Trong lúc Dạ Dao Quang đang mơ màng, dòng nước lạnh ngắt và tanh hôi ùa vào cơ thể cô qua miệng và mũi, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hẳn lên. Cô cảm thấy có một bàn tay bóp chặt sau gáy, ấn mạnh đầu cô xuống nước. Trời ạ, mình đang bị mưu sát! Cô vận khí theo thói quen nhưng lại cảm thấy đan điền trống rỗng, lúc này mới nhớ ra lúc mình đấu pháp đã bị đánh lén, đáng lẽ phải tiêu đời rồi mới đúng, tại sao bây giờ lại như vậy? Lại uống một ngụm nước, người phía sau rõ ràng là muốn lấy mạng cô cho bằng được. Dạ Dao Quang không kịp suy nghĩ nhiều, cô đưa tay về phía sau tóm lấy bàn tay đang đè chặt sau gáy cô, dùng hết sức lực véo thật mạnh vào bàn tay đó, nhưng rốt cuộc chỉ véo rách được một mảng da của đối phương, tại sao cơ thể cô lại yếu như vậy chứ? “Đồ đê tiện, còn dám véo ta nữa sao!” - Sau lưng truyền đến một câu chửi rủa, là giọng của một người phụ nữ khá khỏe mạnh. Có lẽ Dạ Dao Quang đã chọc tức người phụ nữ này, cô ta kéo mạnh tóc của Dạ Dao Quang, đập đầu…
Chương 220: Bị phế
Quái Phi Thiên HạTác giả: Cẩm HoàngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong lúc Dạ Dao Quang đang mơ màng, dòng nước lạnh ngắt và tanh hôi ùa vào cơ thể cô qua miệng và mũi, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hẳn lên. Cô cảm thấy có một bàn tay bóp chặt sau gáy, ấn mạnh đầu cô xuống nước. Trời ạ, mình đang bị mưu sát! Cô vận khí theo thói quen nhưng lại cảm thấy đan điền trống rỗng, lúc này mới nhớ ra lúc mình đấu pháp đã bị đánh lén, đáng lẽ phải tiêu đời rồi mới đúng, tại sao bây giờ lại như vậy? Lại uống một ngụm nước, người phía sau rõ ràng là muốn lấy mạng cô cho bằng được. Dạ Dao Quang không kịp suy nghĩ nhiều, cô đưa tay về phía sau tóm lấy bàn tay đang đè chặt sau gáy cô, dùng hết sức lực véo thật mạnh vào bàn tay đó, nhưng rốt cuộc chỉ véo rách được một mảng da của đối phương, tại sao cơ thể cô lại yếu như vậy chứ? “Đồ đê tiện, còn dám véo ta nữa sao!” - Sau lưng truyền đến một câu chửi rủa, là giọng của một người phụ nữ khá khỏe mạnh. Có lẽ Dạ Dao Quang đã chọc tức người phụ nữ này, cô ta kéo mạnh tóc của Dạ Dao Quang, đập đầu… Dao Quang bị âm khí xâm nhập, suýt chút nữa đã bị phế bỏ toàn bộ tu vi.” Mạch Khâm c*̃ng phối hợp mở miệng. Điều này Vân Hậu và Phan Mâu đều có thể làm chứng bởi vì bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, vì vậy hai người đều gật đầu với Vân Dậu và Phan Liệt, biểu thị rằng Mạch Khâm không nói dối. Bọn họ hoàn toàn quên mất sự chênh lệch về thời gian, Vân Hậu và Phan Mâu đã tới trước Mạch Khâm nhưng lại đem toàn bộ tinh thần tập trung vào chuyện c*̉a Vân Đô, đến tận khi Mạch Khâm tới khám và chữa bệnh cho Dạ Dao Quang bọn họ c*̃ng chỉ đi theo xem một lần. Quả thật bọn họ c*̃ng cảm giác được khí tức c*̉a Dạ Dao Quang suy yếu vô c*̀ng, đồng thời còn bị âm khí quấn thân, tự nhiên bọn họ sẽ không nghĩ ra đây là biểu hiện giả dối do Mạch Khâm và Dạ Dao Quang hợp tác để qua mắt bọn họ. “Vô Âm nha đầu, ngươi nói Vân Khoa đưa dao linh tới đây sao?” Phan Liệt chú ý vào những lời này, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Qua Vô Âm. “Đúng vậy!” Qua Vô Âm ánh mắt đảo qua Vân Khoa: “Nói ra thì rất dài dòng, Dạ cô nương tuy là người không môn không phái nhưng c*̃ng là người tu hành. Đúng lúc nàng ấy gặp phải dao linh thì dao linh lại bị người Thiên Hồn môn cướp đi. c*̃ng may Dạ cô nương đã cản lại, c*̃ng lấy được dao linh. Dạ cô nương không ra ngoài nhiều nên c*̃ng không ra tay giết đệ tử ma môn kia, khiến cho hắn truyền tin về báo với người Thiên Hồn môn rằng dao linh đang ở trong tay Dạ cô nương. Sau đó Dạ cô nương mới biết rõ chân tướng sự việc nhưng trong lúc nhất thời c*̃ng không biết làm thế nào nên đã truyền tin cho Mạch đại ca…” Nói đến đây, Mạch Khâm c*̃ng đúng lúc cầm thư c*̉a Ôn Đình Trạm đưa cho hắn giao lại cho Vân Dậu và Phan Liệt. Qua Vô Âm nói tiếp: “Sự việc dao linh quan trọng, Dạ cô nương c*̃ng không có nhiều người quen, đành c*̀ng Vô Âm và Mạch đại ca tìm hiểu về dao linh, chuẩn bị đưa lại dao linh cho chủ nhân đương nhiệm. Nhưng Vô Âm và Mạch đại ca còn chưa kịp hành động thì tin tức Dạ cô nương sở hữu dao linh đã truyền khắp thiên hạ. Vô Âm vô c*̀ng buồn bực, chuyện này chỉ có người Thiên Hồn môn, Vô Âm và Mạch đại ca biết nhưng Thiên Hồn môn một lòng muốn chiếm đoạt dao linh nên sẽ không ngốc nghếch tiết lộ tin tức, vậy thì tin tức tại sao lại lộ ra ngoài đây? Sau đó Vô Âm và Mạch đại ca tra xét thì mới phát hiện…” Câu nói tiếp theo, Qua Vô Âm c*̃ng không nói nữa mà Mạch Khâm lại trực tiếp đưa chứng cứ lên. Thật ra Mạch Khâm vốn có thể sớm chạy đến nơi này nhưng Ôn Đình Trạm đã đi trước một bước truyền tin cho Mạch Khâm, bảo hắn trong lúc Vân Khoa không phòng bị thì hãy tranh thủ đi thu thập chứng cứ. Những chứng cứ này đều là hành động sau lưng Vân Khoa, đương nhiên Vân Khoa c*̃ng vô c*̀ng cẩn thận, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Vân Khoa có liên hệ với ma môn nên Mạch Khâm đành cầm chứng cứ về thương nghị với Ôn Đình Trạm. Sau đó hai người họ thêm bớt một chút, cuối c*̀ng chỉ cần là người bình thường đều có thể thấy rõ tâm tư đen tối c*̉a Vân Khoa. Con trai c*̉a chính mình thì chính mình hiểu rõ, sự kiện long tiên dịch kia Vân Phi Ly đã nói cặn kẽ với Vân Dậu một lần, vì vậy Vân Khoa vô c*̀ng oán hận Mạch Khâm. Nhìn xong những chứng cứ này, Phan Liệt không biết rõ lắm sự việc long tiên dịch nhưng c*̃ng biết Vân Khoa muốn nhằm vào Mạch Khâm nên c*̃ng không có chút khách khí nào. Hai người đều giận đến mức trên tay nổi gân xanh, lúc này Mạch Khâm bình thản đưa bàn tay cầm những chứng cứ kia về, sau đó những chứng cứ kia lập tức hóa thành tro tàn: “Hôm nay vãn bối c*̃ng không mời tổ phụ và gia phụ đến đây bởi vì nể tình nghĩa c*̉a cửu tông thập môn. Lần này c*̃ng hy vọng hai vị tiền bối xử lý công bằng, dù sao vãn bối c*̃ng chưa có tổn hại gì nhưng c*̃ng không muốn chuyện này lại xảy ra lần nữa!” Một chiêu lấy lùi làm tiến này là do Ôn Đình Trạm đưa cho Mạch Khâm. Phan Liệt và Vân Dậu dù sao c*̃ng c*̀ng nhau tới, coi như mối quan hệ giữa bọn họ có chút sứt mẻ nhưng Ôn Đình Trạm tin tưởng nếu trong lúc nguy cấp thì bọn họ vẫn sẽ liên thủ với nhau cho nên Mạch Khâm chỉ cần tỏ ra rộng lượng, không truy cứu là được. Quả nhiên, hành động này c*̉a Mạch Khâm khiến cho Vân Dậu và Phan Liệt có chút xấu hổ. Mạch Khâm vốn là bảo bối c*̉a Cửu Mạch tông, hơn nữa cả Mạch gia c*̃ng chỉ có một mình Mạch Khâm nối dõi tông đường. Nếu thật sự hắn bị Vân Khoa làm cho hao tổn gì thì mấy lão nhân Mạch gia kia chắc chắn sẽ điều tra toàn bộ, sau đó cho dù dốc toàn lực c*̃ng sẽ c*̀ng hai tông phái bọn hắn không chết không ngừng. Đến lúc đó thì trận chiến này sẽ khiến cho biết bao người đục nước béo cò, c*̣c diện đó khiến cho bọn họ mới nghĩ thôi đã dựng hết cả tóc gáy. c*̃ng đúng lúc này, Vân Dậu mới phát hiện ra Vân Đô giết Phan Trác c*̃ng không phải là đại họa gì, đại họa thật sự chính là từ đứa con bất hiếu c*̉a hắn mà ra. “Vô liêm sỉ!” Vân Dậu tức giận dùng một chưởng đánh cho Vân Khoa thổ huyết ngã xuống đất. Trừ Phan Liệt, tất cả mọi người c*̃ng không ai nhìn thấy Vân Dậu ra tay như thế nào. Sau khi Vân Khoa thổ huyết ngã xuống đất, Vân Dậu vẫn giữ nguyên tư thế, ngay cả áo bào c*̃ng chưa từng lay động. Tu vi như thế khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi. “Phụ thân…” “Đừng gọi ta là phụ thân, hôm nay ta thay mặt Phiêu Mạc Tiên tông trục xuất hai cha con ngươi ra khỏi tông môn. Từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt tình cha con, hai tên nghiệp chướng các ngươi c*́t ngay cho ta!” Một chưởng này c*̉a Vân Dậu dường như đã dùng toàn lực khiến cho Vân Khoa biến thành một tên phế nhân, sau đó ánh mắt lạnh lùng c*̉a hắn thay đổi, đứng lên nói với Phan Liệt: “Hai người này c*̀ng Phiêu Mạc Tiên tông ta không có chút dây mơ rễ má nào, muốn chém muốn giết gì cứ tự nhiên!” Nói xong Vân Dậu dẫn tất cả mọi người rời đi, giao mọi quyền quyết định cho Phan Liệt. Phan Liệt có tu vi cao thâm tất nhiên c*̃ng nhìn ra Vân Khoa đã bị phế. Hắn nhắm hai mắt đứng lên đi tới trước mặt Vân Đô, hai bàn tay nhẹ nhàng phất qua đỉnh đầu Vân Đô. Mọi người chỉ nghe được một tiếng xương vỡ răng rắc, sau đó thấy Vân Đô ngã trên mặt đất. “Tự mình tạo nghiệp, chết c*̃ng đáng đời!” Phan Liệt nói xong c*̃ng dẫn theo đám người Khôn Hòa tông rời đi. Vân Đô và Vân Khoa bất tỉnh ngã xuống đất, bọn hắn hiện giờ đều là phế nhân. Lần này c*̃ng coi như là thoát được hiểm cảnh, Vân Dậu cho dù hành sự ngoan độc nhưng đều là do Mạch Khâm lấy lui làm tiến bức bách. Hắn không còn cách nào cứu vãn nữa nên mới phải làm như vậy, nếu không thì Cửu Mạch tông và Phiêu Mạc Tiên tông sẽ trở mặt thành thù, đồng thời Vân Dậu c*̃ng dựa vào cách này để bảo vệ Vân Đô và Vân Khoa một mạng. Phan Liệt không giết Vân Đô bởi vì biết Vân Dậu đã tự phế đi một đứa con trai, nếu hắn lại tiếp tục hạ độc thủ thì sau này Khôn Hòa tông và Phiêu Mạc Tiên tông chỉ có thể trở mặt thành thù. Cho nên mặc dù hiện tại Vân Đô và Vân Khoa nằm ở chỗ này cho bọn họ tùy ý chà đạp nhưng căm hận đến đâu c*̃ng không thể làm gì được cha con hắn, mà thả hổ về rừng thì sau này sẽ lại có thêm không ít phiền toái. Cuối c*̀ng lại vẫn không giết được bọn họ, bởi vì nếu giết sẽ bị Vân Dậu kia ghi hận. “Ta mang bọn họ đi!” Cuối c*̀ng, Qua Nham lên tiếng mang Vân Đô và Vân Khoa đi. Tất cả mọi người đều đã rời đi, ngay cả Mạch Khâm và Qua Vô Âm c*̃ng không ở lại lâu. Mọi người ở đây đều hiếu kỳ không biết đến đã có chuyện gì xảy ra, nhưng dù sao đại hội Dao Linh c*̃ng không thể cử hành đúng hạn bởi vì Qua Vô Âm đã đứng trước mặt mọi người công bố dao linh đã bị Tiêu Linh Nhi mang đi.
Dao Quang bị âm khí xâm nhập, suýt chút nữa đã bị phế bỏ toàn bộ tu vi.” Mạch Khâm c*̃ng phối hợp mở miệng.
Điều này Vân Hậu và Phan Mâu đều có thể làm chứng bởi vì bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, vì vậy hai người đều gật đầu với Vân Dậu và Phan Liệt, biểu thị rằng Mạch Khâm không nói dối.
Bọn họ hoàn toàn quên mất sự chênh lệch về thời gian, Vân Hậu và Phan Mâu đã tới trước Mạch Khâm nhưng lại đem toàn bộ tinh thần tập trung vào chuyện c*̉a Vân Đô, đến tận khi Mạch Khâm tới khám và chữa bệnh cho Dạ Dao Quang bọn họ c*̃ng chỉ đi theo xem một lần. Quả thật bọn họ c*̃ng cảm giác được khí tức c*̉a Dạ Dao Quang suy yếu vô c*̀ng, đồng thời còn bị âm khí quấn thân, tự nhiên bọn họ sẽ không nghĩ ra đây là biểu hiện giả dối do Mạch Khâm và Dạ Dao Quang hợp tác để qua mắt bọn họ.
“Vô Âm nha đầu, ngươi nói Vân Khoa đưa dao linh tới đây sao?” Phan Liệt chú ý vào những lời này, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Qua Vô Âm.
“Đúng vậy!” Qua Vô Âm ánh mắt đảo qua Vân Khoa:
“Nói ra thì rất dài dòng, Dạ cô nương tuy là người không môn không phái nhưng c*̃ng là người tu hành. Đúng lúc nàng ấy gặp phải dao linh thì dao linh lại bị người Thiên Hồn môn cướp đi. c*̃ng may Dạ cô nương đã cản lại, c*̃ng lấy được dao linh. Dạ cô nương không ra ngoài nhiều nên c*̃ng không ra tay giết đệ tử ma môn kia, khiến cho hắn truyền tin về báo với người Thiên Hồn môn rằng dao linh đang ở trong tay Dạ cô nương. Sau đó Dạ cô nương mới biết rõ chân tướng sự việc nhưng trong lúc nhất thời c*̃ng không biết làm thế nào nên đã truyền tin cho Mạch đại ca…” Nói đến đây, Mạch Khâm c*̃ng đúng lúc cầm thư c*̉a Ôn Đình Trạm đưa cho hắn giao lại cho Vân Dậu và Phan Liệt.
Qua Vô Âm nói tiếp: “Sự việc dao linh quan trọng, Dạ cô nương c*̃ng không có nhiều người quen, đành c*̀ng Vô Âm và Mạch đại ca tìm hiểu về dao linh, chuẩn bị đưa lại dao linh cho chủ nhân đương nhiệm. Nhưng Vô Âm và Mạch đại ca còn chưa kịp hành động thì tin tức Dạ cô nương sở hữu dao linh đã truyền khắp thiên hạ. Vô Âm vô c*̀ng buồn bực, chuyện này chỉ có người Thiên Hồn môn, Vô Âm và Mạch đại ca biết nhưng Thiên Hồn môn một lòng muốn chiếm đoạt dao linh nên sẽ không ngốc nghếch tiết lộ tin tức, vậy thì tin tức tại sao lại lộ ra ngoài đây? Sau đó Vô Âm và Mạch đại ca tra xét thì mới phát hiện…”
Câu nói tiếp theo, Qua Vô Âm c*̃ng không nói nữa mà Mạch Khâm lại trực tiếp đưa chứng cứ lên. Thật ra Mạch Khâm vốn có thể sớm chạy đến nơi này nhưng Ôn Đình Trạm đã đi trước một bước truyền tin cho Mạch Khâm, bảo hắn trong lúc Vân Khoa không phòng bị thì hãy tranh thủ đi thu thập chứng cứ.
Những chứng cứ này đều là hành động sau lưng Vân Khoa, đương nhiên Vân Khoa c*̃ng vô c*̀ng cẩn thận, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Vân Khoa có liên hệ với ma môn nên Mạch Khâm đành cầm chứng cứ về thương nghị với Ôn Đình Trạm. Sau đó hai người họ thêm bớt một chút, cuối c*̀ng chỉ cần là người bình thường đều có thể thấy rõ tâm tư đen tối c*̉a Vân Khoa.
Con trai c*̉a chính mình thì chính mình hiểu rõ, sự kiện long tiên dịch kia Vân Phi Ly đã nói cặn kẽ với Vân Dậu một lần, vì vậy Vân Khoa vô c*̀ng oán hận Mạch Khâm.
Nhìn xong những chứng cứ này, Phan Liệt không biết rõ lắm sự việc long tiên dịch nhưng c*̃ng biết Vân Khoa muốn nhằm vào Mạch Khâm nên c*̃ng không có chút khách khí nào.
Hai người đều giận đến mức trên tay nổi gân xanh, lúc này Mạch Khâm bình thản đưa bàn tay cầm những chứng cứ kia về, sau đó những chứng cứ kia lập tức hóa thành tro tàn: “Hôm nay vãn bối c*̃ng không mời tổ phụ và gia phụ đến đây bởi vì nể tình nghĩa c*̉a cửu tông thập môn. Lần này c*̃ng hy vọng hai vị tiền bối xử lý công bằng, dù sao vãn bối c*̃ng chưa có tổn hại gì nhưng c*̃ng không muốn chuyện này lại xảy ra lần nữa!”
Một chiêu lấy lùi làm tiến này là do Ôn Đình Trạm đưa cho Mạch Khâm. Phan Liệt và Vân Dậu dù sao c*̃ng c*̀ng nhau tới, coi như mối quan hệ giữa bọn họ có chút sứt mẻ nhưng Ôn Đình Trạm tin tưởng nếu trong lúc nguy cấp thì bọn họ vẫn sẽ liên thủ với nhau cho nên Mạch Khâm chỉ cần tỏ ra rộng lượng, không truy cứu là được.
Quả nhiên, hành động này c*̉a Mạch Khâm khiến cho Vân Dậu và Phan Liệt có chút xấu hổ. Mạch Khâm vốn là bảo bối c*̉a Cửu Mạch tông, hơn nữa cả Mạch gia c*̃ng chỉ có một mình Mạch Khâm nối dõi tông đường. Nếu thật sự hắn bị Vân Khoa làm cho hao tổn gì thì mấy lão nhân Mạch gia kia chắc chắn sẽ điều tra toàn bộ, sau đó cho dù dốc toàn lực c*̃ng sẽ c*̀ng hai tông phái bọn hắn không chết không ngừng. Đến lúc đó thì trận chiến này sẽ khiến cho biết bao người đục nước béo cò, c*̣c diện đó khiến cho bọn họ mới nghĩ thôi đã dựng hết cả tóc gáy.
c*̃ng đúng lúc này, Vân Dậu mới phát hiện ra Vân Đô giết Phan Trác c*̃ng không phải là đại họa gì, đại họa thật sự chính là từ đứa con bất hiếu c*̉a hắn mà ra.
“Vô liêm sỉ!” Vân Dậu tức giận dùng một chưởng đánh cho Vân Khoa thổ huyết ngã xuống đất.
Trừ Phan Liệt, tất cả mọi người c*̃ng không ai nhìn thấy Vân Dậu ra tay như thế nào. Sau khi Vân Khoa thổ huyết ngã xuống đất, Vân Dậu vẫn giữ nguyên tư thế, ngay cả áo bào c*̃ng chưa từng lay động. Tu vi như thế khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Phụ thân…”
“Đừng gọi ta là phụ thân, hôm nay ta thay mặt Phiêu Mạc Tiên tông trục xuất hai cha con ngươi ra khỏi tông môn. Từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt tình cha con, hai tên nghiệp chướng các ngươi c*́t ngay cho ta!” Một chưởng này c*̉a Vân Dậu dường như đã dùng toàn lực khiến cho Vân Khoa biến thành một tên phế nhân, sau đó ánh mắt lạnh lùng c*̉a hắn thay đổi, đứng lên nói với Phan Liệt:
“Hai người này c*̀ng Phiêu Mạc Tiên tông ta không có chút dây mơ rễ má nào, muốn chém muốn giết gì cứ tự nhiên!”
Nói xong Vân Dậu dẫn tất cả mọi người rời đi, giao mọi quyền quyết định cho Phan Liệt. Phan Liệt có tu vi cao thâm tất nhiên c*̃ng nhìn ra Vân Khoa đã bị phế. Hắn nhắm hai mắt đứng lên đi tới trước mặt Vân Đô, hai bàn tay nhẹ nhàng phất qua đỉnh đầu Vân Đô. Mọi người chỉ nghe được một tiếng xương vỡ răng rắc, sau đó thấy Vân Đô ngã trên mặt đất.
“Tự mình tạo nghiệp, chết c*̃ng đáng đời!” Phan Liệt nói xong c*̃ng dẫn theo đám người Khôn Hòa tông rời đi.
Vân Đô và Vân Khoa bất tỉnh ngã xuống đất, bọn hắn hiện giờ đều là phế nhân. Lần này c*̃ng coi như là thoát được hiểm cảnh, Vân Dậu cho dù hành sự ngoan độc nhưng đều là do Mạch Khâm lấy lui làm tiến bức bách. Hắn không còn cách nào cứu vãn nữa nên mới phải làm như vậy, nếu không thì Cửu Mạch tông và Phiêu Mạc Tiên tông sẽ trở mặt thành thù, đồng thời Vân Dậu c*̃ng dựa vào cách này để bảo vệ Vân Đô và Vân Khoa một mạng. Phan Liệt không giết Vân Đô bởi vì biết Vân Dậu đã tự phế đi một đứa con trai, nếu hắn lại tiếp tục hạ độc thủ thì sau này Khôn Hòa tông và Phiêu Mạc Tiên tông chỉ có thể trở mặt thành thù. Cho nên mặc dù hiện tại Vân Đô và Vân Khoa nằm ở chỗ này cho bọn họ tùy ý chà đạp nhưng căm hận đến đâu c*̃ng không thể làm gì được cha con hắn, mà thả hổ về rừng thì sau này sẽ lại có thêm không ít phiền toái. Cuối c*̀ng lại vẫn không giết được bọn họ, bởi vì nếu giết sẽ bị Vân Dậu kia ghi hận.
“Ta mang bọn họ đi!” Cuối c*̀ng, Qua Nham lên tiếng mang Vân Đô và Vân Khoa đi.
Tất cả mọi người đều đã rời đi, ngay cả Mạch Khâm và Qua Vô Âm c*̃ng không ở lại lâu. Mọi người ở đây đều hiếu kỳ không biết đến đã có chuyện gì xảy ra, nhưng dù sao đại hội Dao Linh c*̃ng không thể cử hành đúng hạn bởi vì Qua Vô Âm đã đứng trước mặt mọi người công bố dao linh đã bị Tiêu Linh Nhi mang đi.
Quái Phi Thiên HạTác giả: Cẩm HoàngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong lúc Dạ Dao Quang đang mơ màng, dòng nước lạnh ngắt và tanh hôi ùa vào cơ thể cô qua miệng và mũi, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hẳn lên. Cô cảm thấy có một bàn tay bóp chặt sau gáy, ấn mạnh đầu cô xuống nước. Trời ạ, mình đang bị mưu sát! Cô vận khí theo thói quen nhưng lại cảm thấy đan điền trống rỗng, lúc này mới nhớ ra lúc mình đấu pháp đã bị đánh lén, đáng lẽ phải tiêu đời rồi mới đúng, tại sao bây giờ lại như vậy? Lại uống một ngụm nước, người phía sau rõ ràng là muốn lấy mạng cô cho bằng được. Dạ Dao Quang không kịp suy nghĩ nhiều, cô đưa tay về phía sau tóm lấy bàn tay đang đè chặt sau gáy cô, dùng hết sức lực véo thật mạnh vào bàn tay đó, nhưng rốt cuộc chỉ véo rách được một mảng da của đối phương, tại sao cơ thể cô lại yếu như vậy chứ? “Đồ đê tiện, còn dám véo ta nữa sao!” - Sau lưng truyền đến một câu chửi rủa, là giọng của một người phụ nữ khá khỏe mạnh. Có lẽ Dạ Dao Quang đã chọc tức người phụ nữ này, cô ta kéo mạnh tóc của Dạ Dao Quang, đập đầu… Dao Quang bị âm khí xâm nhập, suýt chút nữa đã bị phế bỏ toàn bộ tu vi.” Mạch Khâm c*̃ng phối hợp mở miệng. Điều này Vân Hậu và Phan Mâu đều có thể làm chứng bởi vì bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, vì vậy hai người đều gật đầu với Vân Dậu và Phan Liệt, biểu thị rằng Mạch Khâm không nói dối. Bọn họ hoàn toàn quên mất sự chênh lệch về thời gian, Vân Hậu và Phan Mâu đã tới trước Mạch Khâm nhưng lại đem toàn bộ tinh thần tập trung vào chuyện c*̉a Vân Đô, đến tận khi Mạch Khâm tới khám và chữa bệnh cho Dạ Dao Quang bọn họ c*̃ng chỉ đi theo xem một lần. Quả thật bọn họ c*̃ng cảm giác được khí tức c*̉a Dạ Dao Quang suy yếu vô c*̀ng, đồng thời còn bị âm khí quấn thân, tự nhiên bọn họ sẽ không nghĩ ra đây là biểu hiện giả dối do Mạch Khâm và Dạ Dao Quang hợp tác để qua mắt bọn họ. “Vô Âm nha đầu, ngươi nói Vân Khoa đưa dao linh tới đây sao?” Phan Liệt chú ý vào những lời này, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Qua Vô Âm. “Đúng vậy!” Qua Vô Âm ánh mắt đảo qua Vân Khoa: “Nói ra thì rất dài dòng, Dạ cô nương tuy là người không môn không phái nhưng c*̃ng là người tu hành. Đúng lúc nàng ấy gặp phải dao linh thì dao linh lại bị người Thiên Hồn môn cướp đi. c*̃ng may Dạ cô nương đã cản lại, c*̃ng lấy được dao linh. Dạ cô nương không ra ngoài nhiều nên c*̃ng không ra tay giết đệ tử ma môn kia, khiến cho hắn truyền tin về báo với người Thiên Hồn môn rằng dao linh đang ở trong tay Dạ cô nương. Sau đó Dạ cô nương mới biết rõ chân tướng sự việc nhưng trong lúc nhất thời c*̃ng không biết làm thế nào nên đã truyền tin cho Mạch đại ca…” Nói đến đây, Mạch Khâm c*̃ng đúng lúc cầm thư c*̉a Ôn Đình Trạm đưa cho hắn giao lại cho Vân Dậu và Phan Liệt. Qua Vô Âm nói tiếp: “Sự việc dao linh quan trọng, Dạ cô nương c*̃ng không có nhiều người quen, đành c*̀ng Vô Âm và Mạch đại ca tìm hiểu về dao linh, chuẩn bị đưa lại dao linh cho chủ nhân đương nhiệm. Nhưng Vô Âm và Mạch đại ca còn chưa kịp hành động thì tin tức Dạ cô nương sở hữu dao linh đã truyền khắp thiên hạ. Vô Âm vô c*̀ng buồn bực, chuyện này chỉ có người Thiên Hồn môn, Vô Âm và Mạch đại ca biết nhưng Thiên Hồn môn một lòng muốn chiếm đoạt dao linh nên sẽ không ngốc nghếch tiết lộ tin tức, vậy thì tin tức tại sao lại lộ ra ngoài đây? Sau đó Vô Âm và Mạch đại ca tra xét thì mới phát hiện…” Câu nói tiếp theo, Qua Vô Âm c*̃ng không nói nữa mà Mạch Khâm lại trực tiếp đưa chứng cứ lên. Thật ra Mạch Khâm vốn có thể sớm chạy đến nơi này nhưng Ôn Đình Trạm đã đi trước một bước truyền tin cho Mạch Khâm, bảo hắn trong lúc Vân Khoa không phòng bị thì hãy tranh thủ đi thu thập chứng cứ. Những chứng cứ này đều là hành động sau lưng Vân Khoa, đương nhiên Vân Khoa c*̃ng vô c*̀ng cẩn thận, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Vân Khoa có liên hệ với ma môn nên Mạch Khâm đành cầm chứng cứ về thương nghị với Ôn Đình Trạm. Sau đó hai người họ thêm bớt một chút, cuối c*̀ng chỉ cần là người bình thường đều có thể thấy rõ tâm tư đen tối c*̉a Vân Khoa. Con trai c*̉a chính mình thì chính mình hiểu rõ, sự kiện long tiên dịch kia Vân Phi Ly đã nói cặn kẽ với Vân Dậu một lần, vì vậy Vân Khoa vô c*̀ng oán hận Mạch Khâm. Nhìn xong những chứng cứ này, Phan Liệt không biết rõ lắm sự việc long tiên dịch nhưng c*̃ng biết Vân Khoa muốn nhằm vào Mạch Khâm nên c*̃ng không có chút khách khí nào. Hai người đều giận đến mức trên tay nổi gân xanh, lúc này Mạch Khâm bình thản đưa bàn tay cầm những chứng cứ kia về, sau đó những chứng cứ kia lập tức hóa thành tro tàn: “Hôm nay vãn bối c*̃ng không mời tổ phụ và gia phụ đến đây bởi vì nể tình nghĩa c*̉a cửu tông thập môn. Lần này c*̃ng hy vọng hai vị tiền bối xử lý công bằng, dù sao vãn bối c*̃ng chưa có tổn hại gì nhưng c*̃ng không muốn chuyện này lại xảy ra lần nữa!” Một chiêu lấy lùi làm tiến này là do Ôn Đình Trạm đưa cho Mạch Khâm. Phan Liệt và Vân Dậu dù sao c*̃ng c*̀ng nhau tới, coi như mối quan hệ giữa bọn họ có chút sứt mẻ nhưng Ôn Đình Trạm tin tưởng nếu trong lúc nguy cấp thì bọn họ vẫn sẽ liên thủ với nhau cho nên Mạch Khâm chỉ cần tỏ ra rộng lượng, không truy cứu là được. Quả nhiên, hành động này c*̉a Mạch Khâm khiến cho Vân Dậu và Phan Liệt có chút xấu hổ. Mạch Khâm vốn là bảo bối c*̉a Cửu Mạch tông, hơn nữa cả Mạch gia c*̃ng chỉ có một mình Mạch Khâm nối dõi tông đường. Nếu thật sự hắn bị Vân Khoa làm cho hao tổn gì thì mấy lão nhân Mạch gia kia chắc chắn sẽ điều tra toàn bộ, sau đó cho dù dốc toàn lực c*̃ng sẽ c*̀ng hai tông phái bọn hắn không chết không ngừng. Đến lúc đó thì trận chiến này sẽ khiến cho biết bao người đục nước béo cò, c*̣c diện đó khiến cho bọn họ mới nghĩ thôi đã dựng hết cả tóc gáy. c*̃ng đúng lúc này, Vân Dậu mới phát hiện ra Vân Đô giết Phan Trác c*̃ng không phải là đại họa gì, đại họa thật sự chính là từ đứa con bất hiếu c*̉a hắn mà ra. “Vô liêm sỉ!” Vân Dậu tức giận dùng một chưởng đánh cho Vân Khoa thổ huyết ngã xuống đất. Trừ Phan Liệt, tất cả mọi người c*̃ng không ai nhìn thấy Vân Dậu ra tay như thế nào. Sau khi Vân Khoa thổ huyết ngã xuống đất, Vân Dậu vẫn giữ nguyên tư thế, ngay cả áo bào c*̃ng chưa từng lay động. Tu vi như thế khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi. “Phụ thân…” “Đừng gọi ta là phụ thân, hôm nay ta thay mặt Phiêu Mạc Tiên tông trục xuất hai cha con ngươi ra khỏi tông môn. Từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt tình cha con, hai tên nghiệp chướng các ngươi c*́t ngay cho ta!” Một chưởng này c*̉a Vân Dậu dường như đã dùng toàn lực khiến cho Vân Khoa biến thành một tên phế nhân, sau đó ánh mắt lạnh lùng c*̉a hắn thay đổi, đứng lên nói với Phan Liệt: “Hai người này c*̀ng Phiêu Mạc Tiên tông ta không có chút dây mơ rễ má nào, muốn chém muốn giết gì cứ tự nhiên!” Nói xong Vân Dậu dẫn tất cả mọi người rời đi, giao mọi quyền quyết định cho Phan Liệt. Phan Liệt có tu vi cao thâm tất nhiên c*̃ng nhìn ra Vân Khoa đã bị phế. Hắn nhắm hai mắt đứng lên đi tới trước mặt Vân Đô, hai bàn tay nhẹ nhàng phất qua đỉnh đầu Vân Đô. Mọi người chỉ nghe được một tiếng xương vỡ răng rắc, sau đó thấy Vân Đô ngã trên mặt đất. “Tự mình tạo nghiệp, chết c*̃ng đáng đời!” Phan Liệt nói xong c*̃ng dẫn theo đám người Khôn Hòa tông rời đi. Vân Đô và Vân Khoa bất tỉnh ngã xuống đất, bọn hắn hiện giờ đều là phế nhân. Lần này c*̃ng coi như là thoát được hiểm cảnh, Vân Dậu cho dù hành sự ngoan độc nhưng đều là do Mạch Khâm lấy lui làm tiến bức bách. Hắn không còn cách nào cứu vãn nữa nên mới phải làm như vậy, nếu không thì Cửu Mạch tông và Phiêu Mạc Tiên tông sẽ trở mặt thành thù, đồng thời Vân Dậu c*̃ng dựa vào cách này để bảo vệ Vân Đô và Vân Khoa một mạng. Phan Liệt không giết Vân Đô bởi vì biết Vân Dậu đã tự phế đi một đứa con trai, nếu hắn lại tiếp tục hạ độc thủ thì sau này Khôn Hòa tông và Phiêu Mạc Tiên tông chỉ có thể trở mặt thành thù. Cho nên mặc dù hiện tại Vân Đô và Vân Khoa nằm ở chỗ này cho bọn họ tùy ý chà đạp nhưng căm hận đến đâu c*̃ng không thể làm gì được cha con hắn, mà thả hổ về rừng thì sau này sẽ lại có thêm không ít phiền toái. Cuối c*̀ng lại vẫn không giết được bọn họ, bởi vì nếu giết sẽ bị Vân Dậu kia ghi hận. “Ta mang bọn họ đi!” Cuối c*̀ng, Qua Nham lên tiếng mang Vân Đô và Vân Khoa đi. Tất cả mọi người đều đã rời đi, ngay cả Mạch Khâm và Qua Vô Âm c*̃ng không ở lại lâu. Mọi người ở đây đều hiếu kỳ không biết đến đã có chuyện gì xảy ra, nhưng dù sao đại hội Dao Linh c*̃ng không thể cử hành đúng hạn bởi vì Qua Vô Âm đã đứng trước mặt mọi người công bố dao linh đã bị Tiêu Linh Nhi mang đi.