Trong lúc Dạ Dao Quang đang mơ màng, dòng nước lạnh ngắt và tanh hôi ùa vào cơ thể cô qua miệng và mũi, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hẳn lên. Cô cảm thấy có một bàn tay bóp chặt sau gáy, ấn mạnh đầu cô xuống nước. Trời ạ, mình đang bị mưu sát! Cô vận khí theo thói quen nhưng lại cảm thấy đan điền trống rỗng, lúc này mới nhớ ra lúc mình đấu pháp đã bị đánh lén, đáng lẽ phải tiêu đời rồi mới đúng, tại sao bây giờ lại như vậy? Lại uống một ngụm nước, người phía sau rõ ràng là muốn lấy mạng cô cho bằng được. Dạ Dao Quang không kịp suy nghĩ nhiều, cô đưa tay về phía sau tóm lấy bàn tay đang đè chặt sau gáy cô, dùng hết sức lực véo thật mạnh vào bàn tay đó, nhưng rốt cuộc chỉ véo rách được một mảng da của đối phương, tại sao cơ thể cô lại yếu như vậy chứ? “Đồ đê tiện, còn dám véo ta nữa sao!” - Sau lưng truyền đến một câu chửi rủa, là giọng của một người phụ nữ khá khỏe mạnh. Có lẽ Dạ Dao Quang đã chọc tức người phụ nữ này, cô ta kéo mạnh tóc của Dạ Dao Quang, đập đầu…
Chương 401: Đoạt giải nhất
Quái Phi Thiên HạTác giả: Cẩm HoàngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong lúc Dạ Dao Quang đang mơ màng, dòng nước lạnh ngắt và tanh hôi ùa vào cơ thể cô qua miệng và mũi, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hẳn lên. Cô cảm thấy có một bàn tay bóp chặt sau gáy, ấn mạnh đầu cô xuống nước. Trời ạ, mình đang bị mưu sát! Cô vận khí theo thói quen nhưng lại cảm thấy đan điền trống rỗng, lúc này mới nhớ ra lúc mình đấu pháp đã bị đánh lén, đáng lẽ phải tiêu đời rồi mới đúng, tại sao bây giờ lại như vậy? Lại uống một ngụm nước, người phía sau rõ ràng là muốn lấy mạng cô cho bằng được. Dạ Dao Quang không kịp suy nghĩ nhiều, cô đưa tay về phía sau tóm lấy bàn tay đang đè chặt sau gáy cô, dùng hết sức lực véo thật mạnh vào bàn tay đó, nhưng rốt cuộc chỉ véo rách được một mảng da của đối phương, tại sao cơ thể cô lại yếu như vậy chứ? “Đồ đê tiện, còn dám véo ta nữa sao!” - Sau lưng truyền đến một câu chửi rủa, là giọng của một người phụ nữ khá khỏe mạnh. Có lẽ Dạ Dao Quang đã chọc tức người phụ nữ này, cô ta kéo mạnh tóc của Dạ Dao Quang, đập đầu… “Sao vậy, thời gian c*̃ng đến rồi, sao tự nhiên tiểu Khu lại do dự?” Tần Đôn nhìn dáng vẻ do dự c*̉a Dạ Dao Quang, trong lòng c*̃ng có chút hoảng loạn, thỉnh thoảng nhìn vào bóng mặt trời, bóng kế tiếp mà đè lên trùng khớp chính là biểu hiện một canh giờ đã trôi qua.“Có lẽ tiểu Khu gặp được chuyện gì đó không xác định được.” Trong lòng Văn Du c*̃ng vô c*̀ng sốt ruột. Trên thực tế hôm nay bọn họ đang muốn so tài quán quân, toàn bộ học viện đều đang chờ mong Dạ Dao Quang trổ tài, dù sao lúc thi vòng loại Dạ Dao Quang c*̃ng biểu hiện vô c*̀ng ưu tú.Dạ Dao Quang nhắm hai mắt lại, thắng bại c*̃ng đã quyết định rồi, nếu như cô viết được thì tất nhiên là thắng không thể nghi ngờ, cô không viết không có nghĩa là thất bại nhưng chuyện này không giống tác phong thường ngày c*̉a cô. Làm một thầy phong thủy, mỗi chỗ bỏ sót sẽ khiến cho dương trạch không hoàn hảo, mang đến tổn thương không đáng có cho chủ nhà, mặc dù không phải cố tình nên sẽ không phải chịu sự trừng phạt c*̉a thiên đạo nhưng cô sẽ vì lí do đó mà lương tâm bất an. Đây là một cuộc tranh tài, trong lúc thi đấu cô có thiếu sót c*̃ng sẽ không hại người vô tội nhưng đây là do thói quen nghề nghiệp nên không thể không cẩn thận. Cuối c*̀ng cô c*̃ng rút ra một đáp án để kết thúc bài thi, sau đó chậm rãi chấm mực, một lần nữa đặt bút viết xuống. Tiếng trống vang lên, Dạ Dao Quang gác bút dừng lại, sửa sang bài thi xong lập tức giao cho Trường Diên đạo trưởng.“Tiểu Khu, vừa rồi…”“Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta đi dùng bữa trước!” Tiêu Sĩ Duệ tiến lên trước định nói gì đó với Dạ Dao Quang nhưng bị Ôn Đình Trạm cản lại. Chờ bọn họ trở lại viện, cơm nước đã dọn xong. Bình thường Dạ Dao Quang sẽ tự mình lựa chọn, bởi vì mỗi ngày có hơn hai mươi món ăn, c*̃ng không thể ăn mỗi thứ một ít được nên cô sẽ tự chọn những món mình yêu thích. Lúc này Dạ Dao Quang không ở đó, thư đồng c*̉a bọn họ đã dựa theo khẩu vị c*̉a mỗi chủ nhân để lựa chọn sẵn.Mọi người ăn cơm trong im lặng, Dạ Dao Quang thật sự đói bụng nên chỉ lo ăn, sau khi ăn xong mới phát hiện bầu không khí dường như có chút bất thường: “Mọi người sao vậy?”Tiêu Sĩ Duệ nhìn Ôn Đình Trạm một cái rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay lúc thi đấu huynh gặp vấn đề nan giải gì sao?” Dạ Dao Quang lập tức hiểu rõ: “Ý đệ là chuyện ta do dự lúc cuối giờ thi hả?”Mấy người đều đồng loạt gật đầu.Dạ Dao Quang cười nói: “Không có gì, chỉ là gần đến cuối giờ mới phát hiện…” Sau đó Dạ Dao Quang nói hết đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ.“Tiểu Khu, cậu nói cậu c*̃ng không xác định được vậy thì cần gì phải viết vào?” Văn Du nghe xong nhíu mày. Đây là thi đấu tích điểm, lúc Dạ Dao Quang đấu vòng loại đã vượt lên dẫn đầu, lúc này coi như giống thành tích c*̉a bọn họ, c*̃ng có thể thuận lợi tăng thứ hạng rồi.Tần Đôn không nói gì nhưng hắn c*̃ng biểu lộ rõ ràng rằng Dạ Dao Quang làm như thế là quá mạo hiểm. “Hai người c*̃ng cảm thấy thế sao?” Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ.Tiêu Sĩ Duệ lắc đầu: “Tuy thắng bại rất quan trọng nhưng ta tin tiểu Khu làm thế ắt hẳn sẽ có nguyên nhân.”Dạ Dao Quang gật đầu sau đó nhìn về phía Ôn Đình Trạm. “Tiểu Khu xem dương trạch c*̃ng giống như phá án bắt hung thủ, bất kỳ một chi tiết bị bỏ sót nào c*̃ng có thể làm hại đến tính mạng người vô tội, mà để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật có thể sẽ khiến cho nhiều người vô tội thiệt mạng hơn. Mạng người quan trọng, không thể qua loa!” Giọng nói Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng vang lên trong gió đêm.Lúc này Dạ Dao Quang khẽ cười hài lòng: “Ta biết mọi người đang suy nghĩ gì, tuy đây chỉ là một cuộc thi tranh tài, kết quả có thắng có bại nhưng ta vốn không cho rằng ý nghĩa nằm ở chỗ thắng hay bại, ý nghĩa c*̉a việc tranh tài chính là để cho chúng ta thấy rõ ưu, khuyết điểm c*̉a chính mình. Nếu như hôm nay ta không làm như thế thì c*̃ng không có tổn hại gì nhưng ta cảm thấy như vậy không phải là so tài chân chính. Thi văn cứ ba năm lại tổ chức hai lần, không phải để cho học sinh tranh giành cao thấp mà là để cho mọi người mở rộng tầm nhìn, trong lúc thi đấu có thể tìm ra thiếu sót c*̉a mình, bổ sung chỗ thiếu, đấy mới là ý nghĩa tranh tài!”Lời nói c*̉a Dạ Dao Quang khiến Văn Du và Tần Đôn rơi vào trầm tư. “Căn nhà này, nếu như tỉ lệ cửa sổ có vấn đề thì rất nhiều vấn đề phong thủy c*̃ng sẽ theo nhau tới. Nếu không thấy rõ, tự ý sửa chữa, tất nhiên sẽ làm hại tính mạng c*̉a một gia đình.” Giọng nói Dạ Dao Quang trầm thấp:“Như Trạm ca đã nói, xem dương trạch c*̃ng không khác gì phá án bắt hung thủ, sai một bước sẽ vạn kiếp bất phục.”“Thụ giáo!” Văn Du thở dài nói: “Là ta không suy nghĩ chu toàn.”“Khổng Tử nói: “Nhóm ba người tất có một người thầy”, thánh nhân còn cần học hỏi người khác, nói gì đến chúng ta. Văn Du không cần để tâm quá, chúng ta giao lưu với nhau tất nhiên sẽ muốn học cái tốt, sửa đổi cái chưa tốt!” Ôn Đình Trạm lên tiếng trấn an.Văn Du gật đầu: “Có thể giao hảo với Doãn Hòa và tiểu Khu ở học viện Bạch Lộc đúng là phúc lớn c*̉a đời người!” “Ta c*̃ng thấy vậy!” Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn đồng thời gật đầu.Dạ Dao Quang đang chuẩn bị đứng lên cáo từ trở về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi một đêm nhưng không ngờ một tiểu đồng chạy tới nói:“Tiểu nhân vâng lệnh đạo trưởng tới mời Dạ Thiên Khu.” Đạo trưởng này chỉ có thể là Trường Diên đạo trưởng, Dạ Dao Quang hơi nghi hoặc một chút nhưng vẫn chào hỏi mọi người rồi rời đi. Ôn Đình Trạm lo lắng Dạ Dao Quang đi ra ngoài một mình không an toàn nên mặc dù đang ở trong phạm vi c*̉a học viện nhưng cậu c*̃ng muốn đi theo.Dạ Dao Quang đến viện c*̉a Trường Diên đạo trưởng mới phát hiện ra Càn Dương và Dịch Thiên Nhậm đã chờ sẵn.“Dạ đồng sinh tới rồi!” Trưởng Diên đạo trưởng đang ngồi ở phía trên bỗng nở nụ cười hết sức hòa nhã: “Ngồi đi!”“Đạo trưởng!” Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đồng thời c*́i người hành lễ với Trường Diên đạo trưởng, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống.“Hôm nay ta cho mời ba trò tới để công bố kết quả cuộc so tài c*̉a các trò.” Trường Diên đạo trưởng nói. Ba người nhìn nhau, không phải còn có một vòng thi cuối c*̀ng sao, sao bây giờ đã có kết quả rồi?Trường Diên đạo trưởng không tuyên bố kết quả mà ánh mắt lại rời đến trên người Dạ Dao Quang: “Dạ đồng sinh, có thể nói cho bần đạo biết vì sao cậu nhìn ra được chỗ huyền diệu c*̉a trạch viện này không?”Chỗ huyền diệu chính là tỉ lệ cửa sổ sao? Dạ Dao Quang mặt không đổi sắc đáp lại: “Cái này là dựa theo kinh nghiệm mà thôi! Ngày thường ta thích đi xem phong thủy, bình thường đi trên đường c*̃ng sẽ quan sát một số căn nhà.” Thật ra là tích lũy kinh nghiệm c*̉a hai kiếp nhưng Dạ Dao Quang c*̃ng không thể nói như vậy.“Thì ra thế! Chẳng trách…” Trường Diên đạo trưởng thở dài.“Việc này c*̃ng giải quyết khúc mắc trong lòng bần đạo. Năm đó bần đạo sơ sẩy nên trạch viện này hơn ba mươi năm sau chỉ còn mỗi một độc đinh. Bần đạo đã từng thảo luận c*̀ng với các đạo hữu khác nhưng không ai tìm ra chỗ thiếu sót, chỉ có Dạ đồng sinh nhìn ra mà thôi!” “Trường Diên đạo trưởng đừng nói như vậy…” Nghe thấy thế, Dạ Dao Quang vội nói:“Đạo trưởng, chúng ta chính là người tu luyện nhưng c*̃ng chỉ là người, người nào chẳng có chút thiếu sót? Vô tâm lỡ lời mà thôi, vì sao phải canh cánh trong lòng? Hơn nữa, nếu trạch viện này không gặp được đạo trưởng chỉ sợ kết quả c*̃ng không tốt hơn bây giờ là bao!”
“Sao vậy, thời gian c*̃ng đến rồi, sao tự nhiên tiểu Khu lại do dự?” Tần Đôn nhìn dáng vẻ do dự c*̉a Dạ Dao Quang, trong lòng c*̃ng có chút hoảng loạn, thỉnh thoảng nhìn vào bóng mặt trời, bóng kế tiếp mà đè lên trùng khớp chính là biểu hiện một canh giờ đã trôi qua.
“Có lẽ tiểu Khu gặp được chuyện gì đó không xác định được.” Trong lòng Văn Du c*̃ng vô c*̀ng sốt ruột. Trên thực tế hôm nay bọn họ đang muốn so tài quán quân, toàn bộ học viện đều đang chờ mong Dạ Dao Quang trổ tài, dù sao lúc thi vòng loại Dạ Dao Quang c*̃ng biểu hiện vô c*̀ng ưu tú.
Dạ Dao Quang nhắm hai mắt lại, thắng bại c*̃ng đã quyết định rồi, nếu như cô viết được thì tất nhiên là thắng không thể nghi ngờ, cô không viết không có nghĩa là thất bại nhưng chuyện này không giống tác phong thường ngày c*̉a cô. Làm một thầy phong thủy, mỗi chỗ bỏ sót sẽ khiến cho dương trạch không hoàn hảo, mang đến tổn thương không đáng có cho chủ nhà, mặc dù không phải cố tình nên sẽ không phải chịu sự trừng phạt c*̉a thiên đạo nhưng cô sẽ vì lí do đó mà lương tâm bất an. Đây là một cuộc tranh tài, trong lúc thi đấu cô có thiếu sót c*̃ng sẽ không hại người vô tội nhưng đây là do thói quen nghề nghiệp nên không thể không cẩn thận.
Cuối c*̀ng cô c*̃ng rút ra một đáp án để kết thúc bài thi, sau đó chậm rãi chấm mực, một lần nữa đặt bút viết xuống. Tiếng trống vang lên, Dạ Dao Quang gác bút dừng lại, sửa sang bài thi xong lập tức giao cho Trường Diên đạo trưởng.
“Tiểu Khu, vừa rồi…”
“Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta đi dùng bữa trước!” Tiêu Sĩ Duệ tiến lên trước định nói gì đó với Dạ Dao Quang nhưng bị Ôn Đình Trạm cản lại.
Chờ bọn họ trở lại viện, cơm nước đã dọn xong. Bình thường Dạ Dao Quang sẽ tự mình lựa chọn, bởi vì mỗi ngày có hơn hai mươi món ăn, c*̃ng không thể ăn mỗi thứ một ít được nên cô sẽ tự chọn những món mình yêu thích. Lúc này Dạ Dao Quang không ở đó, thư đồng c*̉a bọn họ đã dựa theo khẩu vị c*̉a mỗi chủ nhân để lựa chọn sẵn.
Mọi người ăn cơm trong im lặng, Dạ Dao Quang thật sự đói bụng nên chỉ lo ăn, sau khi ăn xong mới phát hiện bầu không khí dường như có chút bất thường: “Mọi người sao vậy?”
Tiêu Sĩ Duệ nhìn Ôn Đình Trạm một cái rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay lúc thi đấu huynh gặp vấn đề nan giải gì sao?”
Dạ Dao Quang lập tức hiểu rõ: “Ý đệ là chuyện ta do dự lúc cuối giờ thi hả?”
Mấy người đều đồng loạt gật đầu.
Dạ Dao Quang cười nói: “Không có gì, chỉ là gần đến cuối giờ mới phát hiện…”
Sau đó Dạ Dao Quang nói hết đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ.
“Tiểu Khu, cậu nói cậu c*̃ng không xác định được vậy thì cần gì phải viết vào?” Văn Du nghe xong nhíu mày. Đây là thi đấu tích điểm, lúc Dạ Dao Quang đấu vòng loại đã vượt lên dẫn đầu, lúc này coi như giống thành tích c*̉a bọn họ, c*̃ng có thể thuận lợi tăng thứ hạng rồi.
Tần Đôn không nói gì nhưng hắn c*̃ng biểu lộ rõ ràng rằng Dạ Dao Quang làm như thế là quá mạo hiểm.
“Hai người c*̃ng cảm thấy thế sao?” Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ.
Tiêu Sĩ Duệ lắc đầu: “Tuy thắng bại rất quan trọng nhưng ta tin tiểu Khu làm thế ắt hẳn sẽ có nguyên nhân.”
Dạ Dao Quang gật đầu sau đó nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
“Tiểu Khu xem dương trạch c*̃ng giống như phá án bắt hung thủ, bất kỳ một chi tiết bị bỏ sót nào c*̃ng có thể làm hại đến tính mạng người vô tội, mà để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật có thể sẽ khiến cho nhiều người vô tội thiệt mạng hơn. Mạng người quan trọng, không thể qua loa!” Giọng nói Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng vang lên trong gió đêm.
Lúc này Dạ Dao Quang khẽ cười hài lòng: “Ta biết mọi người đang suy nghĩ gì, tuy đây chỉ là một cuộc thi tranh tài, kết quả có thắng có bại nhưng ta vốn không cho rằng ý nghĩa nằm ở chỗ thắng hay bại, ý nghĩa c*̉a việc tranh tài chính là để cho chúng ta thấy rõ ưu, khuyết điểm c*̉a chính mình. Nếu như hôm nay ta không làm như thế thì c*̃ng không có tổn hại gì nhưng ta cảm thấy như vậy không phải là so tài chân chính. Thi văn cứ ba năm lại tổ chức hai lần, không phải để cho học sinh tranh giành cao thấp mà là để cho mọi người mở rộng tầm nhìn, trong lúc thi đấu có thể tìm ra thiếu sót c*̉a mình, bổ sung chỗ thiếu, đấy mới là ý nghĩa tranh tài!”
Lời nói c*̉a Dạ Dao Quang khiến Văn Du và Tần Đôn rơi vào trầm tư.
“Căn nhà này, nếu như tỉ lệ cửa sổ có vấn đề thì rất nhiều vấn đề phong thủy c*̃ng sẽ theo nhau tới. Nếu không thấy rõ, tự ý sửa chữa, tất nhiên sẽ làm hại tính mạng c*̉a một gia đình.” Giọng nói Dạ Dao Quang trầm thấp:
“Như Trạm ca đã nói, xem dương trạch c*̃ng không khác gì phá án bắt hung thủ, sai một bước sẽ vạn kiếp bất phục.”
“Thụ giáo!” Văn Du thở dài nói:
“Là ta không suy nghĩ chu toàn.”
“Khổng Tử nói: “Nhóm ba người tất có một người thầy”, thánh nhân còn cần học hỏi người khác, nói gì đến chúng ta. Văn Du không cần để tâm quá, chúng ta giao lưu với nhau tất nhiên sẽ muốn học cái tốt, sửa đổi cái chưa tốt!” Ôn Đình Trạm lên tiếng trấn an.
Văn Du gật đầu: “Có thể giao hảo với Doãn Hòa và tiểu Khu ở học viện Bạch Lộc đúng là phúc lớn c*̉a đời người!”
“Ta c*̃ng thấy vậy!” Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn đồng thời gật đầu.
Dạ Dao Quang đang chuẩn bị đứng lên cáo từ trở về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi một đêm nhưng không ngờ một tiểu đồng chạy tới nói:
“Tiểu nhân vâng lệnh đạo trưởng tới mời Dạ Thiên Khu.”
Đạo trưởng này chỉ có thể là Trường Diên đạo trưởng, Dạ Dao Quang hơi nghi hoặc một chút nhưng vẫn chào hỏi mọi người rồi rời đi. Ôn Đình Trạm lo lắng Dạ Dao Quang đi ra ngoài một mình không an toàn nên mặc dù đang ở trong phạm vi c*̉a học viện nhưng cậu c*̃ng muốn đi theo.
Dạ Dao Quang đến viện c*̉a Trường Diên đạo trưởng mới phát hiện ra Càn Dương và Dịch Thiên Nhậm đã chờ sẵn.
“Dạ đồng sinh tới rồi!” Trưởng Diên đạo trưởng đang ngồi ở phía trên bỗng nở nụ cười hết sức hòa nhã:
“Ngồi đi!”
“Đạo trưởng!” Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đồng thời c*́i người hành lễ với Trường Diên đạo trưởng, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống.
“Hôm nay ta cho mời ba trò tới để công bố kết quả cuộc so tài c*̉a các trò.” Trường Diên đạo trưởng nói.
Ba người nhìn nhau, không phải còn có một vòng thi cuối c*̀ng sao, sao bây giờ đã có kết quả rồi?
Trường Diên đạo trưởng không tuyên bố kết quả mà ánh mắt lại rời đến trên người Dạ Dao Quang: “Dạ đồng sinh, có thể nói cho bần đạo biết vì sao cậu nhìn ra được chỗ huyền diệu c*̉a trạch viện này không?”
Chỗ huyền diệu chính là tỉ lệ cửa sổ sao? Dạ Dao Quang mặt không đổi sắc đáp lại: “Cái này là dựa theo kinh nghiệm mà thôi! Ngày thường ta thích đi xem phong thủy, bình thường đi trên đường c*̃ng sẽ quan sát một số căn nhà.”
Thật ra là tích lũy kinh nghiệm c*̉a hai kiếp nhưng Dạ Dao Quang c*̃ng không thể nói như vậy.
“Thì ra thế! Chẳng trách…” Trường Diên đạo trưởng thở dài.
“Việc này c*̃ng giải quyết khúc mắc trong lòng bần đạo. Năm đó bần đạo sơ sẩy nên trạch viện này hơn ba mươi năm sau chỉ còn mỗi một độc đinh. Bần đạo đã từng thảo luận c*̀ng với các đạo hữu khác nhưng không ai tìm ra chỗ thiếu sót, chỉ có Dạ đồng sinh nhìn ra mà thôi!”
“Trường Diên đạo trưởng đừng nói như vậy…” Nghe thấy thế, Dạ Dao Quang vội nói:
“Đạo trưởng, chúng ta chính là người tu luyện nhưng c*̃ng chỉ là người, người nào chẳng có chút thiếu sót? Vô tâm lỡ lời mà thôi, vì sao phải canh cánh trong lòng? Hơn nữa, nếu trạch viện này không gặp được đạo trưởng chỉ sợ kết quả c*̃ng không tốt hơn bây giờ là bao!”
Quái Phi Thiên HạTác giả: Cẩm HoàngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong lúc Dạ Dao Quang đang mơ màng, dòng nước lạnh ngắt và tanh hôi ùa vào cơ thể cô qua miệng và mũi, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hẳn lên. Cô cảm thấy có một bàn tay bóp chặt sau gáy, ấn mạnh đầu cô xuống nước. Trời ạ, mình đang bị mưu sát! Cô vận khí theo thói quen nhưng lại cảm thấy đan điền trống rỗng, lúc này mới nhớ ra lúc mình đấu pháp đã bị đánh lén, đáng lẽ phải tiêu đời rồi mới đúng, tại sao bây giờ lại như vậy? Lại uống một ngụm nước, người phía sau rõ ràng là muốn lấy mạng cô cho bằng được. Dạ Dao Quang không kịp suy nghĩ nhiều, cô đưa tay về phía sau tóm lấy bàn tay đang đè chặt sau gáy cô, dùng hết sức lực véo thật mạnh vào bàn tay đó, nhưng rốt cuộc chỉ véo rách được một mảng da của đối phương, tại sao cơ thể cô lại yếu như vậy chứ? “Đồ đê tiện, còn dám véo ta nữa sao!” - Sau lưng truyền đến một câu chửi rủa, là giọng của một người phụ nữ khá khỏe mạnh. Có lẽ Dạ Dao Quang đã chọc tức người phụ nữ này, cô ta kéo mạnh tóc của Dạ Dao Quang, đập đầu… “Sao vậy, thời gian c*̃ng đến rồi, sao tự nhiên tiểu Khu lại do dự?” Tần Đôn nhìn dáng vẻ do dự c*̉a Dạ Dao Quang, trong lòng c*̃ng có chút hoảng loạn, thỉnh thoảng nhìn vào bóng mặt trời, bóng kế tiếp mà đè lên trùng khớp chính là biểu hiện một canh giờ đã trôi qua.“Có lẽ tiểu Khu gặp được chuyện gì đó không xác định được.” Trong lòng Văn Du c*̃ng vô c*̀ng sốt ruột. Trên thực tế hôm nay bọn họ đang muốn so tài quán quân, toàn bộ học viện đều đang chờ mong Dạ Dao Quang trổ tài, dù sao lúc thi vòng loại Dạ Dao Quang c*̃ng biểu hiện vô c*̀ng ưu tú.Dạ Dao Quang nhắm hai mắt lại, thắng bại c*̃ng đã quyết định rồi, nếu như cô viết được thì tất nhiên là thắng không thể nghi ngờ, cô không viết không có nghĩa là thất bại nhưng chuyện này không giống tác phong thường ngày c*̉a cô. Làm một thầy phong thủy, mỗi chỗ bỏ sót sẽ khiến cho dương trạch không hoàn hảo, mang đến tổn thương không đáng có cho chủ nhà, mặc dù không phải cố tình nên sẽ không phải chịu sự trừng phạt c*̉a thiên đạo nhưng cô sẽ vì lí do đó mà lương tâm bất an. Đây là một cuộc tranh tài, trong lúc thi đấu cô có thiếu sót c*̃ng sẽ không hại người vô tội nhưng đây là do thói quen nghề nghiệp nên không thể không cẩn thận. Cuối c*̀ng cô c*̃ng rút ra một đáp án để kết thúc bài thi, sau đó chậm rãi chấm mực, một lần nữa đặt bút viết xuống. Tiếng trống vang lên, Dạ Dao Quang gác bút dừng lại, sửa sang bài thi xong lập tức giao cho Trường Diên đạo trưởng.“Tiểu Khu, vừa rồi…”“Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta đi dùng bữa trước!” Tiêu Sĩ Duệ tiến lên trước định nói gì đó với Dạ Dao Quang nhưng bị Ôn Đình Trạm cản lại. Chờ bọn họ trở lại viện, cơm nước đã dọn xong. Bình thường Dạ Dao Quang sẽ tự mình lựa chọn, bởi vì mỗi ngày có hơn hai mươi món ăn, c*̃ng không thể ăn mỗi thứ một ít được nên cô sẽ tự chọn những món mình yêu thích. Lúc này Dạ Dao Quang không ở đó, thư đồng c*̉a bọn họ đã dựa theo khẩu vị c*̉a mỗi chủ nhân để lựa chọn sẵn.Mọi người ăn cơm trong im lặng, Dạ Dao Quang thật sự đói bụng nên chỉ lo ăn, sau khi ăn xong mới phát hiện bầu không khí dường như có chút bất thường: “Mọi người sao vậy?”Tiêu Sĩ Duệ nhìn Ôn Đình Trạm một cái rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay lúc thi đấu huynh gặp vấn đề nan giải gì sao?” Dạ Dao Quang lập tức hiểu rõ: “Ý đệ là chuyện ta do dự lúc cuối giờ thi hả?”Mấy người đều đồng loạt gật đầu.Dạ Dao Quang cười nói: “Không có gì, chỉ là gần đến cuối giờ mới phát hiện…” Sau đó Dạ Dao Quang nói hết đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ.“Tiểu Khu, cậu nói cậu c*̃ng không xác định được vậy thì cần gì phải viết vào?” Văn Du nghe xong nhíu mày. Đây là thi đấu tích điểm, lúc Dạ Dao Quang đấu vòng loại đã vượt lên dẫn đầu, lúc này coi như giống thành tích c*̉a bọn họ, c*̃ng có thể thuận lợi tăng thứ hạng rồi.Tần Đôn không nói gì nhưng hắn c*̃ng biểu lộ rõ ràng rằng Dạ Dao Quang làm như thế là quá mạo hiểm. “Hai người c*̃ng cảm thấy thế sao?” Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ.Tiêu Sĩ Duệ lắc đầu: “Tuy thắng bại rất quan trọng nhưng ta tin tiểu Khu làm thế ắt hẳn sẽ có nguyên nhân.”Dạ Dao Quang gật đầu sau đó nhìn về phía Ôn Đình Trạm. “Tiểu Khu xem dương trạch c*̃ng giống như phá án bắt hung thủ, bất kỳ một chi tiết bị bỏ sót nào c*̃ng có thể làm hại đến tính mạng người vô tội, mà để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật có thể sẽ khiến cho nhiều người vô tội thiệt mạng hơn. Mạng người quan trọng, không thể qua loa!” Giọng nói Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng vang lên trong gió đêm.Lúc này Dạ Dao Quang khẽ cười hài lòng: “Ta biết mọi người đang suy nghĩ gì, tuy đây chỉ là một cuộc thi tranh tài, kết quả có thắng có bại nhưng ta vốn không cho rằng ý nghĩa nằm ở chỗ thắng hay bại, ý nghĩa c*̉a việc tranh tài chính là để cho chúng ta thấy rõ ưu, khuyết điểm c*̉a chính mình. Nếu như hôm nay ta không làm như thế thì c*̃ng không có tổn hại gì nhưng ta cảm thấy như vậy không phải là so tài chân chính. Thi văn cứ ba năm lại tổ chức hai lần, không phải để cho học sinh tranh giành cao thấp mà là để cho mọi người mở rộng tầm nhìn, trong lúc thi đấu có thể tìm ra thiếu sót c*̉a mình, bổ sung chỗ thiếu, đấy mới là ý nghĩa tranh tài!”Lời nói c*̉a Dạ Dao Quang khiến Văn Du và Tần Đôn rơi vào trầm tư. “Căn nhà này, nếu như tỉ lệ cửa sổ có vấn đề thì rất nhiều vấn đề phong thủy c*̃ng sẽ theo nhau tới. Nếu không thấy rõ, tự ý sửa chữa, tất nhiên sẽ làm hại tính mạng c*̉a một gia đình.” Giọng nói Dạ Dao Quang trầm thấp:“Như Trạm ca đã nói, xem dương trạch c*̃ng không khác gì phá án bắt hung thủ, sai một bước sẽ vạn kiếp bất phục.”“Thụ giáo!” Văn Du thở dài nói: “Là ta không suy nghĩ chu toàn.”“Khổng Tử nói: “Nhóm ba người tất có một người thầy”, thánh nhân còn cần học hỏi người khác, nói gì đến chúng ta. Văn Du không cần để tâm quá, chúng ta giao lưu với nhau tất nhiên sẽ muốn học cái tốt, sửa đổi cái chưa tốt!” Ôn Đình Trạm lên tiếng trấn an.Văn Du gật đầu: “Có thể giao hảo với Doãn Hòa và tiểu Khu ở học viện Bạch Lộc đúng là phúc lớn c*̉a đời người!” “Ta c*̃ng thấy vậy!” Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn đồng thời gật đầu.Dạ Dao Quang đang chuẩn bị đứng lên cáo từ trở về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi một đêm nhưng không ngờ một tiểu đồng chạy tới nói:“Tiểu nhân vâng lệnh đạo trưởng tới mời Dạ Thiên Khu.” Đạo trưởng này chỉ có thể là Trường Diên đạo trưởng, Dạ Dao Quang hơi nghi hoặc một chút nhưng vẫn chào hỏi mọi người rồi rời đi. Ôn Đình Trạm lo lắng Dạ Dao Quang đi ra ngoài một mình không an toàn nên mặc dù đang ở trong phạm vi c*̉a học viện nhưng cậu c*̃ng muốn đi theo.Dạ Dao Quang đến viện c*̉a Trường Diên đạo trưởng mới phát hiện ra Càn Dương và Dịch Thiên Nhậm đã chờ sẵn.“Dạ đồng sinh tới rồi!” Trưởng Diên đạo trưởng đang ngồi ở phía trên bỗng nở nụ cười hết sức hòa nhã: “Ngồi đi!”“Đạo trưởng!” Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đồng thời c*́i người hành lễ với Trường Diên đạo trưởng, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống.“Hôm nay ta cho mời ba trò tới để công bố kết quả cuộc so tài c*̉a các trò.” Trường Diên đạo trưởng nói. Ba người nhìn nhau, không phải còn có một vòng thi cuối c*̀ng sao, sao bây giờ đã có kết quả rồi?Trường Diên đạo trưởng không tuyên bố kết quả mà ánh mắt lại rời đến trên người Dạ Dao Quang: “Dạ đồng sinh, có thể nói cho bần đạo biết vì sao cậu nhìn ra được chỗ huyền diệu c*̉a trạch viện này không?”Chỗ huyền diệu chính là tỉ lệ cửa sổ sao? Dạ Dao Quang mặt không đổi sắc đáp lại: “Cái này là dựa theo kinh nghiệm mà thôi! Ngày thường ta thích đi xem phong thủy, bình thường đi trên đường c*̃ng sẽ quan sát một số căn nhà.” Thật ra là tích lũy kinh nghiệm c*̉a hai kiếp nhưng Dạ Dao Quang c*̃ng không thể nói như vậy.“Thì ra thế! Chẳng trách…” Trường Diên đạo trưởng thở dài.“Việc này c*̃ng giải quyết khúc mắc trong lòng bần đạo. Năm đó bần đạo sơ sẩy nên trạch viện này hơn ba mươi năm sau chỉ còn mỗi một độc đinh. Bần đạo đã từng thảo luận c*̀ng với các đạo hữu khác nhưng không ai tìm ra chỗ thiếu sót, chỉ có Dạ đồng sinh nhìn ra mà thôi!” “Trường Diên đạo trưởng đừng nói như vậy…” Nghe thấy thế, Dạ Dao Quang vội nói:“Đạo trưởng, chúng ta chính là người tu luyện nhưng c*̃ng chỉ là người, người nào chẳng có chút thiếu sót? Vô tâm lỡ lời mà thôi, vì sao phải canh cánh trong lòng? Hơn nữa, nếu trạch viện này không gặp được đạo trưởng chỉ sợ kết quả c*̃ng không tốt hơn bây giờ là bao!”