Tác giả:

Editor: ChieuNinh Sắc trời còn chưa sáng, công việc của hạ nhân ở Sở gia Lăng Dương thành đã lu bù lên, lướt nhẹ như con thoi trong các viện. Hôm nay là ngày kiểm tra của đệ tử Sở gia Lăng Dương, phàm là đệ tử tròn mười tuổi của Sở thị đều sẽ tập trung đến trước trung tâm quảng trường ở đại trạch Sở gia Lăng Dương vào ngày hôm nay để tiến hành khảo nghiệm. Đây là thời điểm cực kỳ long trọng ở Sở thị bộ tộc hàng năm, nó liên quan tới vận mệnh tương lai của nhiều đệ tử Sở thị bộ tộc, không ai dám coi thường qua quýt. Chỉ chốc lát sau, trong rất nhiều viện đã truyền ra động tĩnh. Thừa dịp sắc trời chưa sáng, một bóng dáng màu đen xuyên qua rất nhanh ở trên mái hiên. Tốc độ của nó cực nhanh, người đi lại trong viện đều không phát hiện ở trên đỉnh đầu có một con yêu thú xuyên qua, mỗi khi có võ giả tuần tra đi qua, thì nó giống một con báo săn đi đêm, an tĩnh ẩn náu ở trên xà nhà, cho đến khi võ giả tuần tra rời khỏi thì nó mới tiếp tục đi qua ở trên mái hiên. Nó quen thuộc đi đến nhà bếp…

Chương 266: 266: Linh Mộc Già Nhất

Cùng Trời Với ThúTác giả: Vụ Thỉ DựcTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngEditor: ChieuNinh Sắc trời còn chưa sáng, công việc của hạ nhân ở Sở gia Lăng Dương thành đã lu bù lên, lướt nhẹ như con thoi trong các viện. Hôm nay là ngày kiểm tra của đệ tử Sở gia Lăng Dương, phàm là đệ tử tròn mười tuổi của Sở thị đều sẽ tập trung đến trước trung tâm quảng trường ở đại trạch Sở gia Lăng Dương vào ngày hôm nay để tiến hành khảo nghiệm. Đây là thời điểm cực kỳ long trọng ở Sở thị bộ tộc hàng năm, nó liên quan tới vận mệnh tương lai của nhiều đệ tử Sở thị bộ tộc, không ai dám coi thường qua quýt. Chỉ chốc lát sau, trong rất nhiều viện đã truyền ra động tĩnh. Thừa dịp sắc trời chưa sáng, một bóng dáng màu đen xuyên qua rất nhanh ở trên mái hiên. Tốc độ của nó cực nhanh, người đi lại trong viện đều không phát hiện ở trên đỉnh đầu có một con yêu thú xuyên qua, mỗi khi có võ giả tuần tra đi qua, thì nó giống một con báo săn đi đêm, an tĩnh ẩn náu ở trên xà nhà, cho đến khi võ giả tuần tra rời khỏi thì nó mới tiếp tục đi qua ở trên mái hiên. Nó quen thuộc đi đến nhà bếp… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi được chủ nhân bí cảnh —— Vu Linh Túc cho phép, ngày kế tiếp, đoàn người Sở Chước du ngoạn khắp nơi ngay tại trong bí cảnh.Bí cảnh vốn là tổ tiên Vu Linh tộc mở ra làm tộc địa, không phải người Vu Linh tộc là không thể vào.Nay Vu Linh tộc chỉ còn lại có một người Vu Linh Túc, mà hắn cầm Vu Linh châu trong tay, Vu Linh Túc đương nhiên trở thành tộc trưởng Vu Linh tộc đến chủ nhân bí cảnh.Cho nên, đồ trong bí cảnh, đều có thể do hắn đến làm chủ.Mặc Sĩ Thiên Kỳ dời một ít linh thảo hắn coi trọng đến trồng trong linh bồn, hoặc là dùng hộp ngọc thu cất đi.Thẳng đến hắn coi trọng đều ngắt lấy được không kém rồi, hắn lại tốn thời gian hơn nửa tháng luyện chế Địch Linh Bảo đan cùng Tử Phủ Đại Hoàn đan cho Vu Linh Túc.Chờ khi hắn luyện xong linh đan giao cho Vu Linh Túc, Vu Linh Túc cũng sửa sang lại đồ của tộc xong xuôi.Tộc địa Vu Linh tộc đã thiếu người mất của một trăm năm, tuy nói đối với người tu luyện mà nói, thời gian một trăm năm cũng không dài, nhưng cũng không ngắn, rất nhiều thứ có thể dụng và chuyện thay đổi.Trong khoảng thời gian này, Vu Linh Túc và Yêu Mi cùng nhau, kiểm kê rất nhiều thứ.Sửa sang lại gần xong, Vu Linh Túc liền bắt tay chuẩn bị thu về linh niệm trên đại lục Linh Hoàng, mau chóng khôi phục khí hậu ác liệt đại lục Linh Hoàng trở lại bình thường.Vu Linh Túc nhìn đến linh đan Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện cho hắn, nhịn không được nói: "Mặc Sĩ công tử muốn lấy nhiều thêm linh thảo nữa hay không."Mặc Sĩ Thiên Kỳ lau mồ hôi, vẻ mặt thành thực nói: "Không cần, ta đã cầm rất nhiều, lấy nữa mà nói...!Ta cũng không còn linh thạch để trả.Đúng rồi, mấy khối linh điền phía Đông sơn cốc đó, ta đã tu chỉnh qua, linh thổ rất phì nhiêu, Vu tiền bối nếu như có rảnh, có thể trồng nhiều chút linh thảo ở nơi đó."Vu Linh Túc: "...!Xem tình huống đi."Thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn trông mong nhìn qua, Vu Linh Túc lại trầm mặc xuống, rồi mới nói: "Yên tâm, biết rồi."Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới lộ ra tươi cười.Bên cạnh đám người Sở Chước lại nhìn xem mà buồn cười.Yêu Mi nhịn không được nói: "Mặc Sĩ công tử cùng giống y như A Dao." Đều là loại người thành thực lại đơn thuần, người hiểu bọn họ tự nhiên cảm thấy bọn họ làm sao cũng tốt, không hiểu sẽ thấy bọn họ ngốc đến đáng thương.Mặc Sĩ Thiên Kỳ sờ sờ đầu, không hiểu mình và Nhâm Diêu làm sao giống, không phải đều là nhân tu sao?Sở Chước và Bích Tầm Châu nhìn nhau một cái, nhịn không được mỉm cười, Hỏa Lân thì dùng sức vỗ ở sau lưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cười ha ha nói: "Quả thật rất giống, đều rất ngốc."Mặc Sĩ Thiên Kỳ trợn mắt nhìn nàng, hắn làm sao ngốc? Hắn đầu óc là không xoay chuyển mau bằng Sở Chước, nhưng mà không ngốc đi?Thấy không còn chuyện gì, Vu Linh Túc liền dẫn bọn hắn rời khỏi bí cảnh.Bí cảnh này có một đặc điểm, mặc kệ tiến vào hoặc đi ra ngoài, đều phải dùng Vu Linh châu mở ra, hơn nữa chỉ có người Vu Linh tộc mới có thể thúc giục Vu Linh châu.Như thế, cũng có thể phòng ngừa người không phải Vu Linh tộc mơ ước tộc địa Vu Linh tộc.Khi Vu Linh châu mở bí cảnh ra, giống như khi đến, mộtcon đường phủ kín linh hoa dị thảo quanh co mà đi, cuối đường, có thể nhìn thấy cuồng phong bạo tuyết bên ngoài, còn có người tuyết khổng lồ trầm mặc canh giữ ở trong gió tuyết chọc trời.Vu Linh Túc nhìn người tuyết khổng lồ an tĩnh canh giữ ở trong gió tuyết, nhịn không được thầm than thở một tiếng.Người tuyết khổng lồ này tuy không phải sinh linh bình thường, nhưng trên người nó có linh niệm Vu Linh tộc, một mực yên lặng mặc thủ hộ tộc địa Vu Linh tộc, thẳng đến sau trăm tuổi, mới mang Vu Linh Túc cùng chí bảo Vu Linh tộc trở về tộc địa.Đám người Sở Chước nhìn người tuyết khổng lồ này, cũng nhịn không được cảm khái trong lòng.Người tuyết khổng lồ ngồi xổm xuống, đưa tay về phía trước, Vu Linh Túc nhảy lên bàn tay, nói: "Ta đưa các ngươi đoạn đường đi."Đám người Sở Chước đều nhảy lên, đợi khi người tuyết khổng lồ ở trong gió tuyết đi về phía trước, Sở Chước hỏi: "Vu tiền bối, người phải đi tìm những sinh linh đã trốn đi dưới đất như thế nào?"Vu Linh Túc vươn tay nhẹ vỗ về ngón tay gấp khúc của người tuyết khổng lồ, nói: "Chúng nó sẽ mang ta đi tìm kiếm."Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt tò mò hỏi: "Vu tiền bối, chúng ta có thể đi xem không?"Vu Linh Túc kinh ngạc nhìn bọn hắn: "Các người không vội đi?"Sở Chước quay đầu nhìn lại, thấy Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều là vẻ mặt hưng trí bừng bừng, còn có tiểu yêu thú làm tổ ở trong lòng cũng dùng cái đuôi vòng tay nàng, vì thế liền nói: "Không có việc gì, trước đi xem cũng không sao."Vu Linh Túc ngay cả bí mật Vu Linh tộc đều nói cho bọn họ, tự nhiên không sợ cái gì, lập tức hơi hơi gật đầu.Yêu Mi cũng là vẻ mặt hưng trí bừng bừng, đại để là biết nàng sắp cùng với.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi được chủ nhân bí cảnh —— Vu Linh Túc cho phép, ngày kế tiếp, đoàn người Sở Chước du ngoạn khắp nơi ngay tại trong bí cảnh.

Bí cảnh vốn là tổ tiên Vu Linh tộc mở ra làm tộc địa, không phải người Vu Linh tộc là không thể vào.

Nay Vu Linh tộc chỉ còn lại có một người Vu Linh Túc, mà hắn cầm Vu Linh châu trong tay, Vu Linh Túc đương nhiên trở thành tộc trưởng Vu Linh tộc đến chủ nhân bí cảnh.

Cho nên, đồ trong bí cảnh, đều có thể do hắn đến làm chủ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ dời một ít linh thảo hắn coi trọng đến trồng trong linh bồn, hoặc là dùng hộp ngọc thu cất đi.

Thẳng đến hắn coi trọng đều ngắt lấy được không kém rồi, hắn lại tốn thời gian hơn nửa tháng luyện chế Địch Linh Bảo đan cùng Tử Phủ Đại Hoàn đan cho Vu Linh Túc.

Chờ khi hắn luyện xong linh đan giao cho Vu Linh Túc, Vu Linh Túc cũng sửa sang lại đồ của tộc xong xuôi.

Tộc địa Vu Linh tộc đã thiếu người mất của một trăm năm, tuy nói đối với người tu luyện mà nói, thời gian một trăm năm cũng không dài, nhưng cũng không ngắn, rất nhiều thứ có thể dụng và chuyện thay đổi.

Trong khoảng thời gian này, Vu Linh Túc và Yêu Mi cùng nhau, kiểm kê rất nhiều thứ.

Sửa sang lại gần xong, Vu Linh Túc liền bắt tay chuẩn bị thu về linh niệm trên đại lục Linh Hoàng, mau chóng khôi phục khí hậu ác liệt đại lục Linh Hoàng trở lại bình thường.

Vu Linh Túc nhìn đến linh đan Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện cho hắn, nhịn không được nói: "Mặc Sĩ công tử muốn lấy nhiều thêm linh thảo nữa hay không."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lau mồ hôi, vẻ mặt thành thực nói: "Không cần, ta đã cầm rất nhiều, lấy nữa mà nói...!Ta cũng không còn linh thạch để trả.

Đúng rồi, mấy khối linh điền phía Đông sơn cốc đó, ta đã tu chỉnh qua, linh thổ rất phì nhiêu, Vu tiền bối nếu như có rảnh, có thể trồng nhiều chút linh thảo ở nơi đó."

Vu Linh Túc: "...!Xem tình huống đi."

Thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn trông mong nhìn qua, Vu Linh Túc lại trầm mặc xuống, rồi mới nói: "Yên tâm, biết rồi."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới lộ ra tươi cười.

Bên cạnh đám người Sở Chước lại nhìn xem mà buồn cười.

Yêu Mi nhịn không được nói: "Mặc Sĩ công tử cùng giống y như A Dao." Đều là loại người thành thực lại đơn thuần, người hiểu bọn họ tự nhiên cảm thấy bọn họ làm sao cũng tốt, không hiểu sẽ thấy bọn họ ngốc đến đáng thương.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ sờ sờ đầu, không hiểu mình và Nhâm Diêu làm sao giống, không phải đều là nhân tu sao?

Sở Chước và Bích Tầm Châu nhìn nhau một cái, nhịn không được mỉm cười, Hỏa Lân thì dùng sức vỗ ở sau lưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cười ha ha nói: "Quả thật rất giống, đều rất ngốc."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ trợn mắt nhìn nàng, hắn làm sao ngốc? Hắn đầu óc là không xoay chuyển mau bằng Sở Chước, nhưng mà không ngốc đi?

Thấy không còn chuyện gì, Vu Linh Túc liền dẫn bọn hắn rời khỏi bí cảnh.

Bí cảnh này có một đặc điểm, mặc kệ tiến vào hoặc đi ra ngoài, đều phải dùng Vu Linh châu mở ra, hơn nữa chỉ có người Vu Linh tộc mới có thể thúc giục Vu Linh châu.

Như thế, cũng có thể phòng ngừa người không phải Vu Linh tộc mơ ước tộc địa Vu Linh tộc.

Khi Vu Linh châu mở bí cảnh ra, giống như khi đến, mộtcon đường phủ kín linh hoa dị thảo quanh co mà đi, cuối đường, có thể nhìn thấy cuồng phong bạo tuyết bên ngoài, còn có người tuyết khổng lồ trầm mặc canh giữ ở trong gió tuyết chọc trời.

Vu Linh Túc nhìn người tuyết khổng lồ an tĩnh canh giữ ở trong gió tuyết, nhịn không được thầm than thở một tiếng.

Người tuyết khổng lồ này tuy không phải sinh linh bình thường, nhưng trên người nó có linh niệm Vu Linh tộc, một mực yên lặng mặc thủ hộ tộc địa Vu Linh tộc, thẳng đến sau trăm tuổi, mới mang Vu Linh Túc cùng chí bảo Vu Linh tộc trở về tộc địa.

Đám người Sở Chước nhìn người tuyết khổng lồ này, cũng nhịn không được cảm khái trong lòng.

Người tuyết khổng lồ ngồi xổm xuống, đưa tay về phía trước, Vu Linh Túc nhảy lên bàn tay, nói: "Ta đưa các ngươi đoạn đường đi."

Đám người Sở Chước đều nhảy lên, đợi khi người tuyết khổng lồ ở trong gió tuyết đi về phía trước, Sở Chước hỏi: "Vu tiền bối, người phải đi tìm những sinh linh đã trốn đi dưới đất như thế nào?"

Vu Linh Túc vươn tay nhẹ vỗ về ngón tay gấp khúc của người tuyết khổng lồ, nói: "Chúng nó sẽ mang ta đi tìm kiếm."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt tò mò hỏi: "Vu tiền bối, chúng ta có thể đi xem không?"

Vu Linh Túc kinh ngạc nhìn bọn hắn: "Các người không vội đi?"

Sở Chước quay đầu nhìn lại, thấy Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều là vẻ mặt hưng trí bừng bừng, còn có tiểu yêu thú làm tổ ở trong lòng cũng dùng cái đuôi vòng tay nàng, vì thế liền nói: "Không có việc gì, trước đi xem cũng không sao."

Vu Linh Túc ngay cả bí mật Vu Linh tộc đều nói cho bọn họ, tự nhiên không sợ cái gì, lập tức hơi hơi gật đầu.

Yêu Mi cũng là vẻ mặt hưng trí bừng bừng, đại để là biết nàng sắp cùng với

Image removed.

.

Cùng Trời Với ThúTác giả: Vụ Thỉ DựcTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngEditor: ChieuNinh Sắc trời còn chưa sáng, công việc của hạ nhân ở Sở gia Lăng Dương thành đã lu bù lên, lướt nhẹ như con thoi trong các viện. Hôm nay là ngày kiểm tra của đệ tử Sở gia Lăng Dương, phàm là đệ tử tròn mười tuổi của Sở thị đều sẽ tập trung đến trước trung tâm quảng trường ở đại trạch Sở gia Lăng Dương vào ngày hôm nay để tiến hành khảo nghiệm. Đây là thời điểm cực kỳ long trọng ở Sở thị bộ tộc hàng năm, nó liên quan tới vận mệnh tương lai của nhiều đệ tử Sở thị bộ tộc, không ai dám coi thường qua quýt. Chỉ chốc lát sau, trong rất nhiều viện đã truyền ra động tĩnh. Thừa dịp sắc trời chưa sáng, một bóng dáng màu đen xuyên qua rất nhanh ở trên mái hiên. Tốc độ của nó cực nhanh, người đi lại trong viện đều không phát hiện ở trên đỉnh đầu có một con yêu thú xuyên qua, mỗi khi có võ giả tuần tra đi qua, thì nó giống một con báo săn đi đêm, an tĩnh ẩn náu ở trên xà nhà, cho đến khi võ giả tuần tra rời khỏi thì nó mới tiếp tục đi qua ở trên mái hiên. Nó quen thuộc đi đến nhà bếp… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi được chủ nhân bí cảnh —— Vu Linh Túc cho phép, ngày kế tiếp, đoàn người Sở Chước du ngoạn khắp nơi ngay tại trong bí cảnh.Bí cảnh vốn là tổ tiên Vu Linh tộc mở ra làm tộc địa, không phải người Vu Linh tộc là không thể vào.Nay Vu Linh tộc chỉ còn lại có một người Vu Linh Túc, mà hắn cầm Vu Linh châu trong tay, Vu Linh Túc đương nhiên trở thành tộc trưởng Vu Linh tộc đến chủ nhân bí cảnh.Cho nên, đồ trong bí cảnh, đều có thể do hắn đến làm chủ.Mặc Sĩ Thiên Kỳ dời một ít linh thảo hắn coi trọng đến trồng trong linh bồn, hoặc là dùng hộp ngọc thu cất đi.Thẳng đến hắn coi trọng đều ngắt lấy được không kém rồi, hắn lại tốn thời gian hơn nửa tháng luyện chế Địch Linh Bảo đan cùng Tử Phủ Đại Hoàn đan cho Vu Linh Túc.Chờ khi hắn luyện xong linh đan giao cho Vu Linh Túc, Vu Linh Túc cũng sửa sang lại đồ của tộc xong xuôi.Tộc địa Vu Linh tộc đã thiếu người mất của một trăm năm, tuy nói đối với người tu luyện mà nói, thời gian một trăm năm cũng không dài, nhưng cũng không ngắn, rất nhiều thứ có thể dụng và chuyện thay đổi.Trong khoảng thời gian này, Vu Linh Túc và Yêu Mi cùng nhau, kiểm kê rất nhiều thứ.Sửa sang lại gần xong, Vu Linh Túc liền bắt tay chuẩn bị thu về linh niệm trên đại lục Linh Hoàng, mau chóng khôi phục khí hậu ác liệt đại lục Linh Hoàng trở lại bình thường.Vu Linh Túc nhìn đến linh đan Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện cho hắn, nhịn không được nói: "Mặc Sĩ công tử muốn lấy nhiều thêm linh thảo nữa hay không."Mặc Sĩ Thiên Kỳ lau mồ hôi, vẻ mặt thành thực nói: "Không cần, ta đã cầm rất nhiều, lấy nữa mà nói...!Ta cũng không còn linh thạch để trả.Đúng rồi, mấy khối linh điền phía Đông sơn cốc đó, ta đã tu chỉnh qua, linh thổ rất phì nhiêu, Vu tiền bối nếu như có rảnh, có thể trồng nhiều chút linh thảo ở nơi đó."Vu Linh Túc: "...!Xem tình huống đi."Thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn trông mong nhìn qua, Vu Linh Túc lại trầm mặc xuống, rồi mới nói: "Yên tâm, biết rồi."Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới lộ ra tươi cười.Bên cạnh đám người Sở Chước lại nhìn xem mà buồn cười.Yêu Mi nhịn không được nói: "Mặc Sĩ công tử cùng giống y như A Dao." Đều là loại người thành thực lại đơn thuần, người hiểu bọn họ tự nhiên cảm thấy bọn họ làm sao cũng tốt, không hiểu sẽ thấy bọn họ ngốc đến đáng thương.Mặc Sĩ Thiên Kỳ sờ sờ đầu, không hiểu mình và Nhâm Diêu làm sao giống, không phải đều là nhân tu sao?Sở Chước và Bích Tầm Châu nhìn nhau một cái, nhịn không được mỉm cười, Hỏa Lân thì dùng sức vỗ ở sau lưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cười ha ha nói: "Quả thật rất giống, đều rất ngốc."Mặc Sĩ Thiên Kỳ trợn mắt nhìn nàng, hắn làm sao ngốc? Hắn đầu óc là không xoay chuyển mau bằng Sở Chước, nhưng mà không ngốc đi?Thấy không còn chuyện gì, Vu Linh Túc liền dẫn bọn hắn rời khỏi bí cảnh.Bí cảnh này có một đặc điểm, mặc kệ tiến vào hoặc đi ra ngoài, đều phải dùng Vu Linh châu mở ra, hơn nữa chỉ có người Vu Linh tộc mới có thể thúc giục Vu Linh châu.Như thế, cũng có thể phòng ngừa người không phải Vu Linh tộc mơ ước tộc địa Vu Linh tộc.Khi Vu Linh châu mở bí cảnh ra, giống như khi đến, mộtcon đường phủ kín linh hoa dị thảo quanh co mà đi, cuối đường, có thể nhìn thấy cuồng phong bạo tuyết bên ngoài, còn có người tuyết khổng lồ trầm mặc canh giữ ở trong gió tuyết chọc trời.Vu Linh Túc nhìn người tuyết khổng lồ an tĩnh canh giữ ở trong gió tuyết, nhịn không được thầm than thở một tiếng.Người tuyết khổng lồ này tuy không phải sinh linh bình thường, nhưng trên người nó có linh niệm Vu Linh tộc, một mực yên lặng mặc thủ hộ tộc địa Vu Linh tộc, thẳng đến sau trăm tuổi, mới mang Vu Linh Túc cùng chí bảo Vu Linh tộc trở về tộc địa.Đám người Sở Chước nhìn người tuyết khổng lồ này, cũng nhịn không được cảm khái trong lòng.Người tuyết khổng lồ ngồi xổm xuống, đưa tay về phía trước, Vu Linh Túc nhảy lên bàn tay, nói: "Ta đưa các ngươi đoạn đường đi."Đám người Sở Chước đều nhảy lên, đợi khi người tuyết khổng lồ ở trong gió tuyết đi về phía trước, Sở Chước hỏi: "Vu tiền bối, người phải đi tìm những sinh linh đã trốn đi dưới đất như thế nào?"Vu Linh Túc vươn tay nhẹ vỗ về ngón tay gấp khúc của người tuyết khổng lồ, nói: "Chúng nó sẽ mang ta đi tìm kiếm."Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt tò mò hỏi: "Vu tiền bối, chúng ta có thể đi xem không?"Vu Linh Túc kinh ngạc nhìn bọn hắn: "Các người không vội đi?"Sở Chước quay đầu nhìn lại, thấy Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều là vẻ mặt hưng trí bừng bừng, còn có tiểu yêu thú làm tổ ở trong lòng cũng dùng cái đuôi vòng tay nàng, vì thế liền nói: "Không có việc gì, trước đi xem cũng không sao."Vu Linh Túc ngay cả bí mật Vu Linh tộc đều nói cho bọn họ, tự nhiên không sợ cái gì, lập tức hơi hơi gật đầu.Yêu Mi cũng là vẻ mặt hưng trí bừng bừng, đại để là biết nàng sắp cùng với.

Chương 266: 266: Linh Mộc Già Nhất