Trong căn phòng rộng lớn được thiết kế theo phong cách Nhật Bản. Nhạc Tử Linh nằm dài trên chiếc giường màu xanh dương, gấp cuốn tiểu thuyết mới mua lại ôm vào trong ngực thở dài một cái và... " Rầm " Cuốn tiểu thuyết vừa mới đc cô ôm trong ngực giống như bảo bối bây giờ đã bị ném đi một cách không thương tiếc. Lôi điện thoại ra cô lập tức gọi ngay cho con bạn mình _ cũng chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc. " Con kia! Cuốn tiểu thuyết mày vừa viết cẩu huyết vl. Đọc mà ức chế bỏ mẹ. Tau đọc mà tau muốn đến chỗ mày tát cho vài cái thẳng mặt cho tỉnh người ra. Tình tiết truyện cẩu huyết chết đi được. Cái gì mà ngây thơ trong sáng, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời... con nữ chính tau thấy giả tạo thì đúng hơn. Chỉ tội cho con nữ phụ... Mày ngược con nữ phụ gì mà thảm thế hả, đã chết xác còn không được toàn thây... Tội nghiệp cho con nữ phụ vcl " " Ơ hay! Cái con nhỏ này. Mày phải hiểu rằng nữ phụ chỉ là bàn đạp cho nữ chính, là bậc thang để cho nữ chính đi lên bục vinh…
Chương 17: Tâm tư
Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi RaTác giả: Trang monTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong căn phòng rộng lớn được thiết kế theo phong cách Nhật Bản. Nhạc Tử Linh nằm dài trên chiếc giường màu xanh dương, gấp cuốn tiểu thuyết mới mua lại ôm vào trong ngực thở dài một cái và... " Rầm " Cuốn tiểu thuyết vừa mới đc cô ôm trong ngực giống như bảo bối bây giờ đã bị ném đi một cách không thương tiếc. Lôi điện thoại ra cô lập tức gọi ngay cho con bạn mình _ cũng chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc. " Con kia! Cuốn tiểu thuyết mày vừa viết cẩu huyết vl. Đọc mà ức chế bỏ mẹ. Tau đọc mà tau muốn đến chỗ mày tát cho vài cái thẳng mặt cho tỉnh người ra. Tình tiết truyện cẩu huyết chết đi được. Cái gì mà ngây thơ trong sáng, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời... con nữ chính tau thấy giả tạo thì đúng hơn. Chỉ tội cho con nữ phụ... Mày ngược con nữ phụ gì mà thảm thế hả, đã chết xác còn không được toàn thây... Tội nghiệp cho con nữ phụ vcl " " Ơ hay! Cái con nhỏ này. Mày phải hiểu rằng nữ phụ chỉ là bàn đạp cho nữ chính, là bậc thang để cho nữ chính đi lên bục vinh… Lớp 10a1Vân lão sư đứng trên giảng đường giảng dạy những kiến thức mới cho học viên. Mọi người thì im lặng nghe giảng bài và ghi chép. Không gian yên tĩnh đến lạ thường...Một tay chống cằm nhìn qua cửa sổ. Cô đang nghĩ về thế giới bên kia. Cô rất nhớ mọi người... Nhớ tiểu Lam, nhớ Trương nhi, nhớ các đồng học, nhớ mẹ cô, bà ngoại cô,...Bình thường bây giờ cô sẽ cùng tiểu Lam trốn học hay cùng Trương nhi đi đến võ đường... Cuối tuần về nhà bà ngoại nghe bà kể những chuyện xưa, ăn món bánh mới mà bà làm, hay đi mua sắm cùng mẹ... Nhưng bây giờ những chuyện này chỉ là quá khứ.Cô nhiều lúc rất muốn khóc. Cô rất muốn về bên kia... Cô muốn được về với mẹ, với bà, với các bạn. Ở đây ngày nào cũng phải đề phòng nữ chủ với nam chủ...Chìm đám trong suy nghĩ của mình. Cô không hề hay biết hai người nào đó cũng đang ngẩn ngơ nghĩ về mìnhĐông Phương Kì thật không hiểu anh dạo này bị gì. Cứ ở gần Băng Tuyết Linh là tim anh đập nhanh liên hồi. Còn chưa kể đến tim anh như thắt lại khi thấy cô đau lòng... Chẳng lẽ anh bị bệnh tim. Nhưng tại sao, khi gần Băng Tuyết Linh anh... Kiểu này về anh phải đi khám mới được. Cứ thế này lỡ bị bệnh tim giai đoạn cuối thì nguy ( Cha này ảo tưởng năng ghê)Đàm Thế Nam thật sự điên mất rồi... Không thể nào anh lại đi thích cái con nhỏ lấy nỗi đau khổ của người khác làm niềm vui cả. Đúng! Chắc chắn là như thế. Anh không thể thích con nhỏ đó nhưng cảm giác ở bên con nhỏ đó là sao??? Cái cảm giác khi nào cũng nhớ về con nhỏ đó, khi ở bên con nhỏ đó là tim đập nhanh kinh khủng như kiểu đánh trống ý... Hôm qua hỏi lão quản gia cảm giác đó là có nghĩ gì thì lão bảo " thiếu gia đã yêu vị tiểu thư đó rồi ". Aaaaaa ~ không thể nào anh thích cái con nhỏ đó cả. Đúng vậy! Chắc dạo này không gần phụ nữ nên anh mới có cảm giác với cái con nhỏ vô duyên đó. Hừ! Con gái con gớm chảng có ý tứ gì. Tính tình thì hung dữ như bà chằn, suốt ngày cười trên nỗi đau khổ của người khác, chẳng có chút ưu điểm gì cả...Mỗi người một suy nghĩ, một tâm tư nhưng đều nhớ về một điều gì đó...
Lớp 10a1
Vân lão sư đứng trên giảng đường giảng dạy những kiến thức mới cho học viên. Mọi người thì im lặng nghe giảng bài và ghi chép. Không gian yên tĩnh đến lạ thường...
Một tay chống cằm nhìn qua cửa sổ. Cô đang nghĩ về thế giới bên kia. Cô rất nhớ mọi người... Nhớ tiểu Lam, nhớ Trương nhi, nhớ các đồng học, nhớ mẹ cô, bà ngoại cô,...
Bình thường bây giờ cô sẽ cùng tiểu Lam trốn học hay cùng Trương nhi đi đến võ đường... Cuối tuần về nhà bà ngoại nghe bà kể những chuyện xưa, ăn món bánh mới mà bà làm, hay đi mua sắm cùng mẹ... Nhưng bây giờ những chuyện này chỉ là quá khứ.
Cô nhiều lúc rất muốn khóc. Cô rất muốn về bên kia... Cô muốn được về với mẹ, với bà, với các bạn. Ở đây ngày nào cũng phải đề phòng nữ chủ với nam chủ...
Chìm đám trong suy nghĩ của mình. Cô không hề hay biết hai người nào đó cũng đang ngẩn ngơ nghĩ về mình
Đông Phương Kì thật không hiểu anh dạo này bị gì. Cứ ở gần Băng Tuyết Linh là tim anh đập nhanh liên hồi. Còn chưa kể đến tim anh như thắt lại khi thấy cô đau lòng... Chẳng lẽ anh bị bệnh tim. Nhưng tại sao, khi gần Băng Tuyết Linh anh... Kiểu này về anh phải đi khám mới được. Cứ thế này lỡ bị bệnh tim giai đoạn cuối thì nguy ( Cha này ảo tưởng năng ghê)
Đàm Thế Nam thật sự điên mất rồi... Không thể nào anh lại đi thích cái con nhỏ lấy nỗi đau khổ của người khác làm niềm vui cả. Đúng! Chắc chắn là như thế. Anh không thể thích con nhỏ đó nhưng cảm giác ở bên con nhỏ đó là sao??? Cái cảm giác khi nào cũng nhớ về con nhỏ đó, khi ở bên con nhỏ đó là tim đập nhanh kinh khủng như kiểu đánh trống ý... Hôm qua hỏi lão quản gia cảm giác đó là có nghĩ gì thì lão bảo " thiếu gia đã yêu vị tiểu thư đó rồi ". Aaaaaa ~ không thể nào anh thích cái con nhỏ đó cả. Đúng vậy! Chắc dạo này không gần phụ nữ nên anh mới có cảm giác với cái con nhỏ vô duyên đó. Hừ! Con gái con gớm chảng có ý tứ gì. Tính tình thì hung dữ như bà chằn, suốt ngày cười trên nỗi đau khổ của người khác, chẳng có chút ưu điểm gì cả...
Mỗi người một suy nghĩ, một tâm tư nhưng đều nhớ về một điều gì đó...
Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi RaTác giả: Trang monTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong căn phòng rộng lớn được thiết kế theo phong cách Nhật Bản. Nhạc Tử Linh nằm dài trên chiếc giường màu xanh dương, gấp cuốn tiểu thuyết mới mua lại ôm vào trong ngực thở dài một cái và... " Rầm " Cuốn tiểu thuyết vừa mới đc cô ôm trong ngực giống như bảo bối bây giờ đã bị ném đi một cách không thương tiếc. Lôi điện thoại ra cô lập tức gọi ngay cho con bạn mình _ cũng chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc. " Con kia! Cuốn tiểu thuyết mày vừa viết cẩu huyết vl. Đọc mà ức chế bỏ mẹ. Tau đọc mà tau muốn đến chỗ mày tát cho vài cái thẳng mặt cho tỉnh người ra. Tình tiết truyện cẩu huyết chết đi được. Cái gì mà ngây thơ trong sáng, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời... con nữ chính tau thấy giả tạo thì đúng hơn. Chỉ tội cho con nữ phụ... Mày ngược con nữ phụ gì mà thảm thế hả, đã chết xác còn không được toàn thây... Tội nghiệp cho con nữ phụ vcl " " Ơ hay! Cái con nhỏ này. Mày phải hiểu rằng nữ phụ chỉ là bàn đạp cho nữ chính, là bậc thang để cho nữ chính đi lên bục vinh… Lớp 10a1Vân lão sư đứng trên giảng đường giảng dạy những kiến thức mới cho học viên. Mọi người thì im lặng nghe giảng bài và ghi chép. Không gian yên tĩnh đến lạ thường...Một tay chống cằm nhìn qua cửa sổ. Cô đang nghĩ về thế giới bên kia. Cô rất nhớ mọi người... Nhớ tiểu Lam, nhớ Trương nhi, nhớ các đồng học, nhớ mẹ cô, bà ngoại cô,...Bình thường bây giờ cô sẽ cùng tiểu Lam trốn học hay cùng Trương nhi đi đến võ đường... Cuối tuần về nhà bà ngoại nghe bà kể những chuyện xưa, ăn món bánh mới mà bà làm, hay đi mua sắm cùng mẹ... Nhưng bây giờ những chuyện này chỉ là quá khứ.Cô nhiều lúc rất muốn khóc. Cô rất muốn về bên kia... Cô muốn được về với mẹ, với bà, với các bạn. Ở đây ngày nào cũng phải đề phòng nữ chủ với nam chủ...Chìm đám trong suy nghĩ của mình. Cô không hề hay biết hai người nào đó cũng đang ngẩn ngơ nghĩ về mìnhĐông Phương Kì thật không hiểu anh dạo này bị gì. Cứ ở gần Băng Tuyết Linh là tim anh đập nhanh liên hồi. Còn chưa kể đến tim anh như thắt lại khi thấy cô đau lòng... Chẳng lẽ anh bị bệnh tim. Nhưng tại sao, khi gần Băng Tuyết Linh anh... Kiểu này về anh phải đi khám mới được. Cứ thế này lỡ bị bệnh tim giai đoạn cuối thì nguy ( Cha này ảo tưởng năng ghê)Đàm Thế Nam thật sự điên mất rồi... Không thể nào anh lại đi thích cái con nhỏ lấy nỗi đau khổ của người khác làm niềm vui cả. Đúng! Chắc chắn là như thế. Anh không thể thích con nhỏ đó nhưng cảm giác ở bên con nhỏ đó là sao??? Cái cảm giác khi nào cũng nhớ về con nhỏ đó, khi ở bên con nhỏ đó là tim đập nhanh kinh khủng như kiểu đánh trống ý... Hôm qua hỏi lão quản gia cảm giác đó là có nghĩ gì thì lão bảo " thiếu gia đã yêu vị tiểu thư đó rồi ". Aaaaaa ~ không thể nào anh thích cái con nhỏ đó cả. Đúng vậy! Chắc dạo này không gần phụ nữ nên anh mới có cảm giác với cái con nhỏ vô duyên đó. Hừ! Con gái con gớm chảng có ý tứ gì. Tính tình thì hung dữ như bà chằn, suốt ngày cười trên nỗi đau khổ của người khác, chẳng có chút ưu điểm gì cả...Mỗi người một suy nghĩ, một tâm tư nhưng đều nhớ về một điều gì đó...