Tác giả:

" Con vô dụng đáng chết, không giúp kiếm tiền được thì thôi lại còn ở nhà này ăn bám. CÚT RA KHỎI NHÀ NÀY NGAY " Nói rồi liền vứt chiếc túi đồ cũ ra ngoài tiếp theo liền thấy bà ta lôi xềnh xệch một cô gái nhỏ vứt tiếp ra ngoài cửa sao đó liền đóng cửa lại. Đứa cháu vô dụng này bà đã chán ghét từ rất lâu rồi, ý định tống cổ đi từ lâu nhưng chồng bà lại không cho phép thừa dịp ông ra ngoài bà liền tống cổ đi cho khuất mắt. Không giúp kiếm tiền cho nhà thì không nói gì còn ở đây ăn bám, tuy bà biết trí não cô không bình thường, suốt ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bóng ma. Nghe chồng của bà kể lại, cô bị bệnh bẩm sinh, cha mẹ lại qua đời trong vụ tai nạn. Tuy đáng thương thật nhưng vợ chồng bà đã già ngay cả bản thân còn lo không nổi thì làm sao có thể nuôi thêm một cái miệng ăn như vậy. Dù sao cũng không phải cháu ruột của bà có gì mà phải thương xót, chuyện này cũng không thể trách bà được.... Chỉ thấy cô gái nhỏ ôm túi đồ thật lâu, mái tóc dày xụ xuống che cả gương mặt. Cô ngồi đó thật…

Chương 6

Bà Xã Ngốc Của Diệp TổngTác giả: Mashiro ShiinaTruyện Ngôn Tình" Con vô dụng đáng chết, không giúp kiếm tiền được thì thôi lại còn ở nhà này ăn bám. CÚT RA KHỎI NHÀ NÀY NGAY " Nói rồi liền vứt chiếc túi đồ cũ ra ngoài tiếp theo liền thấy bà ta lôi xềnh xệch một cô gái nhỏ vứt tiếp ra ngoài cửa sao đó liền đóng cửa lại. Đứa cháu vô dụng này bà đã chán ghét từ rất lâu rồi, ý định tống cổ đi từ lâu nhưng chồng bà lại không cho phép thừa dịp ông ra ngoài bà liền tống cổ đi cho khuất mắt. Không giúp kiếm tiền cho nhà thì không nói gì còn ở đây ăn bám, tuy bà biết trí não cô không bình thường, suốt ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bóng ma. Nghe chồng của bà kể lại, cô bị bệnh bẩm sinh, cha mẹ lại qua đời trong vụ tai nạn. Tuy đáng thương thật nhưng vợ chồng bà đã già ngay cả bản thân còn lo không nổi thì làm sao có thể nuôi thêm một cái miệng ăn như vậy. Dù sao cũng không phải cháu ruột của bà có gì mà phải thương xót, chuyện này cũng không thể trách bà được.... Chỉ thấy cô gái nhỏ ôm túi đồ thật lâu, mái tóc dày xụ xuống che cả gương mặt. Cô ngồi đó thật… Đợi đến khi cái bụng nhỏ của Nhân Nhân vang lên cô mới nhớ lại, cô đói thật lâu a... hôm qua còn bị bà đuổi còn bị cái gì đó va vào đau lắm aNghe tiếng thút thít của cô Diệp Hạo mới hoàn hồn, ôm cô thoải mái như vậy làm hắn quên mất cô còn chưa ăn gì vào bụng" Anh dẫn em đi ăn món ngon, Nhân Nhân đừng khóc nữa nhé " nói rồi một tay liền bế cô lên. Nhân Nhân khẽ a một tiếng, Nhân Nhân đang ngồi trên tay anh nha, anh thật mạnh, thật cao nữa, cô thích thú đung đưa hai cái chân nhỏ trắng nõnDiệp Hạo thấy hành động trẻ con của cô liền dùng tay nhéo chóp mũi cô một cái tức thì cô liền bậm môi phồng má trừng anh hại Diệp Hạo cười đến vô cùng vui vẻDiệp Hạo vào phòng bếp liền ôm cô bỏ xuống ghế, tay dài nhanh chóng chộp lấy tạp dề mặc vào người, động tác thuần thục rửa rau, nấu cơm không kém một đầu bếp chuyên nghiệp. Rất tiếc người nào đó không thưởng thức được thôi chỉ ngồi chăm chăm nhìn nhìn ngó ngó xung quanh nhà" Nhân Nhân, Tiểu Nhân Nhân " Diệp Hạo thật bó tay với cô gái đang chăm chăm chú chú nhìn vào bể cá thủy tinh trong phòng. Đôi mắt sáng như sao, cô thích cá à? Đúng là đáng yêu thật!!!" Nhân Nhân ăn cơm nào " Anh xoay mặt cô đối diện với mình" Hạo.... "Diệp Hạo nghe giọng nói mềm mại của cô mà lâng lângNhân Nhân đưa cánh tay nhỏ bé chỉ vào bể cá " Nhân Nhân muốn ăn a, cá cá ăn rất ngon nha "Mặt Diệp tổng tài khẽ cứng lại một lúc nhưng cũng chỉ là một lúc thôi " Cá đó ăn không được, ăn cơm thôi "Nói rồi liền bế cô đi rửa tay. Nhìn đôi bàn tay to lớn đang bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của mình Nhân Nhân khẽ nhíu mày " Hạo, ăn cơm phải rửa tay à? "Diệp Hạo cười cười, nâng niu bàn tay nhỏ đưa lên môi hôn một cái " Ừ, sao này ăn cơm phải nhớ rửa tay nghe chưa "Có ai muốn đọc tiếp không (─‿‿─)

Đợi đến khi cái bụng nhỏ của Nhân Nhân vang lên cô mới nhớ lại, cô đói thật lâu a... hôm qua còn bị bà đuổi còn bị cái gì đó va vào đau lắm a

Nghe tiếng thút thít của cô Diệp Hạo mới hoàn hồn, ôm cô thoải mái như vậy làm hắn quên mất cô còn chưa ăn gì vào bụng

" Anh dẫn em đi ăn món ngon, Nhân Nhân đừng khóc nữa nhé " nói rồi một tay liền bế cô lên. Nhân Nhân khẽ a một tiếng, Nhân Nhân đang ngồi trên tay anh nha, anh thật mạnh, thật cao nữa, cô thích thú đung đưa hai cái chân nhỏ trắng nõn

Diệp Hạo thấy hành động trẻ con của cô liền dùng tay nhéo chóp mũi cô một cái tức thì cô liền bậm môi phồng má trừng anh hại Diệp Hạo cười đến vô cùng vui vẻ

Diệp Hạo vào phòng bếp liền ôm cô bỏ xuống ghế, tay dài nhanh chóng chộp lấy tạp dề mặc vào người, động tác thuần thục rửa rau, nấu cơm không kém một đầu bếp chuyên nghiệp. Rất tiếc người nào đó không thưởng thức được thôi chỉ ngồi chăm chăm nhìn nhìn ngó ngó xung quanh nhà

" Nhân Nhân, Tiểu Nhân Nhân " Diệp Hạo thật bó tay với cô gái đang chăm chăm chú chú nhìn vào bể cá thủy tinh trong phòng. Đôi mắt sáng như sao, cô thích cá à? Đúng là đáng yêu thật!!!

" Nhân Nhân ăn cơm nào " Anh xoay mặt cô đối diện với mình

" Hạo.... "

Diệp Hạo nghe giọng nói mềm mại của cô mà lâng lâng

Nhân Nhân đưa cánh tay nhỏ bé chỉ vào bể cá " Nhân Nhân muốn ăn a, cá cá ăn rất ngon nha "

Mặt Diệp tổng tài khẽ cứng lại một lúc nhưng cũng chỉ là một lúc thôi " Cá đó ăn không được, ăn cơm thôi "

Nói rồi liền bế cô đi rửa tay. Nhìn đôi bàn tay to lớn đang bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của mình Nhân Nhân khẽ nhíu mày " Hạo, ăn cơm phải rửa tay à? "

Diệp Hạo cười cười, nâng niu bàn tay nhỏ đưa lên môi hôn một cái " Ừ, sao này ăn cơm phải nhớ rửa tay nghe chưa "

Có ai muốn đọc tiếp không (─‿‿─)

Bà Xã Ngốc Của Diệp TổngTác giả: Mashiro ShiinaTruyện Ngôn Tình" Con vô dụng đáng chết, không giúp kiếm tiền được thì thôi lại còn ở nhà này ăn bám. CÚT RA KHỎI NHÀ NÀY NGAY " Nói rồi liền vứt chiếc túi đồ cũ ra ngoài tiếp theo liền thấy bà ta lôi xềnh xệch một cô gái nhỏ vứt tiếp ra ngoài cửa sao đó liền đóng cửa lại. Đứa cháu vô dụng này bà đã chán ghét từ rất lâu rồi, ý định tống cổ đi từ lâu nhưng chồng bà lại không cho phép thừa dịp ông ra ngoài bà liền tống cổ đi cho khuất mắt. Không giúp kiếm tiền cho nhà thì không nói gì còn ở đây ăn bám, tuy bà biết trí não cô không bình thường, suốt ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bóng ma. Nghe chồng của bà kể lại, cô bị bệnh bẩm sinh, cha mẹ lại qua đời trong vụ tai nạn. Tuy đáng thương thật nhưng vợ chồng bà đã già ngay cả bản thân còn lo không nổi thì làm sao có thể nuôi thêm một cái miệng ăn như vậy. Dù sao cũng không phải cháu ruột của bà có gì mà phải thương xót, chuyện này cũng không thể trách bà được.... Chỉ thấy cô gái nhỏ ôm túi đồ thật lâu, mái tóc dày xụ xuống che cả gương mặt. Cô ngồi đó thật… Đợi đến khi cái bụng nhỏ của Nhân Nhân vang lên cô mới nhớ lại, cô đói thật lâu a... hôm qua còn bị bà đuổi còn bị cái gì đó va vào đau lắm aNghe tiếng thút thít của cô Diệp Hạo mới hoàn hồn, ôm cô thoải mái như vậy làm hắn quên mất cô còn chưa ăn gì vào bụng" Anh dẫn em đi ăn món ngon, Nhân Nhân đừng khóc nữa nhé " nói rồi một tay liền bế cô lên. Nhân Nhân khẽ a một tiếng, Nhân Nhân đang ngồi trên tay anh nha, anh thật mạnh, thật cao nữa, cô thích thú đung đưa hai cái chân nhỏ trắng nõnDiệp Hạo thấy hành động trẻ con của cô liền dùng tay nhéo chóp mũi cô một cái tức thì cô liền bậm môi phồng má trừng anh hại Diệp Hạo cười đến vô cùng vui vẻDiệp Hạo vào phòng bếp liền ôm cô bỏ xuống ghế, tay dài nhanh chóng chộp lấy tạp dề mặc vào người, động tác thuần thục rửa rau, nấu cơm không kém một đầu bếp chuyên nghiệp. Rất tiếc người nào đó không thưởng thức được thôi chỉ ngồi chăm chăm nhìn nhìn ngó ngó xung quanh nhà" Nhân Nhân, Tiểu Nhân Nhân " Diệp Hạo thật bó tay với cô gái đang chăm chăm chú chú nhìn vào bể cá thủy tinh trong phòng. Đôi mắt sáng như sao, cô thích cá à? Đúng là đáng yêu thật!!!" Nhân Nhân ăn cơm nào " Anh xoay mặt cô đối diện với mình" Hạo.... "Diệp Hạo nghe giọng nói mềm mại của cô mà lâng lângNhân Nhân đưa cánh tay nhỏ bé chỉ vào bể cá " Nhân Nhân muốn ăn a, cá cá ăn rất ngon nha "Mặt Diệp tổng tài khẽ cứng lại một lúc nhưng cũng chỉ là một lúc thôi " Cá đó ăn không được, ăn cơm thôi "Nói rồi liền bế cô đi rửa tay. Nhìn đôi bàn tay to lớn đang bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của mình Nhân Nhân khẽ nhíu mày " Hạo, ăn cơm phải rửa tay à? "Diệp Hạo cười cười, nâng niu bàn tay nhỏ đưa lên môi hôn một cái " Ừ, sao này ăn cơm phải nhớ rửa tay nghe chưa "Có ai muốn đọc tiếp không (─‿‿─)

Chương 6