Tác giả:

Nha..aa….a… Này cũng rất là hỉ kịch nha, cư nhiên bị ngất do kinh nguyệt đến cũng có thể xuyên qua, tác giả cũng thật là biết an bài, hahaa. Một chút cũng không buồn cười, ta, Kim Mịch Nhi. Chính là cái quỷ không hay ho trong truyền thuyết bị xuyên qua kia. Là đúng vậy, ta rất muốn được xuyên qua, nhưng không phải xuyên qua trong tình huống này nha! Ta muốn mang theo một đống kẹo chocolate, máy chơi game, máy vi tính, còn có rất nhiều thứ ta muốn mang,nhưng hiện tại, nhìn xem ta tùy thân có cái gì? Cái gì cũng không có. Ba ngày trước, ta cũng mấy tỷ muội trong trường, vào WC thay đổi một cái băng vệ sinh mà thôi. Đột nhiên trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra thì đã đi đến nơi này. Liếc mắt nhìn lại, cả người chính là nguyên thủy rừng rậm, ai đáng giận như vậy đem ta ném đến nơi này? Ba ngày trèo đèo vượt núi, vào thời điểm ta sắp mang cái mạng này gia nhập địa phủ thì gặp một người, chuẩn xác nói là một người mặc cổ trang. Hắn vừa nhìn thấy ta cũng không động, trong mắt có vẻ kinh ngạc…

Chương 6: Cứu người (Trung)

Trốn Thê Của Thất VươngTác giả: Phong Sanh SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNha..aa….a… Này cũng rất là hỉ kịch nha, cư nhiên bị ngất do kinh nguyệt đến cũng có thể xuyên qua, tác giả cũng thật là biết an bài, hahaa. Một chút cũng không buồn cười, ta, Kim Mịch Nhi. Chính là cái quỷ không hay ho trong truyền thuyết bị xuyên qua kia. Là đúng vậy, ta rất muốn được xuyên qua, nhưng không phải xuyên qua trong tình huống này nha! Ta muốn mang theo một đống kẹo chocolate, máy chơi game, máy vi tính, còn có rất nhiều thứ ta muốn mang,nhưng hiện tại, nhìn xem ta tùy thân có cái gì? Cái gì cũng không có. Ba ngày trước, ta cũng mấy tỷ muội trong trường, vào WC thay đổi một cái băng vệ sinh mà thôi. Đột nhiên trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra thì đã đi đến nơi này. Liếc mắt nhìn lại, cả người chính là nguyên thủy rừng rậm, ai đáng giận như vậy đem ta ném đến nơi này? Ba ngày trèo đèo vượt núi, vào thời điểm ta sắp mang cái mạng này gia nhập địa phủ thì gặp một người, chuẩn xác nói là một người mặc cổ trang. Hắn vừa nhìn thấy ta cũng không động, trong mắt có vẻ kinh ngạc… -“Không cần khóc nữa” Ta bình tĩnh dùng âm lượng làm cho tất cả mọi người nghe được nói. Đoạn thời gian trước tâm tình có chút buồn bực nên giọng nói của ta có chut1cao, nhất thời có loại cảm giác bị sét đánh, người trong phòng đều dừng ánh mắt trên người ta. Xem cái gì xem, chưa thấy qua mĩ nữ sao?-“Để ta thử xem được không? Ta học y”-“Ngươi…một cái tiểu nha đầu, như thế nào có thể tin tưởng” Ta kháo,lời nói này chính là tiếng người sao chứ, thật muốn trực tiếp đánh Sở lão nhân này. Tính, chó cắn Lữ Động Tân. Dù sao con ngươi chết cũng không phải con ta.Không ngoài suy đoán của ta, lão nhân ngẫm lại nói –“Ngươi có thể nắm chắc?”-“Không có” Ta trực tiếp trả lời.-“Ngươi” Lão nhân tức giận đến phồng miệng thổi râu.-“Ta nguyện ý hết sức, dù sao mặc như vậy cũng chỉ có một kết quả. Tiếp tục để mặc thần tiên cũng không cứu được.” Ta vốn nói dù sao đều là chết, lại sợ bị lão nhân tức chết.-“Di trượng, khiến cho Mịch nhị muội muội thử xem đi” Lăng Ba Nhi đứng dậy nói –“Ta nghĩ Mịch nhi không phải người thường, nếu có thể cứu sống biểu ca, tỷ tỷ sẽ báo đáp” Câu sau là đối ta nói, vựng, khi nào thì ta trở thành muội muội ngươi. Cô nương ta năm nay đã hai mươi mốt.-“Sở lão gia không ngại cho vị cô nương này thử một lần” Vị Địch tiên sinh kia cũng ở một bên nói, chẳng qua như thế nào lại có cảm giác bị xem diễn.Trên mặt lão nhân do dự, hạ quyết tâm gật đầu.-‘Ta có điều kiện”-“Nói”-“Thứ nhất, nếu hắn không phúc khí ngài không thể trách ta, trong lúc ta cứu người, tất cả mọi người đều phải nghe ta, ta nói cái gì thì phải làm cái đó. Thứ hai, nếu ta cứu sống hắn, ngài phải cho ta một ngàn lượng bạc” Ta chậm rãi mở miệng.Lão nhân cắn răng, có khí thế tráng sĩ lâm bi trận, cứng ngắc gật đầu.-“Thành giao”Ta cười cười.-“Ngươi, ngươi, ngươi, đi lấy nước ấm cùng muối đến” Ta chỉ vào mấy nha hoàn đứng ở góc.Chỉ thấy các nàng nhanh chóng chạy đi.-“Tiểu Trúc, Tiểu Cúc đi lấy băng gạc sạch”Còn không có chờ xong hành động, vị Địch tiên sinh kia tiến lên.-“Ta đến giúp” Ta cười cười, không từ chối. Động tác của hắn thành thục gỡ bỏ băng gạc. Miệng vết thương kia quả làm người ta thấy ghê người, ước chừng dài hơn mười phân, đã có dấu hiệu hư thối. So với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, khó giải quyết nhiều lắm, xem ra phải cắt bỏ bộ phận đã hoạt tử.-“Lấy chủy thủ cùng rượu đến” Ta phân phó. Một thanh tiểu đao cùng rượu nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt ta. Vị Địch tiên sinh hai mắt sáng lóe kích động đầy hào quang nhìn ta.-“Đây là tiểu đao ta đã thấm qua rượu thuốc”-‘Cám ơn” Dùng tiểu đao đã thấm qua rượu thuốc, bắt đầu tại miệng vết thương huy một đao cắt bỏ phần thịt hoạt tử, phát hiện mọi người đều ngừng hô hấp, vì thế phân phó.-“Địch tiên sinh cùng Mai, Lan, Trúc, Cúc lưu lại, những người khác toàn bộ đi ra ngoài” Chút không có động tĩnh.-“Tất cả mọi người đều đi ra ngoài”Sở lão gia phân phó. Ta quay đầu nhìn hắn, hắn  cấp ta một biểu tình “vừa lòng chưa?”. Ta cười cười, nói –“Ngài cũng đi ra ngoài”-“Ngươi…”Chỉ thấy mặt hắn toàn bộ đều là ẩn nhẫn, chẳng qua rốt cuộc phất tay mà đi.

-“Không cần khóc nữa” Ta bình tĩnh dùng âm lượng làm cho tất cả mọi người nghe được nói. Đoạn thời gian trước tâm tình có chút buồn bực nên giọng nói của ta có chut1cao, nhất thời có loại cảm giác bị sét đánh, người trong phòng đều dừng ánh mắt trên người ta. Xem cái gì xem, chưa thấy qua mĩ nữ sao?

-“Để ta thử xem được không? Ta học y”

-“Ngươi…một cái tiểu nha đầu, như thế nào có thể tin tưởng” Ta kháo,lời nói này chính là tiếng người sao chứ, thật muốn trực tiếp đánh Sở lão nhân này. Tính, chó cắn Lữ Động Tân. Dù sao con ngươi chết cũng không phải con ta.

Không ngoài suy đoán của ta, lão nhân ngẫm lại nói –“Ngươi có thể nắm chắc?”

-“Không có” Ta trực tiếp trả lời.

-“Ngươi” Lão nhân tức giận đến phồng miệng thổi râu.

-“Ta nguyện ý hết sức, dù sao mặc như vậy cũng chỉ có một kết quả. Tiếp tục để mặc thần tiên cũng không cứu được.” Ta vốn nói dù sao đều là chết, lại sợ bị lão nhân tức chết.

-“Di trượng, khiến cho Mịch nhị muội muội thử xem đi” Lăng Ba Nhi đứng dậy nói –“Ta nghĩ Mịch nhi không phải người thường, nếu có thể cứu sống biểu ca, tỷ tỷ sẽ báo đáp” Câu sau là đối ta nói, vựng, khi nào thì ta trở thành muội muội ngươi. Cô nương ta năm nay đã hai mươi mốt.

-“Sở lão gia không ngại cho vị cô nương này thử một lần” Vị Địch tiên sinh kia cũng ở một bên nói, chẳng qua như thế nào lại có cảm giác bị xem diễn.

Trên mặt lão nhân do dự, hạ quyết tâm gật đầu.

-‘Ta có điều kiện”

-“Nói”

-“Thứ nhất, nếu hắn không phúc khí ngài không thể trách ta, trong lúc ta cứu người, tất cả mọi người đều phải nghe ta, ta nói cái gì thì phải làm cái đó. Thứ hai, nếu ta cứu sống hắn, ngài phải cho ta một ngàn lượng bạc” Ta chậm rãi mở miệng.

Lão nhân cắn răng, có khí thế tráng sĩ lâm bi trận, cứng ngắc gật đầu.

-“Thành giao”

Ta cười cười.

-“Ngươi, ngươi, ngươi, đi lấy nước ấm cùng muối đến” Ta chỉ vào mấy nha hoàn đứng ở góc.Chỉ thấy các nàng nhanh chóng chạy đi.

-“Tiểu Trúc, Tiểu Cúc đi lấy băng gạc sạch”Còn không có chờ xong hành động, vị Địch tiên sinh kia tiến lên.

-“Ta đến giúp” Ta cười cười, không từ chối. Động tác của hắn thành thục gỡ bỏ băng gạc. Miệng vết thương kia quả làm người ta thấy ghê người, ước chừng dài hơn mười phân, đã có dấu hiệu hư thối. So với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, khó giải quyết nhiều lắm, xem ra phải cắt bỏ bộ phận đã hoạt tử.

-“Lấy chủy thủ cùng rượu đến” Ta phân phó. Một thanh tiểu đao cùng rượu nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt ta. Vị Địch tiên sinh hai mắt sáng lóe kích động đầy hào quang nhìn ta.

-“Đây là tiểu đao ta đã thấm qua rượu thuốc”

-‘Cám ơn” Dùng tiểu đao đã thấm qua rượu thuốc, bắt đầu tại miệng vết thương huy một đao cắt bỏ phần thịt hoạt tử, phát hiện mọi người đều ngừng hô hấp, vì thế phân phó.

-“Địch tiên sinh cùng Mai, Lan, Trúc, Cúc lưu lại, những người khác toàn bộ đi ra ngoài” Chút không có động tĩnh.

-“Tất cả mọi người đều đi ra ngoài”Sở lão gia phân phó. Ta quay đầu nhìn hắn, hắn  cấp ta một biểu tình “vừa lòng chưa?”. Ta cười cười, nói –“Ngài cũng đi ra ngoài”

-“Ngươi…”Chỉ thấy mặt hắn toàn bộ đều là ẩn nhẫn, chẳng qua rốt cuộc phất tay mà đi.

Trốn Thê Của Thất VươngTác giả: Phong Sanh SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNha..aa….a… Này cũng rất là hỉ kịch nha, cư nhiên bị ngất do kinh nguyệt đến cũng có thể xuyên qua, tác giả cũng thật là biết an bài, hahaa. Một chút cũng không buồn cười, ta, Kim Mịch Nhi. Chính là cái quỷ không hay ho trong truyền thuyết bị xuyên qua kia. Là đúng vậy, ta rất muốn được xuyên qua, nhưng không phải xuyên qua trong tình huống này nha! Ta muốn mang theo một đống kẹo chocolate, máy chơi game, máy vi tính, còn có rất nhiều thứ ta muốn mang,nhưng hiện tại, nhìn xem ta tùy thân có cái gì? Cái gì cũng không có. Ba ngày trước, ta cũng mấy tỷ muội trong trường, vào WC thay đổi một cái băng vệ sinh mà thôi. Đột nhiên trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra thì đã đi đến nơi này. Liếc mắt nhìn lại, cả người chính là nguyên thủy rừng rậm, ai đáng giận như vậy đem ta ném đến nơi này? Ba ngày trèo đèo vượt núi, vào thời điểm ta sắp mang cái mạng này gia nhập địa phủ thì gặp một người, chuẩn xác nói là một người mặc cổ trang. Hắn vừa nhìn thấy ta cũng không động, trong mắt có vẻ kinh ngạc… -“Không cần khóc nữa” Ta bình tĩnh dùng âm lượng làm cho tất cả mọi người nghe được nói. Đoạn thời gian trước tâm tình có chút buồn bực nên giọng nói của ta có chut1cao, nhất thời có loại cảm giác bị sét đánh, người trong phòng đều dừng ánh mắt trên người ta. Xem cái gì xem, chưa thấy qua mĩ nữ sao?-“Để ta thử xem được không? Ta học y”-“Ngươi…một cái tiểu nha đầu, như thế nào có thể tin tưởng” Ta kháo,lời nói này chính là tiếng người sao chứ, thật muốn trực tiếp đánh Sở lão nhân này. Tính, chó cắn Lữ Động Tân. Dù sao con ngươi chết cũng không phải con ta.Không ngoài suy đoán của ta, lão nhân ngẫm lại nói –“Ngươi có thể nắm chắc?”-“Không có” Ta trực tiếp trả lời.-“Ngươi” Lão nhân tức giận đến phồng miệng thổi râu.-“Ta nguyện ý hết sức, dù sao mặc như vậy cũng chỉ có một kết quả. Tiếp tục để mặc thần tiên cũng không cứu được.” Ta vốn nói dù sao đều là chết, lại sợ bị lão nhân tức chết.-“Di trượng, khiến cho Mịch nhị muội muội thử xem đi” Lăng Ba Nhi đứng dậy nói –“Ta nghĩ Mịch nhi không phải người thường, nếu có thể cứu sống biểu ca, tỷ tỷ sẽ báo đáp” Câu sau là đối ta nói, vựng, khi nào thì ta trở thành muội muội ngươi. Cô nương ta năm nay đã hai mươi mốt.-“Sở lão gia không ngại cho vị cô nương này thử một lần” Vị Địch tiên sinh kia cũng ở một bên nói, chẳng qua như thế nào lại có cảm giác bị xem diễn.Trên mặt lão nhân do dự, hạ quyết tâm gật đầu.-‘Ta có điều kiện”-“Nói”-“Thứ nhất, nếu hắn không phúc khí ngài không thể trách ta, trong lúc ta cứu người, tất cả mọi người đều phải nghe ta, ta nói cái gì thì phải làm cái đó. Thứ hai, nếu ta cứu sống hắn, ngài phải cho ta một ngàn lượng bạc” Ta chậm rãi mở miệng.Lão nhân cắn răng, có khí thế tráng sĩ lâm bi trận, cứng ngắc gật đầu.-“Thành giao”Ta cười cười.-“Ngươi, ngươi, ngươi, đi lấy nước ấm cùng muối đến” Ta chỉ vào mấy nha hoàn đứng ở góc.Chỉ thấy các nàng nhanh chóng chạy đi.-“Tiểu Trúc, Tiểu Cúc đi lấy băng gạc sạch”Còn không có chờ xong hành động, vị Địch tiên sinh kia tiến lên.-“Ta đến giúp” Ta cười cười, không từ chối. Động tác của hắn thành thục gỡ bỏ băng gạc. Miệng vết thương kia quả làm người ta thấy ghê người, ước chừng dài hơn mười phân, đã có dấu hiệu hư thối. So với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, khó giải quyết nhiều lắm, xem ra phải cắt bỏ bộ phận đã hoạt tử.-“Lấy chủy thủ cùng rượu đến” Ta phân phó. Một thanh tiểu đao cùng rượu nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt ta. Vị Địch tiên sinh hai mắt sáng lóe kích động đầy hào quang nhìn ta.-“Đây là tiểu đao ta đã thấm qua rượu thuốc”-‘Cám ơn” Dùng tiểu đao đã thấm qua rượu thuốc, bắt đầu tại miệng vết thương huy một đao cắt bỏ phần thịt hoạt tử, phát hiện mọi người đều ngừng hô hấp, vì thế phân phó.-“Địch tiên sinh cùng Mai, Lan, Trúc, Cúc lưu lại, những người khác toàn bộ đi ra ngoài” Chút không có động tĩnh.-“Tất cả mọi người đều đi ra ngoài”Sở lão gia phân phó. Ta quay đầu nhìn hắn, hắn  cấp ta một biểu tình “vừa lòng chưa?”. Ta cười cười, nói –“Ngài cũng đi ra ngoài”-“Ngươi…”Chỉ thấy mặt hắn toàn bộ đều là ẩn nhẫn, chẳng qua rốt cuộc phất tay mà đi.

Chương 6: Cứu người (Trung)