Châu Linh Đại Lục năm 1080, tình hình cả Đại lục vẫn đang thái bình, hầu như các nước đều đang trong tình trạng đẩy mạnh phát triển. Từ cuộc chiến tranh giành thuộc địa năm 1065, các nước chiến thắng đã chia Châu Linh đại lục thành 5 quốc gia: phía Bắc là Đường Trấn Quốc, phía Nam là Sa Chu Quốc, phía Tây có Tây An Quốc, phía Đông Nam là Dĩ Sương Quốc, nước nằm giữa, giáp ranh với Tứ Quốc là Thanh Thiên Quốc. Mà hôm nay, ở Thanh Thiên Quốc đang có một sự kiện được cả nước quan tâm. Từ già, trẻ, lớn, bé khắp cả Thanh Thiên Quốc, ai ai cũng bàn tán chuyện Nhị Vương Gia ép gả con gái cho "Như Hoa Công Tử". Các tửu lâu ở kinh thành đều đông đến không còn chỗ ngồi, mà câu chuyện cửa miệng của khách nhân đều là chuyện này. Vũ Linh ngồi nghe đến ngây ngốc, A! Chuyện này là sao nha? Từ sau khi tỉnh lại thấy lạc trong rừng, nàng đi thẳng đến đây, nhìn qua nhìn lại chỉ thấy khung cảnh thật lạ, người ở đây lại còn mặc toàn là đồ cổ trang! Suy nghĩ một lúc, chắc là đang mơ, dù sao nàng vốn hay mơ…
Chương 2: Gặp gỡ
Nương Tử Uy Vũ Đến Từ Tương LaiTác giả: Lão tử là PomTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngChâu Linh Đại Lục năm 1080, tình hình cả Đại lục vẫn đang thái bình, hầu như các nước đều đang trong tình trạng đẩy mạnh phát triển. Từ cuộc chiến tranh giành thuộc địa năm 1065, các nước chiến thắng đã chia Châu Linh đại lục thành 5 quốc gia: phía Bắc là Đường Trấn Quốc, phía Nam là Sa Chu Quốc, phía Tây có Tây An Quốc, phía Đông Nam là Dĩ Sương Quốc, nước nằm giữa, giáp ranh với Tứ Quốc là Thanh Thiên Quốc. Mà hôm nay, ở Thanh Thiên Quốc đang có một sự kiện được cả nước quan tâm. Từ già, trẻ, lớn, bé khắp cả Thanh Thiên Quốc, ai ai cũng bàn tán chuyện Nhị Vương Gia ép gả con gái cho "Như Hoa Công Tử". Các tửu lâu ở kinh thành đều đông đến không còn chỗ ngồi, mà câu chuyện cửa miệng của khách nhân đều là chuyện này. Vũ Linh ngồi nghe đến ngây ngốc, A! Chuyện này là sao nha? Từ sau khi tỉnh lại thấy lạc trong rừng, nàng đi thẳng đến đây, nhìn qua nhìn lại chỉ thấy khung cảnh thật lạ, người ở đây lại còn mặc toàn là đồ cổ trang! Suy nghĩ một lúc, chắc là đang mơ, dù sao nàng vốn hay mơ… Nàng xuyên đến nơi này cũng đựơc 4 canh giờ rồi, thế nhưng...Sau một hồi suy nghĩ, thở dài rồi lại suy nghĩ, lại thở dài...nàng thế nhưng lại... mù đường a~ Chuyện bi ai thứ 4 thế nhưng xuất hiện rồi!Nếu nói nàng xuyên qua mới biết bản thân mù đường thì cũng không sai, 20 năm nàng sống trước đây, sở dĩ nàng không nhận ra cũng là do nàng chỉ hoàn toàn loanh quanh một khu, đi học, đi làm, đi chơi gì cũng chỉ quanh quẩn ở đó... thật là... nếu biết nàng mù đường, nàng sẽ cố đi nhiều một chút, nhưng cũng là do đường xá ở đây quá rắc rối nha~ nàng đi đi lại lại cũng hơn 1 canh giờ rồi, rốt cuộc không biết tại sao lại về chỗ cũ...Gần chỗ Vũ Linh đang đứng có một tửu lâu nhỏ, bên trong góc quán có một ngừời toàn thân vận thanh y, nhìn kỹ thì sẽ thấy chân mày hắn đang co lại."..." Vị huynh đệ đó... chắc không phải là đi lạc nãy giờ đi? Thế nhưng đi tận 2 canh giờ vẫn vòng lại chỗ cũ? Võ Kiệt Luân lắc lắc đầu, không thể chứ, rõ ràng lúc nãy người của hắn đã chỉ rất rõ rồi kia mà..."Lúc nãy ngươi nói với hắn đường đi đến tiệm vải thế nào?"Võ Kiệt Luân quay sang nhìn người qua đường thứ 1, chính là ngừơi lúc nãy cùng Vũ Linh nói chuyện, ách, không phải, là thư đồng của Võ Kiệt Luân, Sương." Thiếu gia. ta thật đã chỉ rõ rồi" Sương gãi đầu, hắn... hắn rõ ràng chỉ rất rõ nga~ haiz hắn thật không hiểu sao thiếu gia nhà hắn lại thấy một kẻ dị hợm, nghèo hèn như người kia là thú vị, hắn ngồi nói chuyện cả buổi, kết luận ra người kia là chính là người rừng, cái gì cũng không biết, lại còn kiệm lời nữa, quả thật cũng có chút đáng thương. Cũng có thể là công tử nhà hắn thấy người kia đáng thương nên mới sai hắn giúp, ừm, nghĩ cũng có lí nha!Võ Kiệt Luân thấy Sương ngây ngốc một lúc, lúc sau lại thấy hắn trưng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ thì-ra-là-thế ra thì nhịn không được cốc hắn một cái." Ta hỏi ngươi, lúc nãy ngươi chỉ hắn ra sao? Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?""A ha..ha.." Sương cười ngây ngốc, hắn thật nghĩ quá xa rồi, sao thiếu gia nhà hắn lại có thể hứng thú với một kẻ như vậy chứ, chỉ là tiện tay giúp đỡ người khác thôi!"A thiếu gia, ta chỉ hắn rất rõ! Đi thẳng, đến ngã tư thứ 2 thì quẹo phải, đi đến cuối ngõ thì quẹo phải lần nữa, nhà thứ 4. Quả thật là đã rất rõ rồi!" Nói rồi còn không ngừng gật gật đầu phụ họa."..."Võ Kiệt Luân không biết phải nói sao với Sương, hắn biết người kia không rõ đường, thế nhưng lại chỉ rắc rối như thế? Thôi vậy, hắn cũng có hứng thú với người kia, ăn mặc lạ như vậy, còn có đồ dùng trên người hình như cái nào hắn chưa từng thấy qua nha."Đi! Giúp hắn một chút!"...A! Đó chẳng phải là vị huynh đệ lắm chuyện khi nãy? Hắn đang đi cùng với ai a? Là đi về hướng mình sao? Vũ Linh sau một hồi dạo quanh vài chục vòng, cảm thấy cuối cùng cũng sắp được cứu."A, vị huynh đệ này, thật ngại qúa, ngươi đang có việc gì sao?" Võ Kiệt Luân cười ôn nhu hỏi." Ách, cái đó, là ta không cẩn thận bị lạc a" Sao có thể nói là ta mù đường chứ!!!" Vậy, chúng ta cùng đi, vị huynh đệ kia là thư đồng của ta, khi nãy chỉ ngươi đường đi hơi rắc rối, xin thứ lỗi"Võ Kiệt Luân hướng Vũ Linh chắp tay, lại nhìn sang Sương một cái khiến hắn chỉ biết đứng im, gãi đầu cừơi.Vũ Linh chớp mắt, nhìn một lựơt khắp ngừơi Võ Kiệt Luân, trong lòng không ngừng cảm thán. Ngừơi ở đây ăn mặc cũng không tệ, kiểu quần áo này nhìn sao cũng thực tao nhã nga~ còn có, sao ngừơi ở đây da dẻ lại tốt như vậy, mặt thật mịn, thực rất muốn nhéo mấy phát cho đã tay mà!"Ách... Cái đó...khụ khụ...là do ta luôn ở trong phủ, đều có ngừơi khác chăm sóc nên...khụ khụ"Võ Kiệt Luân trên mặt đã đen lại vừa ho vừa nói.Ngừơi nào đó lúc này mới bừng tỉnh, thật là, lúc nãy ngây ngừơi một lúc, không biết đã nói hết suy nghĩ ra rồi, Vội vàng rối rít xin lỗi." thật ngại quá... Thật ngại quá, ta thật không cố ý nói ra.."Lúc này Vũ Linh có cảm tửơng thật muốn cắn đứt lữơi nàng đi cho rồi. Nàng nói nửa ngày, toàn nói bậy!Bên kia Sương đang cố đè nén tiếng cừơi, sau khi nghe Vũ Linh cáo lỗi thì không nhịn đựơc nữa, phụt một cái, đã cừơi đến lăn ra đất rồi. Mãi đến khi cảm giác đựơc hàn khí bức ngừơi từ Võ Kiệt Luân mới khổ sở cắn răng nhịn xuống."A...tiểu huynh đệ. Không phải ngươi mới tới đây sao, công tử nhà ta đang có nhả hứng, ngươi cũng đi cùng cho biết chứ?"Sương tranh thủ vuốt mông ngựa, cười khả ' ái ', hướng Vũ Linh thân thiện hỏi.
Nàng xuyên đến nơi này cũng đựơc 4 canh giờ rồi, thế nhưng...Sau một hồi suy nghĩ, thở dài rồi lại suy nghĩ, lại thở dài...nàng thế nhưng lại... mù đường a~ Chuyện bi ai thứ 4 thế nhưng xuất hiện rồi!
Nếu nói nàng xuyên qua mới biết bản thân mù đường thì cũng không sai, 20 năm nàng sống trước đây, sở dĩ nàng không nhận ra cũng là do nàng chỉ hoàn toàn loanh quanh một khu, đi học, đi làm, đi chơi gì cũng chỉ quanh quẩn ở đó... thật là... nếu biết nàng mù đường, nàng sẽ cố đi nhiều một chút, nhưng cũng là do đường xá ở đây quá rắc rối nha~ nàng đi đi lại lại cũng hơn 1 canh giờ rồi, rốt cuộc không biết tại sao lại về chỗ cũ...
Gần chỗ Vũ Linh đang đứng có một tửu lâu nhỏ, bên trong góc quán có một ngừời toàn thân vận thanh y, nhìn kỹ thì sẽ thấy chân mày hắn đang co lại.
"..." Vị huynh đệ đó... chắc không phải là đi lạc nãy giờ đi? Thế nhưng đi tận 2 canh giờ vẫn vòng lại chỗ cũ? Võ Kiệt Luân lắc lắc đầu, không thể chứ, rõ ràng lúc nãy người của hắn đã chỉ rất rõ rồi kia mà...
"Lúc nãy ngươi nói với hắn đường đi đến tiệm vải thế nào?"
Võ Kiệt Luân quay sang nhìn người qua đường thứ 1, chính là ngừơi lúc nãy cùng Vũ Linh nói chuyện, ách, không phải, là thư đồng của Võ Kiệt Luân, Sương.
" Thiếu gia. ta thật đã chỉ rõ rồi" Sương gãi đầu, hắn... hắn rõ ràng chỉ rất rõ nga~ haiz hắn thật không hiểu sao thiếu gia nhà hắn lại thấy một kẻ dị hợm, nghèo hèn như người kia là thú vị, hắn ngồi nói chuyện cả buổi, kết luận ra người kia là chính là người rừng, cái gì cũng không biết, lại còn kiệm lời nữa, quả thật cũng có chút đáng thương. Cũng có thể là công tử nhà hắn thấy người kia đáng thương nên mới sai hắn giúp, ừm, nghĩ cũng có lí nha!
Võ Kiệt Luân thấy Sương ngây ngốc một lúc, lúc sau lại thấy hắn trưng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ thì-ra-là-thế ra thì nhịn không được cốc hắn một cái.
" Ta hỏi ngươi, lúc nãy ngươi chỉ hắn ra sao? Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"
"A ha..ha.." Sương cười ngây ngốc, hắn thật nghĩ quá xa rồi, sao thiếu gia nhà hắn lại có thể hứng thú với một kẻ như vậy chứ, chỉ là tiện tay giúp đỡ người khác thôi!
"A thiếu gia, ta chỉ hắn rất rõ! Đi thẳng, đến ngã tư thứ 2 thì quẹo phải, đi đến cuối ngõ thì quẹo phải lần nữa, nhà thứ 4. Quả thật là đã rất rõ rồi!" Nói rồi còn không ngừng gật gật đầu phụ họa.
"..."
Võ Kiệt Luân không biết phải nói sao với Sương, hắn biết người kia không rõ đường, thế nhưng lại chỉ rắc rối như thế? Thôi vậy, hắn cũng có hứng thú với người kia, ăn mặc lạ như vậy, còn có đồ dùng trên người hình như cái nào hắn chưa từng thấy qua nha.
"Đi! Giúp hắn một chút!"
...
A! Đó chẳng phải là vị huynh đệ lắm chuyện khi nãy? Hắn đang đi cùng với ai a? Là đi về hướng mình sao? Vũ Linh sau một hồi dạo quanh vài chục vòng, cảm thấy cuối cùng cũng sắp được cứu.
"A, vị huynh đệ này, thật ngại qúa, ngươi đang có việc gì sao?" Võ Kiệt Luân cười ôn nhu hỏi.
" Ách, cái đó, là ta không cẩn thận bị lạc a" Sao có thể nói là ta mù đường chứ!!!
" Vậy, chúng ta cùng đi, vị huynh đệ kia là thư đồng của ta, khi nãy chỉ ngươi đường đi hơi rắc rối, xin thứ lỗi"
Võ Kiệt Luân hướng Vũ Linh chắp tay, lại nhìn sang Sương một cái khiến hắn chỉ biết đứng im, gãi đầu cừơi.
Vũ Linh chớp mắt, nhìn một lựơt khắp ngừơi Võ Kiệt Luân, trong lòng không ngừng cảm thán. Ngừơi ở đây ăn mặc cũng không tệ, kiểu quần áo này nhìn sao cũng thực tao nhã nga~ còn có, sao ngừơi ở đây da dẻ lại tốt như vậy, mặt thật mịn, thực rất muốn nhéo mấy phát cho đã tay mà!
"Ách... Cái đó...khụ khụ...là do ta luôn ở trong phủ, đều có ngừơi khác chăm sóc nên...khụ khụ"
Võ Kiệt Luân trên mặt đã đen lại vừa ho vừa nói.
Ngừơi nào đó lúc này mới bừng tỉnh, thật là, lúc nãy ngây ngừơi một lúc, không biết đã nói hết suy nghĩ ra rồi, Vội vàng rối rít xin lỗi.
" thật ngại quá... Thật ngại quá, ta thật không cố ý nói ra.."
Lúc này Vũ Linh có cảm tửơng thật muốn cắn đứt lữơi nàng đi cho rồi. Nàng nói nửa ngày, toàn nói bậy!
Bên kia Sương đang cố đè nén tiếng cừơi, sau khi nghe Vũ Linh cáo lỗi thì không nhịn đựơc nữa, phụt một cái, đã cừơi đến lăn ra đất rồi. Mãi đến khi cảm giác đựơc hàn khí bức ngừơi từ Võ Kiệt Luân mới khổ sở cắn răng nhịn xuống.
"A...tiểu huynh đệ. Không phải ngươi mới tới đây sao, công tử nhà ta đang có nhả hứng, ngươi cũng đi cùng cho biết chứ?"
Sương tranh thủ vuốt mông ngựa, cười khả ' ái ', hướng Vũ Linh thân thiện hỏi.
Nương Tử Uy Vũ Đến Từ Tương LaiTác giả: Lão tử là PomTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngChâu Linh Đại Lục năm 1080, tình hình cả Đại lục vẫn đang thái bình, hầu như các nước đều đang trong tình trạng đẩy mạnh phát triển. Từ cuộc chiến tranh giành thuộc địa năm 1065, các nước chiến thắng đã chia Châu Linh đại lục thành 5 quốc gia: phía Bắc là Đường Trấn Quốc, phía Nam là Sa Chu Quốc, phía Tây có Tây An Quốc, phía Đông Nam là Dĩ Sương Quốc, nước nằm giữa, giáp ranh với Tứ Quốc là Thanh Thiên Quốc. Mà hôm nay, ở Thanh Thiên Quốc đang có một sự kiện được cả nước quan tâm. Từ già, trẻ, lớn, bé khắp cả Thanh Thiên Quốc, ai ai cũng bàn tán chuyện Nhị Vương Gia ép gả con gái cho "Như Hoa Công Tử". Các tửu lâu ở kinh thành đều đông đến không còn chỗ ngồi, mà câu chuyện cửa miệng của khách nhân đều là chuyện này. Vũ Linh ngồi nghe đến ngây ngốc, A! Chuyện này là sao nha? Từ sau khi tỉnh lại thấy lạc trong rừng, nàng đi thẳng đến đây, nhìn qua nhìn lại chỉ thấy khung cảnh thật lạ, người ở đây lại còn mặc toàn là đồ cổ trang! Suy nghĩ một lúc, chắc là đang mơ, dù sao nàng vốn hay mơ… Nàng xuyên đến nơi này cũng đựơc 4 canh giờ rồi, thế nhưng...Sau một hồi suy nghĩ, thở dài rồi lại suy nghĩ, lại thở dài...nàng thế nhưng lại... mù đường a~ Chuyện bi ai thứ 4 thế nhưng xuất hiện rồi!Nếu nói nàng xuyên qua mới biết bản thân mù đường thì cũng không sai, 20 năm nàng sống trước đây, sở dĩ nàng không nhận ra cũng là do nàng chỉ hoàn toàn loanh quanh một khu, đi học, đi làm, đi chơi gì cũng chỉ quanh quẩn ở đó... thật là... nếu biết nàng mù đường, nàng sẽ cố đi nhiều một chút, nhưng cũng là do đường xá ở đây quá rắc rối nha~ nàng đi đi lại lại cũng hơn 1 canh giờ rồi, rốt cuộc không biết tại sao lại về chỗ cũ...Gần chỗ Vũ Linh đang đứng có một tửu lâu nhỏ, bên trong góc quán có một ngừời toàn thân vận thanh y, nhìn kỹ thì sẽ thấy chân mày hắn đang co lại."..." Vị huynh đệ đó... chắc không phải là đi lạc nãy giờ đi? Thế nhưng đi tận 2 canh giờ vẫn vòng lại chỗ cũ? Võ Kiệt Luân lắc lắc đầu, không thể chứ, rõ ràng lúc nãy người của hắn đã chỉ rất rõ rồi kia mà..."Lúc nãy ngươi nói với hắn đường đi đến tiệm vải thế nào?"Võ Kiệt Luân quay sang nhìn người qua đường thứ 1, chính là ngừơi lúc nãy cùng Vũ Linh nói chuyện, ách, không phải, là thư đồng của Võ Kiệt Luân, Sương." Thiếu gia. ta thật đã chỉ rõ rồi" Sương gãi đầu, hắn... hắn rõ ràng chỉ rất rõ nga~ haiz hắn thật không hiểu sao thiếu gia nhà hắn lại thấy một kẻ dị hợm, nghèo hèn như người kia là thú vị, hắn ngồi nói chuyện cả buổi, kết luận ra người kia là chính là người rừng, cái gì cũng không biết, lại còn kiệm lời nữa, quả thật cũng có chút đáng thương. Cũng có thể là công tử nhà hắn thấy người kia đáng thương nên mới sai hắn giúp, ừm, nghĩ cũng có lí nha!Võ Kiệt Luân thấy Sương ngây ngốc một lúc, lúc sau lại thấy hắn trưng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ thì-ra-là-thế ra thì nhịn không được cốc hắn một cái." Ta hỏi ngươi, lúc nãy ngươi chỉ hắn ra sao? Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?""A ha..ha.." Sương cười ngây ngốc, hắn thật nghĩ quá xa rồi, sao thiếu gia nhà hắn lại có thể hứng thú với một kẻ như vậy chứ, chỉ là tiện tay giúp đỡ người khác thôi!"A thiếu gia, ta chỉ hắn rất rõ! Đi thẳng, đến ngã tư thứ 2 thì quẹo phải, đi đến cuối ngõ thì quẹo phải lần nữa, nhà thứ 4. Quả thật là đã rất rõ rồi!" Nói rồi còn không ngừng gật gật đầu phụ họa."..."Võ Kiệt Luân không biết phải nói sao với Sương, hắn biết người kia không rõ đường, thế nhưng lại chỉ rắc rối như thế? Thôi vậy, hắn cũng có hứng thú với người kia, ăn mặc lạ như vậy, còn có đồ dùng trên người hình như cái nào hắn chưa từng thấy qua nha."Đi! Giúp hắn một chút!"...A! Đó chẳng phải là vị huynh đệ lắm chuyện khi nãy? Hắn đang đi cùng với ai a? Là đi về hướng mình sao? Vũ Linh sau một hồi dạo quanh vài chục vòng, cảm thấy cuối cùng cũng sắp được cứu."A, vị huynh đệ này, thật ngại qúa, ngươi đang có việc gì sao?" Võ Kiệt Luân cười ôn nhu hỏi." Ách, cái đó, là ta không cẩn thận bị lạc a" Sao có thể nói là ta mù đường chứ!!!" Vậy, chúng ta cùng đi, vị huynh đệ kia là thư đồng của ta, khi nãy chỉ ngươi đường đi hơi rắc rối, xin thứ lỗi"Võ Kiệt Luân hướng Vũ Linh chắp tay, lại nhìn sang Sương một cái khiến hắn chỉ biết đứng im, gãi đầu cừơi.Vũ Linh chớp mắt, nhìn một lựơt khắp ngừơi Võ Kiệt Luân, trong lòng không ngừng cảm thán. Ngừơi ở đây ăn mặc cũng không tệ, kiểu quần áo này nhìn sao cũng thực tao nhã nga~ còn có, sao ngừơi ở đây da dẻ lại tốt như vậy, mặt thật mịn, thực rất muốn nhéo mấy phát cho đã tay mà!"Ách... Cái đó...khụ khụ...là do ta luôn ở trong phủ, đều có ngừơi khác chăm sóc nên...khụ khụ"Võ Kiệt Luân trên mặt đã đen lại vừa ho vừa nói.Ngừơi nào đó lúc này mới bừng tỉnh, thật là, lúc nãy ngây ngừơi một lúc, không biết đã nói hết suy nghĩ ra rồi, Vội vàng rối rít xin lỗi." thật ngại quá... Thật ngại quá, ta thật không cố ý nói ra.."Lúc này Vũ Linh có cảm tửơng thật muốn cắn đứt lữơi nàng đi cho rồi. Nàng nói nửa ngày, toàn nói bậy!Bên kia Sương đang cố đè nén tiếng cừơi, sau khi nghe Vũ Linh cáo lỗi thì không nhịn đựơc nữa, phụt một cái, đã cừơi đến lăn ra đất rồi. Mãi đến khi cảm giác đựơc hàn khí bức ngừơi từ Võ Kiệt Luân mới khổ sở cắn răng nhịn xuống."A...tiểu huynh đệ. Không phải ngươi mới tới đây sao, công tử nhà ta đang có nhả hứng, ngươi cũng đi cùng cho biết chứ?"Sương tranh thủ vuốt mông ngựa, cười khả ' ái ', hướng Vũ Linh thân thiện hỏi.