Thích Thiếu Thương còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Tích Triều là trong một buổi chạng vạng trời trong nắng ấm (trời trong nắng ấm … chạng vạng? tiểu Thích: Triều Triều, chỉ cần có ngươi, buổi tối cũng có thể có trời trong nắng ấm ~). Ngày đó, mặt trời đã ngả về tây, ngã tư đường phố cũng bắt đầu nhuốm một màu mỹ lệ. Gió mát mùa xuân nhè nhẹ thổi, chiếc áo sơ mi trắng của Thích Thiếu Thương khẽ bay bay, trong lòng phơi phới khiến hắn không khỏi cảm giác sắp có chuyện phi thường tốt đẹp xảy ra. Nhưng sau nửa giờ đi trên đường về nhà, Thích Thiếu Thương mắt thấy mặt trời đã sắp khuất dạng, ngã tư đường cũng dần tối lại, gió mát thổi khiến hắn buồn ngủ rũ mắt, mà chuyện tốt vẫn chẳng thấy đâu. Thích Thiếu Thương không khỏi có chút thất vọng. (Ngươi không phải nữ nhân, trực giác sai lầm là việc hoàn toàn bình thường đi …) Tiểu Cố vừa lúc đó hoa hoa lệ lệ đi tới. Thích Thiếu Thương mê mẩn nhìn thân ảnh màu xanh cưỡi chiếc xe đạp đen kia, trông không khác gì hiệp sĩ cưỡi tuấn…
Chương 2
Nhất Lộ Hữu Nhĩ Chi Xe Đạp Tình YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngThích Thiếu Thương còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Tích Triều là trong một buổi chạng vạng trời trong nắng ấm (trời trong nắng ấm … chạng vạng? tiểu Thích: Triều Triều, chỉ cần có ngươi, buổi tối cũng có thể có trời trong nắng ấm ~). Ngày đó, mặt trời đã ngả về tây, ngã tư đường phố cũng bắt đầu nhuốm một màu mỹ lệ. Gió mát mùa xuân nhè nhẹ thổi, chiếc áo sơ mi trắng của Thích Thiếu Thương khẽ bay bay, trong lòng phơi phới khiến hắn không khỏi cảm giác sắp có chuyện phi thường tốt đẹp xảy ra. Nhưng sau nửa giờ đi trên đường về nhà, Thích Thiếu Thương mắt thấy mặt trời đã sắp khuất dạng, ngã tư đường cũng dần tối lại, gió mát thổi khiến hắn buồn ngủ rũ mắt, mà chuyện tốt vẫn chẳng thấy đâu. Thích Thiếu Thương không khỏi có chút thất vọng. (Ngươi không phải nữ nhân, trực giác sai lầm là việc hoàn toàn bình thường đi …) Tiểu Cố vừa lúc đó hoa hoa lệ lệ đi tới. Thích Thiếu Thương mê mẩn nhìn thân ảnh màu xanh cưỡi chiếc xe đạp đen kia, trông không khác gì hiệp sĩ cưỡi tuấn… Dần dần, Thích Thiếu Thương phát hiện người nọ tan tầm (hoặc là tan học) rất có quy luật. Buổi chiếu 5h10’, nếu Thích Thiếu Thương đủ may mắn không về sớm hoặc bị lãnh đạo bắt tăng ca, hắn có thể ở ngã rẽ thứ nhất gặp được y. Sau đó lại là một đường cuồng bám theo, lá gan của Thích Thiếu Thương – theo số lần không khống chế được mà theo y vượt đèn đỏ – đã to ra không ít, cuối cùng cũng luyện thành vượt đèn đỏ cảnh giới cao thâm. Trải qua hơn một tháng, sau nhiều lần gặp gỡ cùng bảy lần tiếp xúc thân mật (tiếp xúc thân mật? Nhiều nhất cũng chỉ là cùng tiểu Cố … song song cưỡi xe 2 phút a ~), Thích Thiếu Thương đã hiểu biết hơn rất nhiều.Lần đầu tiên, Thích Thiếu Thương biết y tóc quăn, xét đến độ đâu vào đấy, độ uốn khúc, độ sáng bóng … Phán đoán: tóc quăn tự nhiên.Lần thứ hai, Thích Thiếu Thương biết khi y cưỡi xe đạp sẽ đeo headphone, rung đùi đắc ý không biết là đang nghe cái gì.Lần thứ ba, Thích Thiếu Thương xác định y thực thích mặc áo màu xanh, đậm này, nhạt này, dày này, mỏng này, thực thích hợp a…Lần thứ tư, người nọ rốt cục đối với cái người qua đường gần đây thường thường áp sát phát sinh hoài nghi, quay đầu nhíu mày liếc Thích Thiếu Thương một cái, vì thế Thích Thiếu Thương biết được y có một đôi mắt ưng sáng lợi hại, cùng đôi mi rất dài cong cong.Lần thứ năm, người nọ rốt cục chịu không nổi cái kẻ nhàm chán cứ quẩn quanh bên mình, đi chậm lại, buông tay lái, nghiêm mặt, lạnh lùng làm một thủ thế khinh bỉ với Thích Thiếu Thương, sau đó đổi tốc độ vụt đi. Vì thế Thích Thiếu Thương đã biết người cho tới bây giờ chưa từng thấy tươi cười ấy tính thực trẻ con.Lần thứ sáu, Thích Thiếu Thương đã biết người nọ với mình có 20 phút lộ trình giống nhau, còn 10 phút đi về nhà, hắn lại bị bỏ rơi.Lần thứ bảy, Thích Thiếu Thương đã biết người nọ với mình có 25 phút lộ trình giống nhau, còn có 5 phút đi về nhà… Thích Thiếu Thương lần này không bị y làm ra mấy hành động l* m*ng nữa, mà hắn vinh dự được cảnh sát giao thông chặn lại. Thích Thiếu Thương lại chậm so với người kia, bởi vì vượt đèn đỏ chưa toại nguyện, đã bị chặn.Được giáo dục n phút, Thích Thiếu Thương mới có thể đem mình từ trong tay cảnh sát giao thông chuộc ra. Nhưng trong lòng Thích Thiếu Thương vô cùng cao hứng, trực giác của hắn lại bắt đầu có cảm ứng. Nó nói cho Thích Thiếu Thương biết, có lẽ người kia sống ngay chung quanh mình thôi.
Dần dần, Thích Thiếu Thương phát hiện người nọ tan tầm (hoặc là tan học) rất có quy luật. Buổi chiếu 5h10’, nếu Thích Thiếu Thương đủ may mắn không về sớm hoặc bị lãnh đạo bắt tăng ca, hắn có thể ở ngã rẽ thứ nhất gặp được y. Sau đó lại là một đường cuồng bám theo, lá gan của Thích Thiếu Thương – theo số lần không khống chế được mà theo y vượt đèn đỏ – đã to ra không ít, cuối cùng cũng luyện thành vượt đèn đỏ cảnh giới cao thâm. Trải qua hơn một tháng, sau nhiều lần gặp gỡ cùng bảy lần tiếp xúc thân mật (tiếp xúc thân mật? Nhiều nhất cũng chỉ là cùng tiểu Cố … song song cưỡi xe 2 phút a ~), Thích Thiếu Thương đã hiểu biết hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên, Thích Thiếu Thương biết y tóc quăn, xét đến độ đâu vào đấy, độ uốn khúc, độ sáng bóng … Phán đoán: tóc quăn tự nhiên.
Lần thứ hai, Thích Thiếu Thương biết khi y cưỡi xe đạp sẽ đeo headphone, rung đùi đắc ý không biết là đang nghe cái gì.
Lần thứ ba, Thích Thiếu Thương xác định y thực thích mặc áo màu xanh, đậm này, nhạt này, dày này, mỏng này, thực thích hợp a…
Lần thứ tư, người nọ rốt cục đối với cái người qua đường gần đây thường thường áp sát phát sinh hoài nghi, quay đầu nhíu mày liếc Thích Thiếu Thương một cái, vì thế Thích Thiếu Thương biết được y có một đôi mắt ưng sáng lợi hại, cùng đôi mi rất dài cong cong.
Lần thứ năm, người nọ rốt cục chịu không nổi cái kẻ nhàm chán cứ quẩn quanh bên mình, đi chậm lại, buông tay lái, nghiêm mặt, lạnh lùng làm một thủ thế khinh bỉ với Thích Thiếu Thương, sau đó đổi tốc độ vụt đi. Vì thế Thích Thiếu Thương đã biết người cho tới bây giờ chưa từng thấy tươi cười ấy tính thực trẻ con.
Lần thứ sáu, Thích Thiếu Thương đã biết người nọ với mình có 20 phút lộ trình giống nhau, còn 10 phút đi về nhà, hắn lại bị bỏ rơi.
Lần thứ bảy, Thích Thiếu Thương đã biết người nọ với mình có 25 phút lộ trình giống nhau, còn có 5 phút đi về nhà… Thích Thiếu Thương lần này không bị y làm ra mấy hành động l* m*ng nữa, mà hắn vinh dự được cảnh sát giao thông chặn lại. Thích Thiếu Thương lại chậm so với người kia, bởi vì vượt đèn đỏ chưa toại nguyện, đã bị chặn.
Được giáo dục n phút, Thích Thiếu Thương mới có thể đem mình từ trong tay cảnh sát giao thông chuộc ra. Nhưng trong lòng Thích Thiếu Thương vô cùng cao hứng, trực giác của hắn lại bắt đầu có cảm ứng. Nó nói cho Thích Thiếu Thương biết, có lẽ người kia sống ngay chung quanh mình thôi.
Nhất Lộ Hữu Nhĩ Chi Xe Đạp Tình YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngThích Thiếu Thương còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Tích Triều là trong một buổi chạng vạng trời trong nắng ấm (trời trong nắng ấm … chạng vạng? tiểu Thích: Triều Triều, chỉ cần có ngươi, buổi tối cũng có thể có trời trong nắng ấm ~). Ngày đó, mặt trời đã ngả về tây, ngã tư đường phố cũng bắt đầu nhuốm một màu mỹ lệ. Gió mát mùa xuân nhè nhẹ thổi, chiếc áo sơ mi trắng của Thích Thiếu Thương khẽ bay bay, trong lòng phơi phới khiến hắn không khỏi cảm giác sắp có chuyện phi thường tốt đẹp xảy ra. Nhưng sau nửa giờ đi trên đường về nhà, Thích Thiếu Thương mắt thấy mặt trời đã sắp khuất dạng, ngã tư đường cũng dần tối lại, gió mát thổi khiến hắn buồn ngủ rũ mắt, mà chuyện tốt vẫn chẳng thấy đâu. Thích Thiếu Thương không khỏi có chút thất vọng. (Ngươi không phải nữ nhân, trực giác sai lầm là việc hoàn toàn bình thường đi …) Tiểu Cố vừa lúc đó hoa hoa lệ lệ đi tới. Thích Thiếu Thương mê mẩn nhìn thân ảnh màu xanh cưỡi chiếc xe đạp đen kia, trông không khác gì hiệp sĩ cưỡi tuấn… Dần dần, Thích Thiếu Thương phát hiện người nọ tan tầm (hoặc là tan học) rất có quy luật. Buổi chiếu 5h10’, nếu Thích Thiếu Thương đủ may mắn không về sớm hoặc bị lãnh đạo bắt tăng ca, hắn có thể ở ngã rẽ thứ nhất gặp được y. Sau đó lại là một đường cuồng bám theo, lá gan của Thích Thiếu Thương – theo số lần không khống chế được mà theo y vượt đèn đỏ – đã to ra không ít, cuối cùng cũng luyện thành vượt đèn đỏ cảnh giới cao thâm. Trải qua hơn một tháng, sau nhiều lần gặp gỡ cùng bảy lần tiếp xúc thân mật (tiếp xúc thân mật? Nhiều nhất cũng chỉ là cùng tiểu Cố … song song cưỡi xe 2 phút a ~), Thích Thiếu Thương đã hiểu biết hơn rất nhiều.Lần đầu tiên, Thích Thiếu Thương biết y tóc quăn, xét đến độ đâu vào đấy, độ uốn khúc, độ sáng bóng … Phán đoán: tóc quăn tự nhiên.Lần thứ hai, Thích Thiếu Thương biết khi y cưỡi xe đạp sẽ đeo headphone, rung đùi đắc ý không biết là đang nghe cái gì.Lần thứ ba, Thích Thiếu Thương xác định y thực thích mặc áo màu xanh, đậm này, nhạt này, dày này, mỏng này, thực thích hợp a…Lần thứ tư, người nọ rốt cục đối với cái người qua đường gần đây thường thường áp sát phát sinh hoài nghi, quay đầu nhíu mày liếc Thích Thiếu Thương một cái, vì thế Thích Thiếu Thương biết được y có một đôi mắt ưng sáng lợi hại, cùng đôi mi rất dài cong cong.Lần thứ năm, người nọ rốt cục chịu không nổi cái kẻ nhàm chán cứ quẩn quanh bên mình, đi chậm lại, buông tay lái, nghiêm mặt, lạnh lùng làm một thủ thế khinh bỉ với Thích Thiếu Thương, sau đó đổi tốc độ vụt đi. Vì thế Thích Thiếu Thương đã biết người cho tới bây giờ chưa từng thấy tươi cười ấy tính thực trẻ con.Lần thứ sáu, Thích Thiếu Thương đã biết người nọ với mình có 20 phút lộ trình giống nhau, còn 10 phút đi về nhà, hắn lại bị bỏ rơi.Lần thứ bảy, Thích Thiếu Thương đã biết người nọ với mình có 25 phút lộ trình giống nhau, còn có 5 phút đi về nhà… Thích Thiếu Thương lần này không bị y làm ra mấy hành động l* m*ng nữa, mà hắn vinh dự được cảnh sát giao thông chặn lại. Thích Thiếu Thương lại chậm so với người kia, bởi vì vượt đèn đỏ chưa toại nguyện, đã bị chặn.Được giáo dục n phút, Thích Thiếu Thương mới có thể đem mình từ trong tay cảnh sát giao thông chuộc ra. Nhưng trong lòng Thích Thiếu Thương vô cùng cao hứng, trực giác của hắn lại bắt đầu có cảm ứng. Nó nói cho Thích Thiếu Thương biết, có lẽ người kia sống ngay chung quanh mình thôi.