NẾU BẠN CÓ NGƯỜI CHA LÀM GIAN THẦN, NÊN LÀM GÌ BÂY GIỜ? BẤY GIỜ BẠN BẢY TUỔI. GIỚI TÍNH, NỮ. Đây là một cái viện không nhỏ, trải dài đông tây, trước sau hai cửa, sân rộng, trồng cây trồng hoa, còn có cả xích đu lẫn hồ nước. Trước điện có năm gian, vô cùng hoành tráng, sau có gác nhỏ, hai tầng. Trong viện có vài nha hoàn, bà mụ, chỉ để phục dịch chủ nhân của cái sân này. Ngày xuân tháng ba nắng trong trời đẹp, bên song cửa gấm chồng thành đống, trong phòng đốt hương, hương thượng đẳng thơm ngát tinh tế, trong bát hương ba chân bằng đồng thoang thoảng hương thanh nhã. Có đủ loại đồ dùng đủ hình dạng, nào giường nào bàn, mấy cái tủ, giường treo màn Cửu Hoa, sau sạp trưng bình đá Vân Mẫu, giữa bàn trang điểm có kính Lăng Hoa, vài hộp gỗ được xếp theo thứ tự, không cần nói thêm, bên trong hẳn đựng là đồ trang sức. Thật đúng là bức tranh sinh động về cuộc sống của giai cấp bóc lột thối tha đại gian đại ác. Thối nát hơn chính là, cái sân như vậy trong phủ đệ rộng lớn này không chỉ có một. Vị…
Chương 96: Lại đến hi sơn
Con Gái Gian ThầnTác giả: Ngã Tưởng Cật NhụcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNẾU BẠN CÓ NGƯỜI CHA LÀM GIAN THẦN, NÊN LÀM GÌ BÂY GIỜ? BẤY GIỜ BẠN BẢY TUỔI. GIỚI TÍNH, NỮ. Đây là một cái viện không nhỏ, trải dài đông tây, trước sau hai cửa, sân rộng, trồng cây trồng hoa, còn có cả xích đu lẫn hồ nước. Trước điện có năm gian, vô cùng hoành tráng, sau có gác nhỏ, hai tầng. Trong viện có vài nha hoàn, bà mụ, chỉ để phục dịch chủ nhân của cái sân này. Ngày xuân tháng ba nắng trong trời đẹp, bên song cửa gấm chồng thành đống, trong phòng đốt hương, hương thượng đẳng thơm ngát tinh tế, trong bát hương ba chân bằng đồng thoang thoảng hương thanh nhã. Có đủ loại đồ dùng đủ hình dạng, nào giường nào bàn, mấy cái tủ, giường treo màn Cửu Hoa, sau sạp trưng bình đá Vân Mẫu, giữa bàn trang điểm có kính Lăng Hoa, vài hộp gỗ được xếp theo thứ tự, không cần nói thêm, bên trong hẳn đựng là đồ trang sức. Thật đúng là bức tranh sinh động về cuộc sống của giai cấp bóc lột thối tha đại gian đại ác. Thối nát hơn chính là, cái sân như vậy trong phủ đệ rộng lớn này không chỉ có một. Vị… “CÁC HOÀNG TỬ ĐÃ TRƯỞNG THÀNH, TA MUỐN PHONG VƯƠNG.”Bị nhéo lỗ tai, đau thì đau, nhưng mà là nỗi đau rất ngọt ngào. Sau đó Trịnh Diễm không chạy mất, tới xoa nhẹ cho chàng, ngửi mùi thơm trên cơ thể thiếu nữ, chẳng những có thể chọt chọt, mà còn gần đến nỗi nhìn thấy…“Khanh cười gì thế?” Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một ông bác tóc muối tiêu, Trì Tu Chi thầm cả kinh, nhưng trên mặt vẫn tỉnh rụi.“Rời khỏi kinh mấy tháng nay không được nhìnthiên nhan, nay đã trở về, không khỏi sướng vui.” Trì Tu Chi cẩn thận trả lời.“Đệch!” Hoàng đế khinh bỉ chửi đổng, “Khanh không tự soi gương xem mình cười ra cái bộ gì, không nhớ con gái người ta mà cười phát ghét vậy được hả?” Dẫu Hoàng đế tin tưởng, nhưng vẫn chưa đến mức quá dở hơi.Trì Tu Chi cười tủm tỉm: “Bệ hạ thật thánh minh, vì lẽ đó mà gọi làThánh nhân.”“Khà khà, không đợi nổi nữa hả?” Đã bình định lưu dân xong, tâm tình Hoàng đế vui vẻ hơn nhiều: “Đợi không nổi hả? Nhưng tiếc là A Diễm còn nhỏ, chưa cập kê được~ mà Trịnh An Dân cũng không gả con gái sớm vậy đâu.”Hoàng đế và bà ngoại chàng, ở chỗ nào đó có điểm giống nhau, đều làlão ngoan đồng.Trì Tu Chi cố tình không để ý, ra vẻ đàng hoàng: “Ngọc quý trên tay, đương nhiên sẽ luyến tiếc. Tướng công yêu thương A Diễm, thần cũng mừng cho nàng.”Hoàng đế nhe răng: “Chậc, vốn muốn giúp cho một tay, nhưng mà hình như có người không muốn nhận!”“Bệ hạ…”“Hử?” Chẳng lẽ muốn nhờ vả? Nhờ cũngđếchđược đâu! Hoàng đế cũng chẳng thể quyết được chuyện này, đấy là trách nhiệm của phụ huynh người ta. Hoàng đế khoái chí nghĩ, khi Trì Tu Chi nhờ ngài, ngài sẽ nói với chàng, chuyện này ngài không quản được, hớn hở nhìn khuôn mặt bình tĩnh của ông cụ non này bị nứt toác.Chuyện Hoàng đế làm mai, thật ra cũng có – hai bên đồng ý nể mặt Hoàng đế một chút là được; còn nếu không quan tâm, ngài có nói gì cũng vô ích. Trừ việc này, Hoàng đế chỉ có thể quyết định chuyện cưới xin của con nhà mình mà thôi, cháu trai cháu gái cũng được – nhưng điều kiện tiên quyết, nhà bên kia cũng đồng ý, nếu không, cứ tham khảo trường hợp của Trưởng công chúa Khánh Lâm.“Bệ hạ cũng có con gái, xin đừng để lỡ tuổi xuân của chư vị công chúa.”“~~o(>_
“CÁC HOÀNG TỬ ĐÃ TRƯỞNG THÀNH, TA MUỐN PHONG VƯƠNG.”
Bị nhéo lỗ tai, đau thì đau, nhưng mà là nỗi đau rất ngọt ngào. Sau đó Trịnh Diễm không chạy mất, tới xoa nhẹ cho chàng, ngửi mùi thơm trên cơ thể thiếu nữ, chẳng những có thể chọt chọt, mà còn gần đến nỗi nhìn thấy…
“Khanh cười gì thế?” Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một ông bác tóc muối tiêu, Trì Tu Chi thầm cả kinh, nhưng trên mặt vẫn tỉnh rụi.
“Rời khỏi kinh mấy tháng nay không được nhìn
thiên nhan
, nay đã trở về, không khỏi sướng vui.” Trì Tu Chi cẩn thận trả lời.
“
Đệch!
” Hoàng đế khinh bỉ chửi đổng, “Khanh không tự soi gương xem mình cười ra cái bộ gì, không nhớ con gái người ta mà cười phát ghét vậy được hả?” Dẫu Hoàng đế tin tưởng, nhưng vẫn chưa đến mức quá dở hơi.
Trì Tu Chi cười tủm tỉm: “Bệ hạ thật thánh minh, vì lẽ đó mà gọi là
Thánh nhân
.”
“
Khà khà
, không đợi nổi nữa hả?” Đã bình định lưu dân xong, tâm tình Hoàng đế vui vẻ hơn nhiều: “Đợi không nổi hả? Nhưng tiếc là A Diễm còn nhỏ, chưa cập kê được~ mà Trịnh An Dân cũng không gả con gái sớm vậy đâu.”
Hoàng đế và bà ngoại chàng, ở chỗ nào đó có điểm giống nhau, đều là
lão ngoan đồng
.
Trì Tu Chi cố tình không để ý, ra vẻ đàng hoàng: “Ngọc quý trên tay, đương nhiên sẽ luyến tiếc. Tướng công yêu thương A Diễm, thần cũng mừng cho nàng.”
Hoàng đế nhe răng: “
Chậc
, vốn muốn giúp cho một tay, nhưng mà hình như có người không muốn nhận!”
“Bệ hạ…”
“Hử?” Chẳng lẽ muốn nhờ vả? Nhờ cũng
đếch
được đâu! Hoàng đế cũng chẳng thể quyết được chuyện này, đấy là trách nhiệm của phụ huynh người ta. Hoàng đế khoái chí nghĩ, khi Trì Tu Chi nhờ ngài, ngài sẽ nói với chàng, chuyện này ngài không quản được, hớn hở nhìn khuôn mặt bình tĩnh của ông cụ non này bị nứt toác.
Chuyện Hoàng đế làm mai, thật ra cũng có – hai bên đồng ý nể mặt Hoàng đế một chút là được; còn nếu không quan tâm, ngài có nói gì cũng vô ích. Trừ việc này, Hoàng đế chỉ có thể quyết định chuyện cưới xin của con nhà mình mà thôi, cháu trai cháu gái cũng được – nhưng điều kiện tiên quyết, nhà bên kia cũng đồng ý, nếu không, cứ tham khảo trường hợp của Trưởng công chúa Khánh Lâm.
“Bệ hạ cũng có con gái, xin đừng để lỡ tuổi xuân của chư vị công chúa.”
“~~o(>_
Con Gái Gian ThầnTác giả: Ngã Tưởng Cật NhụcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNẾU BẠN CÓ NGƯỜI CHA LÀM GIAN THẦN, NÊN LÀM GÌ BÂY GIỜ? BẤY GIỜ BẠN BẢY TUỔI. GIỚI TÍNH, NỮ. Đây là một cái viện không nhỏ, trải dài đông tây, trước sau hai cửa, sân rộng, trồng cây trồng hoa, còn có cả xích đu lẫn hồ nước. Trước điện có năm gian, vô cùng hoành tráng, sau có gác nhỏ, hai tầng. Trong viện có vài nha hoàn, bà mụ, chỉ để phục dịch chủ nhân của cái sân này. Ngày xuân tháng ba nắng trong trời đẹp, bên song cửa gấm chồng thành đống, trong phòng đốt hương, hương thượng đẳng thơm ngát tinh tế, trong bát hương ba chân bằng đồng thoang thoảng hương thanh nhã. Có đủ loại đồ dùng đủ hình dạng, nào giường nào bàn, mấy cái tủ, giường treo màn Cửu Hoa, sau sạp trưng bình đá Vân Mẫu, giữa bàn trang điểm có kính Lăng Hoa, vài hộp gỗ được xếp theo thứ tự, không cần nói thêm, bên trong hẳn đựng là đồ trang sức. Thật đúng là bức tranh sinh động về cuộc sống của giai cấp bóc lột thối tha đại gian đại ác. Thối nát hơn chính là, cái sân như vậy trong phủ đệ rộng lớn này không chỉ có một. Vị… “CÁC HOÀNG TỬ ĐÃ TRƯỞNG THÀNH, TA MUỐN PHONG VƯƠNG.”Bị nhéo lỗ tai, đau thì đau, nhưng mà là nỗi đau rất ngọt ngào. Sau đó Trịnh Diễm không chạy mất, tới xoa nhẹ cho chàng, ngửi mùi thơm trên cơ thể thiếu nữ, chẳng những có thể chọt chọt, mà còn gần đến nỗi nhìn thấy…“Khanh cười gì thế?” Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một ông bác tóc muối tiêu, Trì Tu Chi thầm cả kinh, nhưng trên mặt vẫn tỉnh rụi.“Rời khỏi kinh mấy tháng nay không được nhìnthiên nhan, nay đã trở về, không khỏi sướng vui.” Trì Tu Chi cẩn thận trả lời.“Đệch!” Hoàng đế khinh bỉ chửi đổng, “Khanh không tự soi gương xem mình cười ra cái bộ gì, không nhớ con gái người ta mà cười phát ghét vậy được hả?” Dẫu Hoàng đế tin tưởng, nhưng vẫn chưa đến mức quá dở hơi.Trì Tu Chi cười tủm tỉm: “Bệ hạ thật thánh minh, vì lẽ đó mà gọi làThánh nhân.”“Khà khà, không đợi nổi nữa hả?” Đã bình định lưu dân xong, tâm tình Hoàng đế vui vẻ hơn nhiều: “Đợi không nổi hả? Nhưng tiếc là A Diễm còn nhỏ, chưa cập kê được~ mà Trịnh An Dân cũng không gả con gái sớm vậy đâu.”Hoàng đế và bà ngoại chàng, ở chỗ nào đó có điểm giống nhau, đều làlão ngoan đồng.Trì Tu Chi cố tình không để ý, ra vẻ đàng hoàng: “Ngọc quý trên tay, đương nhiên sẽ luyến tiếc. Tướng công yêu thương A Diễm, thần cũng mừng cho nàng.”Hoàng đế nhe răng: “Chậc, vốn muốn giúp cho một tay, nhưng mà hình như có người không muốn nhận!”“Bệ hạ…”“Hử?” Chẳng lẽ muốn nhờ vả? Nhờ cũngđếchđược đâu! Hoàng đế cũng chẳng thể quyết được chuyện này, đấy là trách nhiệm của phụ huynh người ta. Hoàng đế khoái chí nghĩ, khi Trì Tu Chi nhờ ngài, ngài sẽ nói với chàng, chuyện này ngài không quản được, hớn hở nhìn khuôn mặt bình tĩnh của ông cụ non này bị nứt toác.Chuyện Hoàng đế làm mai, thật ra cũng có – hai bên đồng ý nể mặt Hoàng đế một chút là được; còn nếu không quan tâm, ngài có nói gì cũng vô ích. Trừ việc này, Hoàng đế chỉ có thể quyết định chuyện cưới xin của con nhà mình mà thôi, cháu trai cháu gái cũng được – nhưng điều kiện tiên quyết, nhà bên kia cũng đồng ý, nếu không, cứ tham khảo trường hợp của Trưởng công chúa Khánh Lâm.“Bệ hạ cũng có con gái, xin đừng để lỡ tuổi xuân của chư vị công chúa.”“~~o(>_