Ngu Thanh Thiển, thần bí, dị thường, mạnh mẽ, rất khiến người ta tò mò. "Được!" Ngu Thanh Thiển mỉm cười.Nhiệm vụ vào trong cổ mộ để tìm kiếm Thất Thải thần mộc của Trì gia lần này xem như đã hoàn thành, cả hai nhóm đều tương đối hài lòng kết quả này, Trì Hiên và Trì Uy đều nảy sinh không ít thiện cảm với Ngu Thanh Thiển.