Editor: Gió “Rào rào… rào rào…” Mưa to tầm tã, một cô gái nghiêng ngả, lảo đảo chạy trong mưa, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh. Đột nhiên, dưới chân trơn trượt, cả người ngã trong mưa. Toàn thân ướt nhẹp, tóc tai dính đầy bùn đất. Cô gái hoảng loạn ngước lên, trong nháy mắt, dường như tất cả trước mắt đều biến thành màu đỏ. “A!” Một tiếng kêu sợ hãi phá vỡ trời đêm. Cô gái kêu to, từ mặt đất bò dậy. Lúc này, quần áo mặc trên người không phải bùn đất nữa mà là màu máu đỏ tươi. Dưới màn mưa có thể nhìn thấy rõ ràng một ngôi mộ lẻ loi không có bia, nước mưa màu đỏ không ngừng chảy về phía chân cô. Đúng lúc đó, bùn đất trên một ngôi mộ gần cô gái nhất chợt sụp đổ, một bàn tay tái nhợt từ trong mộ từ từ thò ra, một tay, hai tay, ba tay… Vô số cánh run rẩy giữa màn mưa màu đỏ. “Ta… chết thật thảm a!” Thanh âm thê lương ai oán, phảng phất như từ xa xưa truyền đến. Một bạch y nữ quỷ chậm rãi bò ra từ trong những cánh tay quỷ dị kia. “A!” … “Cắt!” Theo thanh âm của đạo diễn, cơn mưa…

Chương 6: Phật tam quỷ tứ (2)

Địa Phủ Wechat Đàn: Lão Công Của Ta Là Minh VươngTác giả: Muội Chỉ Ái Cật NhụcTruyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trinh ThámEditor: Gió “Rào rào… rào rào…” Mưa to tầm tã, một cô gái nghiêng ngả, lảo đảo chạy trong mưa, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh. Đột nhiên, dưới chân trơn trượt, cả người ngã trong mưa. Toàn thân ướt nhẹp, tóc tai dính đầy bùn đất. Cô gái hoảng loạn ngước lên, trong nháy mắt, dường như tất cả trước mắt đều biến thành màu đỏ. “A!” Một tiếng kêu sợ hãi phá vỡ trời đêm. Cô gái kêu to, từ mặt đất bò dậy. Lúc này, quần áo mặc trên người không phải bùn đất nữa mà là màu máu đỏ tươi. Dưới màn mưa có thể nhìn thấy rõ ràng một ngôi mộ lẻ loi không có bia, nước mưa màu đỏ không ngừng chảy về phía chân cô. Đúng lúc đó, bùn đất trên một ngôi mộ gần cô gái nhất chợt sụp đổ, một bàn tay tái nhợt từ trong mộ từ từ thò ra, một tay, hai tay, ba tay… Vô số cánh run rẩy giữa màn mưa màu đỏ. “Ta… chết thật thảm a!” Thanh âm thê lương ai oán, phảng phất như từ xa xưa truyền đến. Một bạch y nữ quỷ chậm rãi bò ra từ trong những cánh tay quỷ dị kia. “A!” … “Cắt!” Theo thanh âm của đạo diễn, cơn mưa… Editor: GióBất kể là cổ đại hay hiện đại, rất nhiều người đều thích thắp hương bái Phật.Có câu nói: Vô sự bất đăng Tam bảo điện.Phật gia có tam bảo: Phật, Pháp, Tăng. Mà mọi người thắp hương Phật đều là có lòng cầu xin, hoặc là có lòng sám hối. Bọn họ thắp ba nén nhang đại biểu cho Phật, Pháp, Tăng cũng là đại biểu cho Giới, Định, Tuệ.Mấy ngàn năm qua, đây là trở thành thói quen, bất luận là trước Phật ba nén nhang, lạy thần ba nén nhang, thậm chí là ngày lễ tết cúng tế tổ tiên, mọi người cũng có thói quen thắp ba nén nhang.Có một vài địa phương đặc biệt, lại thắp lên nén nhang thứ tư. Nén nhang thứ tư này cũng có tên, gọi là nhang thỉnh quỷ!Ninh Hoan Tâm hiểu lầm chuyện này, bởi vì…Khi còn nhỏ, cô đã gặp quá nhiều chuyện tương tự.….Đạo diễn đoàn làm phim này tên là Vương Niệm Bình, là một đạo diễn nổi tiếng nhất trong dòng phim kinh dị. Phim ông ta làm rất đắt khách, một là trình độ cao, hai là Vương đạo đặc biệt chú trọng tình tiết, cũng chú trọng bầu không khí.Ví dụ như một đoàn làm phim kinh dị thông thường thường dựng bối cảnh trong xưởng, thả chút khói xanh, cơ bản là xong.Mà bộ phim này, ông ta lại có thể mang cả đoàn tới bãi tha ma ngàn dặm xa xôi này, nghe nói, đây là một nghĩa địa rất nổi tiếng.Từ lúc “Tháng bảy gặp quỷ” để lộ ra chỗ quay thực cảnh, sự quan tâm của ngoại giới tới bộ phim này chỉ có tăng không giảm.Cuối cùng, bộ phim này cũng không phụ sự mong đợi của mọi người. Ngày đầu tiên đến đây, nữ phụ số ba quay cảnh giữa đêm, chẳng may bị trượt chân, cũng không bị tổn thương gì nghiêm trọng nhưng lại bị truyền thông tuyên truyền hết sức tà ma. Chỉ có điều, tính toán thời gian, hôm nay cũng là ngày cô ta xuất viện.Ninh Hoan tâm chậm rãi thu hồi suy nghĩ của mình, ánh mắt lần nữa rơi vào lư hương.Lúc này, Vương đạo đã châm hương xong. Rất nhiều người trong đoàn phim đều nhìn chằm chằm vào bốn nén nhang, một trận gió thổi qua, Ninh Hoan Tâm dụi dụi mắt, đến lúc nàng mở mắt ra lần nữa liền nghe thấy tiếng hít khí xung quanh _____Bốn nén nhang trên lư hương kia, có ba nén đang từ từ cháy mà nén thứ tư lại cháy nhanh như gió, giống như chỉ cần chớp mắt là sẽ biến thành tro bụi.Nhang thỉnh quỷ, thực sừ mời Quỷ tới…?“Đạo diễn! Cái này …”Lúc này, phó đạo diễn ở một bên không nhịn được nữa bước nhanh tới chỗ Vương đạo. bọn họ quanh năm làm phim kinh dị, loại tình huống này cũng không phải mới thấy lần đầu.“Đem tiền giấy tới đây!”Vương đạo vô cùng bình tĩnh. Đoàn phim hàng năm vào Nam ra Bắc đương nhiên lúc nào cũng có sẵn tiền vàng giấy bạc.Giấy vàng là dùng để bái lạy thổ địa, cầu thổ địa côn công phù hộ cho bọn họ ở nơi này có thể thuận lợi quay xong.Còn tiền giấy chuyên dùng để bái quỷ.“Đến đây, đến đây, mọi người đều qua đây. Vừa khéo mặt trời vừa lặn, tất cả đến bái lạy sau đó hảo hảo mở màn nào!”Phó đạo phát tiền giấy cho mọi người. Mặc dù Ninh Hoan Tâm gan lớn, luôn không tin có quỷ nhưng cô vẫn rất nghe lời, nhận lấy tiền giấy.“Tôi không muốn đốt.”Đúng lúc này, bên trong đoàn phim xuất hiện một giọng nói bất đồng, người nói chuyện chính là nữ chính của bộ phim này Lạc Dĩnh Tâm.“Cầm thứ này xong, màu dính đầy tay, tôi bị dị ứng.”Đối với sự kháng cự của Lạc Dĩnh Tâm đối với loại tiền giấy xúi quẩy này, phó đạo không có biện pháp nào khác, chỉ đành để cho trợ lý của cô ta ra sân, giúp cô ta đốt nhiều một chút.Chỉ chốc lát, mặt trời đã tắt hẳn.Mặt trời vừa xuống núi, dương khí trong trời đất dường như ít hẳn đi.Mỗi ngày mặt trời lặn đại biểu cho ban ngày ở nhân gian đã kết thúc, vậy ở cõi âm thì sao?Có lẽ… là một ngày mới bắt đầu?

Editor: Gió

Bất kể là cổ đại hay hiện đại, rất nhiều người đều thích thắp hương bái Phật.

Có câu nói: Vô sự bất đăng Tam bảo điện.

Phật gia có tam bảo: Phật, Pháp, Tăng. Mà mọi người thắp hương Phật đều là có lòng cầu xin, hoặc là có lòng sám hối. Bọn họ thắp ba nén nhang đại biểu cho Phật, Pháp, Tăng cũng là đại biểu cho Giới, Định, Tuệ.

Mấy ngàn năm qua, đây là trở thành thói quen, bất luận là trước Phật ba nén nhang, lạy thần ba nén nhang, thậm chí là ngày lễ tết cúng tế tổ tiên, mọi người cũng có thói quen thắp ba nén nhang.

Có một vài địa phương đặc biệt, lại thắp lên nén nhang thứ tư. Nén nhang thứ tư này cũng có tên, gọi là nhang thỉnh quỷ!

Ninh Hoan Tâm hiểu lầm chuyện này, bởi vì…

Khi còn nhỏ, cô đã gặp quá nhiều chuyện tương tự.

….

Đạo diễn đoàn làm phim này tên là Vương Niệm Bình, là một đạo diễn nổi tiếng nhất trong dòng phim kinh dị. Phim ông ta làm rất đắt khách, một là trình độ cao, hai là Vương đạo đặc biệt chú trọng tình tiết, cũng chú trọng bầu không khí.

Ví dụ như một đoàn làm phim kinh dị thông thường thường dựng bối cảnh trong xưởng, thả chút khói xanh, cơ bản là xong.

Mà bộ phim này, ông ta lại có thể mang cả đoàn tới bãi tha ma ngàn dặm xa xôi này, nghe nói, đây là một nghĩa địa rất nổi tiếng.

Từ lúc “Tháng bảy gặp quỷ” để lộ ra chỗ quay thực cảnh, sự quan tâm của ngoại giới tới bộ phim này chỉ có tăng không giảm.

Cuối cùng, bộ phim này cũng không phụ sự mong đợi của mọi người. Ngày đầu tiên đến đây, nữ phụ số ba quay cảnh giữa đêm, chẳng may bị trượt chân, cũng không bị tổn thương gì nghiêm trọng nhưng lại bị truyền thông tuyên truyền hết sức tà ma. Chỉ có điều, tính toán thời gian, hôm nay cũng là ngày cô ta xuất viện.

Ninh Hoan tâm chậm rãi thu hồi suy nghĩ của mình, ánh mắt lần nữa rơi vào lư hương.

Lúc này, Vương đạo đã châm hương xong. Rất nhiều người trong đoàn phim đều nhìn chằm chằm vào bốn nén nhang, một trận gió thổi qua, Ninh Hoan Tâm dụi dụi mắt, đến lúc nàng mở mắt ra lần nữa liền nghe thấy tiếng hít khí xung quanh _____

Bốn nén nhang trên lư hương kia, có ba nén đang từ từ cháy mà nén thứ tư lại cháy nhanh như gió, giống như chỉ cần chớp mắt là sẽ biến thành tro bụi.

Nhang thỉnh quỷ, thực sừ mời Quỷ tới…?

“Đạo diễn! Cái này …”

Lúc này, phó đạo diễn ở một bên không nhịn được nữa bước nhanh tới chỗ Vương đạo. bọn họ quanh năm làm phim kinh dị, loại tình huống này cũng không phải mới thấy lần đầu.

“Đem tiền giấy tới đây!”

Vương đạo vô cùng bình tĩnh. Đoàn phim hàng năm vào Nam ra Bắc đương nhiên lúc nào cũng có sẵn tiền vàng giấy bạc.

Giấy vàng là dùng để bái lạy thổ địa, cầu thổ địa côn công phù hộ cho bọn họ ở nơi này có thể thuận lợi quay xong.

Còn tiền giấy chuyên dùng để bái quỷ.

“Đến đây, đến đây, mọi người đều qua đây. Vừa khéo mặt trời vừa lặn, tất cả đến bái lạy sau đó hảo hảo mở màn nào!”

Phó đạo phát tiền giấy cho mọi người. Mặc dù Ninh Hoan Tâm gan lớn, luôn không tin có quỷ nhưng cô vẫn rất nghe lời, nhận lấy tiền giấy.

“Tôi không muốn đốt.”

Đúng lúc này, bên trong đoàn phim xuất hiện một giọng nói bất đồng, người nói chuyện chính là nữ chính của bộ phim này Lạc Dĩnh Tâm.

“Cầm thứ này xong, màu dính đầy tay, tôi bị dị ứng.”

Đối với sự kháng cự của Lạc Dĩnh Tâm đối với loại tiền giấy xúi quẩy này, phó đạo không có biện pháp nào khác, chỉ đành để cho trợ lý của cô ta ra sân, giúp cô ta đốt nhiều một chút.

Chỉ chốc lát, mặt trời đã tắt hẳn.

Mặt trời vừa xuống núi, dương khí trong trời đất dường như ít hẳn đi.

Mỗi ngày mặt trời lặn đại biểu cho ban ngày ở nhân gian đã kết thúc, vậy ở cõi âm thì sao?

Có lẽ… là một ngày mới bắt đầu?

Địa Phủ Wechat Đàn: Lão Công Của Ta Là Minh VươngTác giả: Muội Chỉ Ái Cật NhụcTruyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trinh ThámEditor: Gió “Rào rào… rào rào…” Mưa to tầm tã, một cô gái nghiêng ngả, lảo đảo chạy trong mưa, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh. Đột nhiên, dưới chân trơn trượt, cả người ngã trong mưa. Toàn thân ướt nhẹp, tóc tai dính đầy bùn đất. Cô gái hoảng loạn ngước lên, trong nháy mắt, dường như tất cả trước mắt đều biến thành màu đỏ. “A!” Một tiếng kêu sợ hãi phá vỡ trời đêm. Cô gái kêu to, từ mặt đất bò dậy. Lúc này, quần áo mặc trên người không phải bùn đất nữa mà là màu máu đỏ tươi. Dưới màn mưa có thể nhìn thấy rõ ràng một ngôi mộ lẻ loi không có bia, nước mưa màu đỏ không ngừng chảy về phía chân cô. Đúng lúc đó, bùn đất trên một ngôi mộ gần cô gái nhất chợt sụp đổ, một bàn tay tái nhợt từ trong mộ từ từ thò ra, một tay, hai tay, ba tay… Vô số cánh run rẩy giữa màn mưa màu đỏ. “Ta… chết thật thảm a!” Thanh âm thê lương ai oán, phảng phất như từ xa xưa truyền đến. Một bạch y nữ quỷ chậm rãi bò ra từ trong những cánh tay quỷ dị kia. “A!” … “Cắt!” Theo thanh âm của đạo diễn, cơn mưa… Editor: GióBất kể là cổ đại hay hiện đại, rất nhiều người đều thích thắp hương bái Phật.Có câu nói: Vô sự bất đăng Tam bảo điện.Phật gia có tam bảo: Phật, Pháp, Tăng. Mà mọi người thắp hương Phật đều là có lòng cầu xin, hoặc là có lòng sám hối. Bọn họ thắp ba nén nhang đại biểu cho Phật, Pháp, Tăng cũng là đại biểu cho Giới, Định, Tuệ.Mấy ngàn năm qua, đây là trở thành thói quen, bất luận là trước Phật ba nén nhang, lạy thần ba nén nhang, thậm chí là ngày lễ tết cúng tế tổ tiên, mọi người cũng có thói quen thắp ba nén nhang.Có một vài địa phương đặc biệt, lại thắp lên nén nhang thứ tư. Nén nhang thứ tư này cũng có tên, gọi là nhang thỉnh quỷ!Ninh Hoan Tâm hiểu lầm chuyện này, bởi vì…Khi còn nhỏ, cô đã gặp quá nhiều chuyện tương tự.….Đạo diễn đoàn làm phim này tên là Vương Niệm Bình, là một đạo diễn nổi tiếng nhất trong dòng phim kinh dị. Phim ông ta làm rất đắt khách, một là trình độ cao, hai là Vương đạo đặc biệt chú trọng tình tiết, cũng chú trọng bầu không khí.Ví dụ như một đoàn làm phim kinh dị thông thường thường dựng bối cảnh trong xưởng, thả chút khói xanh, cơ bản là xong.Mà bộ phim này, ông ta lại có thể mang cả đoàn tới bãi tha ma ngàn dặm xa xôi này, nghe nói, đây là một nghĩa địa rất nổi tiếng.Từ lúc “Tháng bảy gặp quỷ” để lộ ra chỗ quay thực cảnh, sự quan tâm của ngoại giới tới bộ phim này chỉ có tăng không giảm.Cuối cùng, bộ phim này cũng không phụ sự mong đợi của mọi người. Ngày đầu tiên đến đây, nữ phụ số ba quay cảnh giữa đêm, chẳng may bị trượt chân, cũng không bị tổn thương gì nghiêm trọng nhưng lại bị truyền thông tuyên truyền hết sức tà ma. Chỉ có điều, tính toán thời gian, hôm nay cũng là ngày cô ta xuất viện.Ninh Hoan tâm chậm rãi thu hồi suy nghĩ của mình, ánh mắt lần nữa rơi vào lư hương.Lúc này, Vương đạo đã châm hương xong. Rất nhiều người trong đoàn phim đều nhìn chằm chằm vào bốn nén nhang, một trận gió thổi qua, Ninh Hoan Tâm dụi dụi mắt, đến lúc nàng mở mắt ra lần nữa liền nghe thấy tiếng hít khí xung quanh _____Bốn nén nhang trên lư hương kia, có ba nén đang từ từ cháy mà nén thứ tư lại cháy nhanh như gió, giống như chỉ cần chớp mắt là sẽ biến thành tro bụi.Nhang thỉnh quỷ, thực sừ mời Quỷ tới…?“Đạo diễn! Cái này …”Lúc này, phó đạo diễn ở một bên không nhịn được nữa bước nhanh tới chỗ Vương đạo. bọn họ quanh năm làm phim kinh dị, loại tình huống này cũng không phải mới thấy lần đầu.“Đem tiền giấy tới đây!”Vương đạo vô cùng bình tĩnh. Đoàn phim hàng năm vào Nam ra Bắc đương nhiên lúc nào cũng có sẵn tiền vàng giấy bạc.Giấy vàng là dùng để bái lạy thổ địa, cầu thổ địa côn công phù hộ cho bọn họ ở nơi này có thể thuận lợi quay xong.Còn tiền giấy chuyên dùng để bái quỷ.“Đến đây, đến đây, mọi người đều qua đây. Vừa khéo mặt trời vừa lặn, tất cả đến bái lạy sau đó hảo hảo mở màn nào!”Phó đạo phát tiền giấy cho mọi người. Mặc dù Ninh Hoan Tâm gan lớn, luôn không tin có quỷ nhưng cô vẫn rất nghe lời, nhận lấy tiền giấy.“Tôi không muốn đốt.”Đúng lúc này, bên trong đoàn phim xuất hiện một giọng nói bất đồng, người nói chuyện chính là nữ chính của bộ phim này Lạc Dĩnh Tâm.“Cầm thứ này xong, màu dính đầy tay, tôi bị dị ứng.”Đối với sự kháng cự của Lạc Dĩnh Tâm đối với loại tiền giấy xúi quẩy này, phó đạo không có biện pháp nào khác, chỉ đành để cho trợ lý của cô ta ra sân, giúp cô ta đốt nhiều một chút.Chỉ chốc lát, mặt trời đã tắt hẳn.Mặt trời vừa xuống núi, dương khí trong trời đất dường như ít hẳn đi.Mỗi ngày mặt trời lặn đại biểu cho ban ngày ở nhân gian đã kết thúc, vậy ở cõi âm thì sao?Có lẽ… là một ngày mới bắt đầu?

Chương 6: Phật tam quỷ tứ (2)