Tác giả:

Lớp 10A2, vẫn nháo loạn như hôm nào, tiếng la tiếng cười tiếng nói. Nhìn chung là tạp âm! Người này người kia làm không biết nhiêu là chuyện. Ồn ào, đến nỗi giáo viên vào cũng chẳng ai hay. Phải có...Rầm rầm.... - tiếng gỏ bàn mới chấn tĩnh được đàn ngỗng này. - Cả lớp. - Chào cô. - cả lớp đồng loạt đứng lên chào giáo viên. - Các em đứng luôn không phải ngồi! - hả cô.... - Cô tôi gì ở đây? Các cô cậu có biết ngày nào cũng la rày chuyện ồn ào thế này tôi mệt lắm không? Tại sao không có hôm nào im lặng được 10 phút nhỉ? Cứ như hợp chợ vậy! Ai chịu cho nổi! Mặt ai cũng sụ xuống. Khi đứng dậy cái lớp mới giữ im lặng được vài phút. - Hôm nay, tôi xin thông báo cho các em, lớp ta có học sinh mới chuyển đến. Nào trò vào đi! Từ cánh cửa một nam sinh bước vào. - Chào! Tôi là Tạ Gia Phúc học sinh mới chuyển đến. Crap....crap... một tràn pháo tay nhẹ vang lên. Việc này khiến cô giáo lại không hài lòng, chào đón học sinh mới mà lớp không có thành kiến gì cả... (bà cô này khó chịu) - Các em chưa…

Chương 94: Lưu Diễm Tú có phải em chết trong phòng luôn rồi không???

Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người KhácTác giả: Huỳnh ChâuLớp 10A2, vẫn nháo loạn như hôm nào, tiếng la tiếng cười tiếng nói. Nhìn chung là tạp âm! Người này người kia làm không biết nhiêu là chuyện. Ồn ào, đến nỗi giáo viên vào cũng chẳng ai hay. Phải có...Rầm rầm.... - tiếng gỏ bàn mới chấn tĩnh được đàn ngỗng này. - Cả lớp. - Chào cô. - cả lớp đồng loạt đứng lên chào giáo viên. - Các em đứng luôn không phải ngồi! - hả cô.... - Cô tôi gì ở đây? Các cô cậu có biết ngày nào cũng la rày chuyện ồn ào thế này tôi mệt lắm không? Tại sao không có hôm nào im lặng được 10 phút nhỉ? Cứ như hợp chợ vậy! Ai chịu cho nổi! Mặt ai cũng sụ xuống. Khi đứng dậy cái lớp mới giữ im lặng được vài phút. - Hôm nay, tôi xin thông báo cho các em, lớp ta có học sinh mới chuyển đến. Nào trò vào đi! Từ cánh cửa một nam sinh bước vào. - Chào! Tôi là Tạ Gia Phúc học sinh mới chuyển đến. Crap....crap... một tràn pháo tay nhẹ vang lên. Việc này khiến cô giáo lại không hài lòng, chào đón học sinh mới mà lớp không có thành kiến gì cả... (bà cô này khó chịu) - Các em chưa… ám cưới ba ngày lại là ngày sinh nhật Dương Thắng. Hắn ta từ hôm trước đã cố ý nhắc khéo Lưu Diễm Tú, hỏi là có biết hôm nay này gì không?Vì trước giờ cô ghét hắn đến không thể tưởng tượng nỗi bây giờ lại tự động chấp nhận kết hôn với hắn. Từng thề độc trong lòng là dù thế gian này nam nhân chỉ còn duy nhất mình hắn thì cô tự động chuyển giới để yêu nữ nhân. Nên những chuyện liên quan tới hắn cô đều không bận tâm. Chỉ là hắn là đại thiếu của cái lùm gì đó, rồi người yêu cũ của hắn là Mi Trà thì cô còn ấn tượng chút chút.Dương Thắng nhắc khéo như vậy, cực mong chờ một điều ấm áp nho nhỏ là cô nhớ đến sinh nhật hắn. Nhưng hắn bị một phen thất vọng não nề rồi, nghe xong câu hỏi đó Lưu Diễm Tú lắc đầu một cách rất thản nhiên, sau đó lại chẳng thèm quan tâm đến tình trạng của hắn. Thật mất công hắn hy vọng mà."Không biết thật sao?" Dương Thắng cố dè hỏi lại lần nữa. Lưu Diễm Tú gật đầu ngay."Ài~ Không thể trách em."Lưu Diễm Tú im lặng, bây giờ cô đang rất lười, liếc mắt nhìn ai đó cũng lười. Làm người ta buồn thiu cũng không mở lời an ủi.Lòng dạ sắc đá, người không tim không cật. Dương Thắng thầm nghĩ bụng. Rồi hôm sinh nhật hắn, hắn nói cô chuẩn bị từ sớm, hắn muốn đưa cô đi chơi.Lưu Diễm Tú cũng chẳng để tâm gì, ở nhà lâu ngày cũng đâm ra chán nên liền đồng ý. "Anh chờ tôi năm phút." Và thế là Dương Thắng bị đẩy ra khỏi phòng và ngồi chờ.Nửa tiếng sau, khi nét mặt Dương Thắng đen sì sì thì cuối cùng Lưu Diễm Tú cũng đã chịu chui ra khỏi phòng. Thấy cô, ngọn lửa giận trong hắn đè nén lại, nở một nụ cười ngượng ngạo cho qua "Xong rồi?"Lưu Diễm Tú vui vẻ gật đầu, cô biết rõ trong lòng hắn rất bực tức điều đó lại khiến cô vui vẻ, vì cô cố ý mà haha.Lâu lắm rồi không được nghịch ngợm đùa giỡn với người khác."Vậy đi thôi." Dương Thắng đứng lên."A tôi sựt nhớ một chuyện." Lưu Diễm Tú ra vẻ hấp tấp."Việc gì?" Vừa chờ nửa tiếng xong, lại cố gắng kiềm nén sự tức giận, sự kiên nhẫn của hắn đang giảm sút thần tốc."Chuyện này rất quan trọng. Anh..anh chờ tôi mười phút nhé?" Lưu Diễm Tú vội vội vàng vàng nhưng vẫn nán lại chờ câu trả lời của đối phương.Lúc này đại não của Dương Thắng hoạt động với công suất cao, chờ năm phút là chờ nửa tiếng, vậy chờ mười phút hẳn là thành một tiếng đi.. Lúc này Dương Thắng trong lòng có chút lo sợ. "Thật sự quan trọng?" Hắn gặn hỏi lại, vẻ mặt ngờ vực.Lưu Diễm Tú gật đầu như gà mổ thóc "Đúng đúng. Nha nha. Mười phút thôi." Rồi cô hấp tấp bỏ chạy đi. Chạy lên đến phòng Lưu Diễm Tú cười trộm. Haha hắn ta lại cứ như thế bị lừa lần nữa.Dương Thắng đứng bất động một chút, trong lòng có chút cảm giác bất an nhưng nhanh chóng bị phủi bay. Vẫn nên tin một lần xem sao. Hắn ta quay lại vị trí vừa nãy.Và cuối cùng niềm tin của hắn bị đánh bay đi.Lưu Diễm Tú có phải em chết trong phòng luôn rồi không???Lại nửa giờ đồng hồ trôi qua, lúc này mọi thứ đều đổ vỡ trong lòng Dương Thắng, hắn không giấu vẻ mặt đen sì khó coi của mình nữa, hùng hổ đi lên phòng Lưu Diễm Tú.Lúc này Lưu Diễm Tú an nhàn nằm trên giường nghịch điện thoại. Cô cũng không rảnh rang gì đâu nha, đấu tranh tư tưởng rất nhiều đó. Nửa tiếng rồi, mình có quá đáng không nhỉ?Lưu Diễm Tú vỗ mặt bạch bạch. Không không. Không quá đáng gì hết. Nữ nhân sinh ra chính là một nỗi rắc rối lớn, nam nhân phải biết chịu đựng. Nghĩ được chân lí đó Lưu Diễm Tú bất giác cười thầm.Bỗng truyền tới tiếng gõ cửa liên tục, mang phần lớn tức giận, làm Lưu Diễm Tú giật mình. "Ai?""Chết chưa?" Giọng điệu của Dương Thắng lúc này đặc biệt mất kiên nhẫn.Lưu Diễm Tú nghe thấy lại bật cười. Anh ta quả nhiên rất tức giận. Tốt. "Tôi ra ngay đây."Lưu Diễm Tú cầm cái balo nhỏ lên, chỉnh đốn lại, rồi tiến đến mở cửa. "Chờ một chút thôi mà..."Nhìn thấy gương mặt đen sì kia cùng cặp mắt đằng đằng sát khí làm Lưu Diễm Tú đột nhiên man mán lo sợ. Có lẽ đúng là chơi hơi quá rồi.Lửa giận càng bùng phát trong người Dương Thắng khi thấy trước mặt, người con gái này rõ ràng là nửa tiếng trước và bây giờ là hoàn toàn giống nhau. Vậy... "Chuyện quan trọng đó là gì?" Mau đưa ra một câu trả lời thích đáng!!!Lưu Diễm Tú lo sợ không quá năm giây liền trở lại nguyên thần, đang định giải thích thì lại đổi hướng, cô lập tức tỏ thái độ chán ghét "Chờ tôi một chút thì chết à? Chuyện con gái anh hiểu được không?"Đổi hướng chính là giân ngược lại đó! Đây cũng chính là một độc chiêu của con gái nha. Nên cẩn thận.Dương Thắng liền câm nín, hắn còn chưa nói được lời nào thì đã bị giận ngược lại rồi. Đó như một gáo nước tạt thẳng lại vào hắn, lửa giận thế cũng tiêu tan.Bây giờ thì hắn cũng đã hiểu câu con gái là loài động vật khó hiểu nhất hành tinh rồi. Hắn thật sự chịu thua.

ám cưới ba ngày lại là ngày sinh nhật Dương Thắng. Hắn ta từ hôm trước đã cố ý nhắc khéo Lưu Diễm Tú, hỏi là có biết hôm nay này gì không?

Vì trước giờ cô ghét hắn đến không thể tưởng tượng nỗi bây giờ lại tự động chấp nhận kết hôn với hắn. Từng thề độc trong lòng là dù thế gian này nam nhân chỉ còn duy nhất mình hắn thì cô tự động chuyển giới để yêu nữ nhân. Nên những chuyện liên quan tới hắn cô đều không bận tâm. Chỉ là hắn là đại thiếu của cái lùm gì đó, rồi người yêu cũ của hắn là Mi Trà thì cô còn ấn tượng chút chút.

Dương Thắng nhắc khéo như vậy, cực mong chờ một điều ấm áp nho nhỏ là cô nhớ đến sinh nhật hắn. Nhưng hắn bị một phen thất vọng não nề rồi, nghe xong câu hỏi đó Lưu Diễm Tú lắc đầu một cách rất thản nhiên, sau đó lại chẳng thèm quan tâm đến tình trạng của hắn. Thật mất công hắn hy vọng mà.

"Không biết thật sao?" Dương Thắng cố dè hỏi lại lần nữa. Lưu Diễm Tú gật đầu ngay.

"Ài~ Không thể trách em."

Lưu Diễm Tú im lặng, bây giờ cô đang rất lười, liếc mắt nhìn ai đó cũng lười. Làm người ta buồn thiu cũng không mở lời an ủi.

Lòng dạ sắc đá, người không tim không cật. Dương Thắng thầm nghĩ bụng. Rồi hôm sinh nhật hắn, hắn nói cô chuẩn bị từ sớm, hắn muốn đưa cô đi chơi.

Lưu Diễm Tú cũng chẳng để tâm gì, ở nhà lâu ngày cũng đâm ra chán nên liền đồng ý. "Anh chờ tôi năm phút." Và thế là Dương Thắng bị đẩy ra khỏi phòng và ngồi chờ.

Nửa tiếng sau, khi nét mặt Dương Thắng đen sì sì thì cuối cùng Lưu Diễm Tú cũng đã chịu chui ra khỏi phòng. Thấy cô, ngọn lửa giận trong hắn đè nén lại, nở một nụ cười ngượng ngạo cho qua "Xong rồi?"

Lưu Diễm Tú vui vẻ gật đầu, cô biết rõ trong lòng hắn rất bực tức điều đó lại khiến cô vui vẻ, vì cô cố ý mà haha.

Lâu lắm rồi không được nghịch ngợm đùa giỡn với người khác.

"Vậy đi thôi." Dương Thắng đứng lên.

"A tôi sựt nhớ một chuyện." Lưu Diễm Tú ra vẻ hấp tấp.

"Việc gì?" Vừa chờ nửa tiếng xong, lại cố gắng kiềm nén sự tức giận, sự kiên nhẫn của hắn đang giảm sút thần tốc.

"Chuyện này rất quan trọng. Anh..anh chờ tôi mười phút nhé?" Lưu Diễm Tú vội vội vàng vàng nhưng vẫn nán lại chờ câu trả lời của đối phương.

Lúc này đại não của Dương Thắng hoạt động với công suất cao, chờ năm phút là chờ nửa tiếng, vậy chờ mười phút hẳn là thành một tiếng đi.. Lúc này Dương Thắng trong lòng có chút lo sợ. "Thật sự quan trọng?" Hắn gặn hỏi lại, vẻ mặt ngờ vực.

Lưu Diễm Tú gật đầu như gà mổ thóc "Đúng đúng. Nha nha. Mười phút thôi." Rồi cô hấp tấp bỏ chạy đi. Chạy lên đến phòng Lưu Diễm Tú cười trộm. Haha hắn ta lại cứ như thế bị lừa lần nữa.

Dương Thắng đứng bất động một chút, trong lòng có chút cảm giác bất an nhưng nhanh chóng bị phủi bay. Vẫn nên tin một lần xem sao. Hắn ta quay lại vị trí vừa nãy.

Và cuối cùng niềm tin của hắn bị đánh bay đi.

Lưu Diễm Tú có phải em chết trong phòng luôn rồi không???

Lại nửa giờ đồng hồ trôi qua, lúc này mọi thứ đều đổ vỡ trong lòng Dương Thắng, hắn không giấu vẻ mặt đen sì khó coi của mình nữa, hùng hổ đi lên phòng Lưu Diễm Tú.

Lúc này Lưu Diễm Tú an nhàn nằm trên giường nghịch điện thoại. Cô cũng không rảnh rang gì đâu nha, đấu tranh tư tưởng rất nhiều đó. Nửa tiếng rồi, mình có quá đáng không nhỉ?

Lưu Diễm Tú vỗ mặt bạch bạch. Không không. Không quá đáng gì hết. Nữ nhân sinh ra chính là một nỗi rắc rối lớn, nam nhân phải biết chịu đựng. Nghĩ được chân lí đó Lưu Diễm Tú bất giác cười thầm.

Bỗng truyền tới tiếng gõ cửa liên tục, mang phần lớn tức giận, làm Lưu Diễm Tú giật mình. "Ai?"

"Chết chưa?" Giọng điệu của Dương Thắng lúc này đặc biệt mất kiên nhẫn.

Lưu Diễm Tú nghe thấy lại bật cười. Anh ta quả nhiên rất tức giận. Tốt. "Tôi ra ngay đây."

Lưu Diễm Tú cầm cái balo nhỏ lên, chỉnh đốn lại, rồi tiến đến mở cửa. "Chờ một chút thôi mà..."

Nhìn thấy gương mặt đen sì kia cùng cặp mắt đằng đằng sát khí làm Lưu Diễm Tú đột nhiên man mán lo sợ. Có lẽ đúng là chơi hơi quá rồi.

Lửa giận càng bùng phát trong người Dương Thắng khi thấy trước mặt, người con gái này rõ ràng là nửa tiếng trước và bây giờ là hoàn toàn giống nhau. Vậy... "Chuyện quan trọng đó là gì?" Mau đưa ra một câu trả lời thích đáng!!!

Lưu Diễm Tú lo sợ không quá năm giây liền trở lại nguyên thần, đang định giải thích thì lại đổi hướng, cô lập tức tỏ thái độ chán ghét "Chờ tôi một chút thì chết à? Chuyện con gái anh hiểu được không?"

Đổi hướng chính là giân ngược lại đó! Đây cũng chính là một độc chiêu của con gái nha. Nên cẩn thận.

Dương Thắng liền câm nín, hắn còn chưa nói được lời nào thì đã bị giận ngược lại rồi. Đó như một gáo nước tạt thẳng lại vào hắn, lửa giận thế cũng tiêu tan.

Bây giờ thì hắn cũng đã hiểu câu con gái là loài động vật khó hiểu nhất hành tinh rồi. Hắn thật sự chịu thua.

Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người KhácTác giả: Huỳnh ChâuLớp 10A2, vẫn nháo loạn như hôm nào, tiếng la tiếng cười tiếng nói. Nhìn chung là tạp âm! Người này người kia làm không biết nhiêu là chuyện. Ồn ào, đến nỗi giáo viên vào cũng chẳng ai hay. Phải có...Rầm rầm.... - tiếng gỏ bàn mới chấn tĩnh được đàn ngỗng này. - Cả lớp. - Chào cô. - cả lớp đồng loạt đứng lên chào giáo viên. - Các em đứng luôn không phải ngồi! - hả cô.... - Cô tôi gì ở đây? Các cô cậu có biết ngày nào cũng la rày chuyện ồn ào thế này tôi mệt lắm không? Tại sao không có hôm nào im lặng được 10 phút nhỉ? Cứ như hợp chợ vậy! Ai chịu cho nổi! Mặt ai cũng sụ xuống. Khi đứng dậy cái lớp mới giữ im lặng được vài phút. - Hôm nay, tôi xin thông báo cho các em, lớp ta có học sinh mới chuyển đến. Nào trò vào đi! Từ cánh cửa một nam sinh bước vào. - Chào! Tôi là Tạ Gia Phúc học sinh mới chuyển đến. Crap....crap... một tràn pháo tay nhẹ vang lên. Việc này khiến cô giáo lại không hài lòng, chào đón học sinh mới mà lớp không có thành kiến gì cả... (bà cô này khó chịu) - Các em chưa… ám cưới ba ngày lại là ngày sinh nhật Dương Thắng. Hắn ta từ hôm trước đã cố ý nhắc khéo Lưu Diễm Tú, hỏi là có biết hôm nay này gì không?Vì trước giờ cô ghét hắn đến không thể tưởng tượng nỗi bây giờ lại tự động chấp nhận kết hôn với hắn. Từng thề độc trong lòng là dù thế gian này nam nhân chỉ còn duy nhất mình hắn thì cô tự động chuyển giới để yêu nữ nhân. Nên những chuyện liên quan tới hắn cô đều không bận tâm. Chỉ là hắn là đại thiếu của cái lùm gì đó, rồi người yêu cũ của hắn là Mi Trà thì cô còn ấn tượng chút chút.Dương Thắng nhắc khéo như vậy, cực mong chờ một điều ấm áp nho nhỏ là cô nhớ đến sinh nhật hắn. Nhưng hắn bị một phen thất vọng não nề rồi, nghe xong câu hỏi đó Lưu Diễm Tú lắc đầu một cách rất thản nhiên, sau đó lại chẳng thèm quan tâm đến tình trạng của hắn. Thật mất công hắn hy vọng mà."Không biết thật sao?" Dương Thắng cố dè hỏi lại lần nữa. Lưu Diễm Tú gật đầu ngay."Ài~ Không thể trách em."Lưu Diễm Tú im lặng, bây giờ cô đang rất lười, liếc mắt nhìn ai đó cũng lười. Làm người ta buồn thiu cũng không mở lời an ủi.Lòng dạ sắc đá, người không tim không cật. Dương Thắng thầm nghĩ bụng. Rồi hôm sinh nhật hắn, hắn nói cô chuẩn bị từ sớm, hắn muốn đưa cô đi chơi.Lưu Diễm Tú cũng chẳng để tâm gì, ở nhà lâu ngày cũng đâm ra chán nên liền đồng ý. "Anh chờ tôi năm phút." Và thế là Dương Thắng bị đẩy ra khỏi phòng và ngồi chờ.Nửa tiếng sau, khi nét mặt Dương Thắng đen sì sì thì cuối cùng Lưu Diễm Tú cũng đã chịu chui ra khỏi phòng. Thấy cô, ngọn lửa giận trong hắn đè nén lại, nở một nụ cười ngượng ngạo cho qua "Xong rồi?"Lưu Diễm Tú vui vẻ gật đầu, cô biết rõ trong lòng hắn rất bực tức điều đó lại khiến cô vui vẻ, vì cô cố ý mà haha.Lâu lắm rồi không được nghịch ngợm đùa giỡn với người khác."Vậy đi thôi." Dương Thắng đứng lên."A tôi sựt nhớ một chuyện." Lưu Diễm Tú ra vẻ hấp tấp."Việc gì?" Vừa chờ nửa tiếng xong, lại cố gắng kiềm nén sự tức giận, sự kiên nhẫn của hắn đang giảm sút thần tốc."Chuyện này rất quan trọng. Anh..anh chờ tôi mười phút nhé?" Lưu Diễm Tú vội vội vàng vàng nhưng vẫn nán lại chờ câu trả lời của đối phương.Lúc này đại não của Dương Thắng hoạt động với công suất cao, chờ năm phút là chờ nửa tiếng, vậy chờ mười phút hẳn là thành một tiếng đi.. Lúc này Dương Thắng trong lòng có chút lo sợ. "Thật sự quan trọng?" Hắn gặn hỏi lại, vẻ mặt ngờ vực.Lưu Diễm Tú gật đầu như gà mổ thóc "Đúng đúng. Nha nha. Mười phút thôi." Rồi cô hấp tấp bỏ chạy đi. Chạy lên đến phòng Lưu Diễm Tú cười trộm. Haha hắn ta lại cứ như thế bị lừa lần nữa.Dương Thắng đứng bất động một chút, trong lòng có chút cảm giác bất an nhưng nhanh chóng bị phủi bay. Vẫn nên tin một lần xem sao. Hắn ta quay lại vị trí vừa nãy.Và cuối cùng niềm tin của hắn bị đánh bay đi.Lưu Diễm Tú có phải em chết trong phòng luôn rồi không???Lại nửa giờ đồng hồ trôi qua, lúc này mọi thứ đều đổ vỡ trong lòng Dương Thắng, hắn không giấu vẻ mặt đen sì khó coi của mình nữa, hùng hổ đi lên phòng Lưu Diễm Tú.Lúc này Lưu Diễm Tú an nhàn nằm trên giường nghịch điện thoại. Cô cũng không rảnh rang gì đâu nha, đấu tranh tư tưởng rất nhiều đó. Nửa tiếng rồi, mình có quá đáng không nhỉ?Lưu Diễm Tú vỗ mặt bạch bạch. Không không. Không quá đáng gì hết. Nữ nhân sinh ra chính là một nỗi rắc rối lớn, nam nhân phải biết chịu đựng. Nghĩ được chân lí đó Lưu Diễm Tú bất giác cười thầm.Bỗng truyền tới tiếng gõ cửa liên tục, mang phần lớn tức giận, làm Lưu Diễm Tú giật mình. "Ai?""Chết chưa?" Giọng điệu của Dương Thắng lúc này đặc biệt mất kiên nhẫn.Lưu Diễm Tú nghe thấy lại bật cười. Anh ta quả nhiên rất tức giận. Tốt. "Tôi ra ngay đây."Lưu Diễm Tú cầm cái balo nhỏ lên, chỉnh đốn lại, rồi tiến đến mở cửa. "Chờ một chút thôi mà..."Nhìn thấy gương mặt đen sì kia cùng cặp mắt đằng đằng sát khí làm Lưu Diễm Tú đột nhiên man mán lo sợ. Có lẽ đúng là chơi hơi quá rồi.Lửa giận càng bùng phát trong người Dương Thắng khi thấy trước mặt, người con gái này rõ ràng là nửa tiếng trước và bây giờ là hoàn toàn giống nhau. Vậy... "Chuyện quan trọng đó là gì?" Mau đưa ra một câu trả lời thích đáng!!!Lưu Diễm Tú lo sợ không quá năm giây liền trở lại nguyên thần, đang định giải thích thì lại đổi hướng, cô lập tức tỏ thái độ chán ghét "Chờ tôi một chút thì chết à? Chuyện con gái anh hiểu được không?"Đổi hướng chính là giân ngược lại đó! Đây cũng chính là một độc chiêu của con gái nha. Nên cẩn thận.Dương Thắng liền câm nín, hắn còn chưa nói được lời nào thì đã bị giận ngược lại rồi. Đó như một gáo nước tạt thẳng lại vào hắn, lửa giận thế cũng tiêu tan.Bây giờ thì hắn cũng đã hiểu câu con gái là loài động vật khó hiểu nhất hành tinh rồi. Hắn thật sự chịu thua.

Chương 94: Lưu Diễm Tú có phải em chết trong phòng luôn rồi không???