Tác giả:

Lớp 10A2, vẫn nháo loạn như hôm nào, tiếng la tiếng cười tiếng nói. Nhìn chung là tạp âm! Người này người kia làm không biết nhiêu là chuyện. Ồn ào, đến nỗi giáo viên vào cũng chẳng ai hay. Phải có...Rầm rầm.... - tiếng gỏ bàn mới chấn tĩnh được đàn ngỗng này. - Cả lớp. - Chào cô. - cả lớp đồng loạt đứng lên chào giáo viên. - Các em đứng luôn không phải ngồi! - hả cô.... - Cô tôi gì ở đây? Các cô cậu có biết ngày nào cũng la rày chuyện ồn ào thế này tôi mệt lắm không? Tại sao không có hôm nào im lặng được 10 phút nhỉ? Cứ như hợp chợ vậy! Ai chịu cho nổi! Mặt ai cũng sụ xuống. Khi đứng dậy cái lớp mới giữ im lặng được vài phút. - Hôm nay, tôi xin thông báo cho các em, lớp ta có học sinh mới chuyển đến. Nào trò vào đi! Từ cánh cửa một nam sinh bước vào. - Chào! Tôi là Tạ Gia Phúc học sinh mới chuyển đến. Crap....crap... một tràn pháo tay nhẹ vang lên. Việc này khiến cô giáo lại không hài lòng, chào đón học sinh mới mà lớp không có thành kiến gì cả... (bà cô này khó chịu) - Các em chưa…

Chương 65: Tôi sẽ luôn ở bên em (8)

Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người KhácTác giả: Huỳnh ChâuLớp 10A2, vẫn nháo loạn như hôm nào, tiếng la tiếng cười tiếng nói. Nhìn chung là tạp âm! Người này người kia làm không biết nhiêu là chuyện. Ồn ào, đến nỗi giáo viên vào cũng chẳng ai hay. Phải có...Rầm rầm.... - tiếng gỏ bàn mới chấn tĩnh được đàn ngỗng này. - Cả lớp. - Chào cô. - cả lớp đồng loạt đứng lên chào giáo viên. - Các em đứng luôn không phải ngồi! - hả cô.... - Cô tôi gì ở đây? Các cô cậu có biết ngày nào cũng la rày chuyện ồn ào thế này tôi mệt lắm không? Tại sao không có hôm nào im lặng được 10 phút nhỉ? Cứ như hợp chợ vậy! Ai chịu cho nổi! Mặt ai cũng sụ xuống. Khi đứng dậy cái lớp mới giữ im lặng được vài phút. - Hôm nay, tôi xin thông báo cho các em, lớp ta có học sinh mới chuyển đến. Nào trò vào đi! Từ cánh cửa một nam sinh bước vào. - Chào! Tôi là Tạ Gia Phúc học sinh mới chuyển đến. Crap....crap... một tràn pháo tay nhẹ vang lên. Việc này khiến cô giáo lại không hài lòng, chào đón học sinh mới mà lớp không có thành kiến gì cả... (bà cô này khó chịu) - Các em chưa… Tạ Gia Phúc! Ánh mắt, giọng nói của cậu ta không có chỗ nào là không nghiêm túc. Tú bối rối, không biết trả lời sao là đúng với tình hình hiện tại nhất.- Tôi..tôi...Tú bối bời, không dám ngẩn cao đầu nhìn. Chợt nghe vài tiếng động nhẹ, liền nhìn thấy gương mặt Phúc ngay bên cạnh. Tú giật mình bật người dậy, bị Phúc áp sát vào thành xe. Đôi mắt chớp chớp, tim đập nhanh, mặt hơi cúi xuống. Phúc nâng cằm Tú lên, để hai ánh mắt trực tiếp nhìn vào nhau. Nằm trong thế bị động, Tú thật sự không biết làm gì tiếp theo. Ánh mắt Phúc sâu thẳm như đại dương, không tài nào nhìn ra được gì. - Nếu em không hiểu gì cả thì ngay bây giờ hãy thử kiểm chứng cùng tôi. Lông mi Tú giật khẽ, người lại càng run hơn, ấp úng không nói thành lời, sợ sệt liền nhắm mắt lại. Trực giác của một người con gái, Tú cảm nhận được Phúc đang đến gần mình, cảm giác rất rất gần. Cậu ta đang định làm gì? Đến khi cảm nhận được cả hơi thở, Tú lấy hết tất cả động lực bình sinh, mở mắt ra. Nụ cười của Phúc hiện ngay trong ánh mắt Tú, Tú cắn môi cắn lợi, rụt rè nói. - Cậu làm gì vậy? Đồng thời dùng tay đẩy Phúc ra, nhưng Phúc chống cự. Phúc nắm tay Tú, Tú khẽ giật ra, Phúc lại càng giữ lấy. Bàn tay nhỏ nhắn bị nắm, đặt lên lòng ngực bên trái, cảm nhận lồng ngực đang đập thật nhanh.Phúc vẫn nhìn Tú, bằng ánh mắt chân thành, cảm xúc chân thật nhất, từ từ dẫn dắt cảm xúc c*̉a Tú. - Em đã cảm nhận được chưa? Tú hơi liếc mắt lên nhìn Phúc, lại c*́i xuống, bản thân c*̃ng đang cảm nhận được cái loạn nhịp ngay trong lồng ngực c*̉a mình. - Tôi không chắc đó là gì, nhưng tôi cảm nhận được nó rồi! Phúc nở một nụ cười mỉm.- Nếu em đã cảm nhận được, thì em nói xem: nó như thế nào? Tú ấp úng- Nó...nó...Chợt một nụ hôn nhẹ làm Tú mê mẫn không thể nói thêm gì. Phúc trìu mến nhìn Tú, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Tú. - Thích thì nói thích. Không thích thì nói không thích. Không lẽ bản thân nghĩ gì em thật sự không hiểu? Tú nhìn Phúc, khẽ chớp mắt vài lần, mỉm cười. - Em thích anh! Suy nghĩ kĩ lưỡng, nói không chừng đó chính là tình cảm đầu đời c*̉a Tú. Nó có vẻ chậm chạp nhưng nó không mơ hồ. Cảm xúc hơi loạn nhưng bây giờ vừa đủ để khẳng định: Tú thích Phúc! Phúc vui mừng khôn siết, ôm chầm lấy Tú, càng lúc càng chặt. Tú c*̃ng hạnh phúc không kể hết. - Như thế thật tốt! Phúc nghẹn ngào nói. Tú gật đầu ưng thuận. Ở bên người mình thật sự thích, thật sự yêu thì không còn điều gì mãn nguyện hơn. Tú rời khỏi vòng tay c*̉a Phúc, Phúc quay trở lại vị trí c*̉a mình, ánh mắt không rời Tú một khắc. Tú mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, chợt tinh nghịch hỏi một câu. - Anh có chắc sẽ mãi bên em không? Phúc mỉm cười, nắm lấy tay Tú. - Tôi không dám thề nguyện hay hứa hẹn một điều gì để em phải mong đợi. Tôi chỉ có thể nói: Tôi sẽ luôn ở bên em! Được chứ? Tú nhẹ nhàng xoay lòng bàn tay, đan xen những ngón tay mình vào bàn tay kia, cười thật tươi. - Được. Giờ thì mình về nhà thôi! Hai người ngồi lại ngay ngắn, khởi máy trở về nhà Tú. Chiếc xe dừng trước cửa nhà vài phút, một chiếc xe khác dừng ngay phía đối diện. Phúc đang vui vẻ gở dây an toàn, định mở cửa thì bị Tú cản lại. Phúc quay sang nhìn, ngạc nhiên hỏi. - Có chuyện gì vậy? Tú chăm chăm nhìn thẳng về chiếc xe đó, bỏ lơ câu hỏi c*̉a Phúc. Phúc lặng thin quan sát chiếc xe đó, tự tìm hiểu câu trả lời cho câu hỏi c*̉a mình. END CHAP

Tạ Gia Phúc! Ánh mắt, giọng nói của cậu ta không có chỗ nào là không nghiêm túc. Tú bối rối, không biết trả lời sao là đúng với tình hình hiện tại nhất.

- Tôi..tôi...

Tú bối bời, không dám ngẩn cao đầu nhìn. Chợt nghe vài tiếng động nhẹ, liền nhìn thấy gương mặt Phúc ngay bên cạnh. Tú giật mình bật người dậy, bị Phúc áp sát vào thành xe. Đôi mắt chớp chớp, tim đập nhanh, mặt hơi cúi xuống. Phúc nâng cằm Tú lên, để hai ánh mắt trực tiếp nhìn vào nhau. Nằm trong thế bị động, Tú thật sự không biết làm gì tiếp theo. Ánh mắt Phúc sâu thẳm như đại dương, không tài nào nhìn ra được gì. 

- Nếu em không hiểu gì cả thì ngay bây giờ hãy thử kiểm chứng cùng tôi. 

Lông mi Tú giật khẽ, người lại càng run hơn, ấp úng không nói thành lời, sợ sệt liền nhắm mắt lại. Trực giác của một người con gái, Tú cảm nhận được Phúc đang đến gần mình, cảm giác rất rất gần. Cậu ta đang định làm gì? Đến khi cảm nhận được cả hơi thở, Tú lấy hết tất cả động lực bình sinh, mở mắt ra. Nụ cười của Phúc hiện ngay trong ánh mắt Tú, Tú cắn môi cắn lợi, rụt rè nói. 

- Cậu làm gì vậy? 

Đồng thời dùng tay đẩy Phúc ra, nhưng Phúc chống cự. Phúc nắm tay Tú, Tú khẽ giật ra, Phúc lại càng giữ lấy. Bàn tay nhỏ nhắn bị nắm, đặt lên lòng ngực bên trái, cảm nhận lồng ngực đang đập thật nhanh.

Phúc vẫn nhìn Tú, bằng ánh mắt chân thành, cảm xúc chân thật nhất, từ từ dẫn dắt cảm xúc c*̉a Tú. 

- Em đã cảm nhận được chưa? 

Tú hơi liếc mắt lên nhìn Phúc, lại c*́i xuống, bản thân c*̃ng đang cảm nhận được cái loạn nhịp ngay trong lồng ngực c*̉a mình. 

- Tôi không chắc đó là gì, nhưng tôi cảm nhận được nó rồi! 

Phúc nở một nụ cười mỉm.

- Nếu em đã cảm nhận được, thì em nói xem: nó như thế nào? 

Tú ấp úng

- Nó...nó...

Chợt một nụ hôn nhẹ làm Tú mê mẫn không thể nói thêm gì. Phúc trìu mến nhìn Tú, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Tú. 

- Thích thì nói thích. Không thích thì nói không thích. Không lẽ bản thân nghĩ gì em thật sự không hiểu? 

Tú nhìn Phúc, khẽ chớp mắt vài lần, mỉm cười. 

- Em thích anh! 

Suy nghĩ kĩ lưỡng, nói không chừng đó chính là tình cảm đầu đời c*̉a Tú. Nó có vẻ chậm chạp nhưng nó không mơ hồ. Cảm xúc hơi loạn nhưng bây giờ vừa đủ để khẳng định: Tú thích Phúc! Phúc vui mừng khôn siết, ôm chầm lấy Tú, càng lúc càng chặt. Tú c*̃ng hạnh phúc không kể hết. 

- Như thế thật tốt! 

Phúc nghẹn ngào nói. Tú gật đầu ưng thuận. Ở bên người mình thật sự thích, thật sự yêu thì không còn điều gì mãn nguyện hơn. 

Tú rời khỏi vòng tay c*̉a Phúc, Phúc quay trở lại vị trí c*̉a mình, ánh mắt không rời Tú một khắc. Tú mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, chợt tinh nghịch hỏi một câu. 

- Anh có chắc sẽ mãi bên em không? 

Phúc mỉm cười, nắm lấy tay Tú. 

- Tôi không dám thề nguyện hay hứa hẹn một điều gì để em phải mong đợi. Tôi chỉ có thể nói: Tôi sẽ luôn ở bên em! Được chứ? 

Tú nhẹ nhàng xoay lòng bàn tay, đan xen những ngón tay mình vào bàn tay kia, cười thật tươi. 

- Được. Giờ thì mình về nhà thôi! 

Hai người ngồi lại ngay ngắn, khởi máy trở về nhà Tú. Chiếc xe dừng trước cửa nhà vài phút, một chiếc xe khác dừng ngay phía đối diện. Phúc đang vui vẻ gở dây an toàn, định mở cửa thì bị Tú cản lại. Phúc quay sang nhìn, ngạc nhiên hỏi. 

- Có chuyện gì vậy? 

Tú chăm chăm nhìn thẳng về chiếc xe đó, bỏ lơ câu hỏi c*̉a Phúc. Phúc lặng thin quan sát chiếc xe đó, tự tìm hiểu câu trả lời cho câu hỏi c*̉a mình. 

END CHAP

Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người KhácTác giả: Huỳnh ChâuLớp 10A2, vẫn nháo loạn như hôm nào, tiếng la tiếng cười tiếng nói. Nhìn chung là tạp âm! Người này người kia làm không biết nhiêu là chuyện. Ồn ào, đến nỗi giáo viên vào cũng chẳng ai hay. Phải có...Rầm rầm.... - tiếng gỏ bàn mới chấn tĩnh được đàn ngỗng này. - Cả lớp. - Chào cô. - cả lớp đồng loạt đứng lên chào giáo viên. - Các em đứng luôn không phải ngồi! - hả cô.... - Cô tôi gì ở đây? Các cô cậu có biết ngày nào cũng la rày chuyện ồn ào thế này tôi mệt lắm không? Tại sao không có hôm nào im lặng được 10 phút nhỉ? Cứ như hợp chợ vậy! Ai chịu cho nổi! Mặt ai cũng sụ xuống. Khi đứng dậy cái lớp mới giữ im lặng được vài phút. - Hôm nay, tôi xin thông báo cho các em, lớp ta có học sinh mới chuyển đến. Nào trò vào đi! Từ cánh cửa một nam sinh bước vào. - Chào! Tôi là Tạ Gia Phúc học sinh mới chuyển đến. Crap....crap... một tràn pháo tay nhẹ vang lên. Việc này khiến cô giáo lại không hài lòng, chào đón học sinh mới mà lớp không có thành kiến gì cả... (bà cô này khó chịu) - Các em chưa… Tạ Gia Phúc! Ánh mắt, giọng nói của cậu ta không có chỗ nào là không nghiêm túc. Tú bối rối, không biết trả lời sao là đúng với tình hình hiện tại nhất.- Tôi..tôi...Tú bối bời, không dám ngẩn cao đầu nhìn. Chợt nghe vài tiếng động nhẹ, liền nhìn thấy gương mặt Phúc ngay bên cạnh. Tú giật mình bật người dậy, bị Phúc áp sát vào thành xe. Đôi mắt chớp chớp, tim đập nhanh, mặt hơi cúi xuống. Phúc nâng cằm Tú lên, để hai ánh mắt trực tiếp nhìn vào nhau. Nằm trong thế bị động, Tú thật sự không biết làm gì tiếp theo. Ánh mắt Phúc sâu thẳm như đại dương, không tài nào nhìn ra được gì. - Nếu em không hiểu gì cả thì ngay bây giờ hãy thử kiểm chứng cùng tôi. Lông mi Tú giật khẽ, người lại càng run hơn, ấp úng không nói thành lời, sợ sệt liền nhắm mắt lại. Trực giác của một người con gái, Tú cảm nhận được Phúc đang đến gần mình, cảm giác rất rất gần. Cậu ta đang định làm gì? Đến khi cảm nhận được cả hơi thở, Tú lấy hết tất cả động lực bình sinh, mở mắt ra. Nụ cười của Phúc hiện ngay trong ánh mắt Tú, Tú cắn môi cắn lợi, rụt rè nói. - Cậu làm gì vậy? Đồng thời dùng tay đẩy Phúc ra, nhưng Phúc chống cự. Phúc nắm tay Tú, Tú khẽ giật ra, Phúc lại càng giữ lấy. Bàn tay nhỏ nhắn bị nắm, đặt lên lòng ngực bên trái, cảm nhận lồng ngực đang đập thật nhanh.Phúc vẫn nhìn Tú, bằng ánh mắt chân thành, cảm xúc chân thật nhất, từ từ dẫn dắt cảm xúc c*̉a Tú. - Em đã cảm nhận được chưa? Tú hơi liếc mắt lên nhìn Phúc, lại c*́i xuống, bản thân c*̃ng đang cảm nhận được cái loạn nhịp ngay trong lồng ngực c*̉a mình. - Tôi không chắc đó là gì, nhưng tôi cảm nhận được nó rồi! Phúc nở một nụ cười mỉm.- Nếu em đã cảm nhận được, thì em nói xem: nó như thế nào? Tú ấp úng- Nó...nó...Chợt một nụ hôn nhẹ làm Tú mê mẫn không thể nói thêm gì. Phúc trìu mến nhìn Tú, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Tú. - Thích thì nói thích. Không thích thì nói không thích. Không lẽ bản thân nghĩ gì em thật sự không hiểu? Tú nhìn Phúc, khẽ chớp mắt vài lần, mỉm cười. - Em thích anh! Suy nghĩ kĩ lưỡng, nói không chừng đó chính là tình cảm đầu đời c*̉a Tú. Nó có vẻ chậm chạp nhưng nó không mơ hồ. Cảm xúc hơi loạn nhưng bây giờ vừa đủ để khẳng định: Tú thích Phúc! Phúc vui mừng khôn siết, ôm chầm lấy Tú, càng lúc càng chặt. Tú c*̃ng hạnh phúc không kể hết. - Như thế thật tốt! Phúc nghẹn ngào nói. Tú gật đầu ưng thuận. Ở bên người mình thật sự thích, thật sự yêu thì không còn điều gì mãn nguyện hơn. Tú rời khỏi vòng tay c*̉a Phúc, Phúc quay trở lại vị trí c*̉a mình, ánh mắt không rời Tú một khắc. Tú mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, chợt tinh nghịch hỏi một câu. - Anh có chắc sẽ mãi bên em không? Phúc mỉm cười, nắm lấy tay Tú. - Tôi không dám thề nguyện hay hứa hẹn một điều gì để em phải mong đợi. Tôi chỉ có thể nói: Tôi sẽ luôn ở bên em! Được chứ? Tú nhẹ nhàng xoay lòng bàn tay, đan xen những ngón tay mình vào bàn tay kia, cười thật tươi. - Được. Giờ thì mình về nhà thôi! Hai người ngồi lại ngay ngắn, khởi máy trở về nhà Tú. Chiếc xe dừng trước cửa nhà vài phút, một chiếc xe khác dừng ngay phía đối diện. Phúc đang vui vẻ gở dây an toàn, định mở cửa thì bị Tú cản lại. Phúc quay sang nhìn, ngạc nhiên hỏi. - Có chuyện gì vậy? Tú chăm chăm nhìn thẳng về chiếc xe đó, bỏ lơ câu hỏi c*̉a Phúc. Phúc lặng thin quan sát chiếc xe đó, tự tìm hiểu câu trả lời cho câu hỏi c*̉a mình. END CHAP

Chương 65: Tôi sẽ luôn ở bên em (8)