Harry đang ngồi trong lớp Lịch sử Pháp thuật, một lần nữa cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi giáo sư Binns có thể làm cho cuộc chiến ma quỷ trở nên nhàm chán, kể cả khi ông đã khua đũa phép biến ra một số đứa nhìn như cà chua biến dị. Bỗng nhiên, Dean Thomas quẳng cho cậu một tờ giấy. Cho dù mọi người vẫn luôn ném giấy cho nhau trong lớp Lịch sử Pháp thuật vì giáo sư Binns không bao giờ dời mắt khỏi giáo án của mình nhưng Harry lại rất bất ngờ. Đơn giản vì người đưa nó cho cậu là Dean Thomas. Cậu lướt nhanh nội dung của tờ giấy. Sau đó, cậu quay sang Dean và hỏi:” Ai đưa?”. Dean lắc đầu, cậu ta cũng không biết. Harry cau mày liếc một vòng quanh lớp học, nhưng cậu không thấy có ai nhìn mình, nên cậu đành quay lại và chờ hết giờ. Sau giờ học, cậu nói với Hermione và Ron:” Mình về kí túc xá một chút, hai bồ đi ăn tối trước đi.” Cậu chạy như bay về kí túc và mở tờ giấy ra. Nó viết: “Harry, Tôi biết cậu đã làm những gì sau bữa tối. Nếu cậu muốn nó luôn là một bí mật, hãy đến gặp người đại diện…
Chương 8
Black MailTác giả: Dorie KaibaTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngHarry đang ngồi trong lớp Lịch sử Pháp thuật, một lần nữa cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi giáo sư Binns có thể làm cho cuộc chiến ma quỷ trở nên nhàm chán, kể cả khi ông đã khua đũa phép biến ra một số đứa nhìn như cà chua biến dị. Bỗng nhiên, Dean Thomas quẳng cho cậu một tờ giấy. Cho dù mọi người vẫn luôn ném giấy cho nhau trong lớp Lịch sử Pháp thuật vì giáo sư Binns không bao giờ dời mắt khỏi giáo án của mình nhưng Harry lại rất bất ngờ. Đơn giản vì người đưa nó cho cậu là Dean Thomas. Cậu lướt nhanh nội dung của tờ giấy. Sau đó, cậu quay sang Dean và hỏi:” Ai đưa?”. Dean lắc đầu, cậu ta cũng không biết. Harry cau mày liếc một vòng quanh lớp học, nhưng cậu không thấy có ai nhìn mình, nên cậu đành quay lại và chờ hết giờ. Sau giờ học, cậu nói với Hermione và Ron:” Mình về kí túc xá một chút, hai bồ đi ăn tối trước đi.” Cậu chạy như bay về kí túc và mở tờ giấy ra. Nó viết: “Harry, Tôi biết cậu đã làm những gì sau bữa tối. Nếu cậu muốn nó luôn là một bí mật, hãy đến gặp người đại diện… Draco Malfoy khuỵu xuống mặt đất, cố gắng không gây ra tiếng ồn nhưng anh thất bại.Da mặt Harry đã hoàn toàn không đo được độ dày sau những việc phải làm. Nếu cậu vào đó, Malfoy sẽ tức tối, nhưng hắn trông thật buồn.Vì vậy, Harry lặng lẽ bước vào phòng.Malfoy nghe thấy tiếng Harry đi vào nhưng vẫn không cảm nhận được một mối đe doạ hay xúc phạm nào.“Biến đi.”“Mal… Draco?” Harry không biết tại sao cậu gọi tên Malfoy chứ không phải họ, nhưng có lẽ lúc này gọi như vậy tốt hơn.“Cậu quan tâm làm gì?”Harry ngồi cạnh Draco. Cậu không biết tại sao cậu lại quan tâm đến Draco. Cậu đưa cho Draco một chiếc khăn tay. Draco cầm lấy nó và lau khô mắt mình.“Mẹ tôi đã chết.”Harry kinh ngạc nhìn Draco, “Vì sao?”“Bà đã bị ốm kể từ khi cha tôi bị bắt vào Azkaban, bà ấy không chịu ăn uống gì cả, các bác sĩ nói bà đã chết vì thiếu dinh dưỡng trầm trọng”.“Tôi hiểu cảm xúc của cậu lúc này, và nếu cậu…..”“Tôi không sao. Nhìn kìa Harry, quên chuyện này đi, thật ngu ngốc.”Harry gật đầu. “Tôi sẽ không nói chuyện này với người khác.”Cả hai đều ngồi im lặng.“Tôi phải trở về Phòng sinh hoạt chung, bạn bè của tôi sẽ lo lắng nếu tôi trở lại muộn. Draco, nếu cậu cần người nói chuyện, tôi sẽ luôn sẵn sàng.” Harry không bao giờ nghĩ cậu sẽ nói như vậy với Draco Malfoy, nhưng giờ thì cậu thật sự muốn nói.Draco nhìn lên. “Cảm ơn.” Harry biết Draco cũng muốn nói chuyện với cậu.
Draco Malfoy khuỵu xuống mặt đất, cố gắng không gây ra tiếng ồn nhưng anh thất bại.
Da mặt Harry đã hoàn toàn không đo được độ dày sau những việc phải làm. Nếu cậu vào đó, Malfoy sẽ tức tối, nhưng hắn trông thật buồn.
Vì vậy, Harry lặng lẽ bước vào phòng.
Malfoy nghe thấy tiếng Harry đi vào nhưng vẫn không cảm nhận được một mối đe doạ hay xúc phạm nào.
“Biến đi.”
“Mal… Draco?” Harry không biết tại sao cậu gọi tên Malfoy chứ không phải họ, nhưng có lẽ lúc này gọi như vậy tốt hơn.
“Cậu quan tâm làm gì?”
Harry ngồi cạnh Draco. Cậu không biết tại sao cậu lại quan tâm đến Draco. Cậu đưa cho Draco một chiếc khăn tay. Draco cầm lấy nó và lau khô mắt mình.
“Mẹ tôi đã chết.”
Harry kinh ngạc nhìn Draco, “Vì sao?”
“Bà đã bị ốm kể từ khi cha tôi bị bắt vào Azkaban, bà ấy không chịu ăn uống gì cả, các bác sĩ nói bà đã chết vì thiếu dinh dưỡng trầm trọng”.
“Tôi hiểu cảm xúc của cậu lúc này, và nếu cậu…..”
“Tôi không sao. Nhìn kìa Harry, quên chuyện này đi, thật ngu ngốc.”
Harry gật đầu. “Tôi sẽ không nói chuyện này với người khác.”
Cả hai đều ngồi im lặng.
“Tôi phải trở về Phòng sinh hoạt chung, bạn bè của tôi sẽ lo lắng nếu tôi trở lại muộn. Draco, nếu cậu cần người nói chuyện, tôi sẽ luôn sẵn sàng.” Harry không bao giờ nghĩ cậu sẽ nói như vậy với Draco Malfoy, nhưng giờ thì cậu thật sự muốn nói.
Draco nhìn lên. “Cảm ơn.”
Harry biết Draco cũng muốn nói chuyện với cậu.
Black MailTác giả: Dorie KaibaTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngHarry đang ngồi trong lớp Lịch sử Pháp thuật, một lần nữa cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi giáo sư Binns có thể làm cho cuộc chiến ma quỷ trở nên nhàm chán, kể cả khi ông đã khua đũa phép biến ra một số đứa nhìn như cà chua biến dị. Bỗng nhiên, Dean Thomas quẳng cho cậu một tờ giấy. Cho dù mọi người vẫn luôn ném giấy cho nhau trong lớp Lịch sử Pháp thuật vì giáo sư Binns không bao giờ dời mắt khỏi giáo án của mình nhưng Harry lại rất bất ngờ. Đơn giản vì người đưa nó cho cậu là Dean Thomas. Cậu lướt nhanh nội dung của tờ giấy. Sau đó, cậu quay sang Dean và hỏi:” Ai đưa?”. Dean lắc đầu, cậu ta cũng không biết. Harry cau mày liếc một vòng quanh lớp học, nhưng cậu không thấy có ai nhìn mình, nên cậu đành quay lại và chờ hết giờ. Sau giờ học, cậu nói với Hermione và Ron:” Mình về kí túc xá một chút, hai bồ đi ăn tối trước đi.” Cậu chạy như bay về kí túc và mở tờ giấy ra. Nó viết: “Harry, Tôi biết cậu đã làm những gì sau bữa tối. Nếu cậu muốn nó luôn là một bí mật, hãy đến gặp người đại diện… Draco Malfoy khuỵu xuống mặt đất, cố gắng không gây ra tiếng ồn nhưng anh thất bại.Da mặt Harry đã hoàn toàn không đo được độ dày sau những việc phải làm. Nếu cậu vào đó, Malfoy sẽ tức tối, nhưng hắn trông thật buồn.Vì vậy, Harry lặng lẽ bước vào phòng.Malfoy nghe thấy tiếng Harry đi vào nhưng vẫn không cảm nhận được một mối đe doạ hay xúc phạm nào.“Biến đi.”“Mal… Draco?” Harry không biết tại sao cậu gọi tên Malfoy chứ không phải họ, nhưng có lẽ lúc này gọi như vậy tốt hơn.“Cậu quan tâm làm gì?”Harry ngồi cạnh Draco. Cậu không biết tại sao cậu lại quan tâm đến Draco. Cậu đưa cho Draco một chiếc khăn tay. Draco cầm lấy nó và lau khô mắt mình.“Mẹ tôi đã chết.”Harry kinh ngạc nhìn Draco, “Vì sao?”“Bà đã bị ốm kể từ khi cha tôi bị bắt vào Azkaban, bà ấy không chịu ăn uống gì cả, các bác sĩ nói bà đã chết vì thiếu dinh dưỡng trầm trọng”.“Tôi hiểu cảm xúc của cậu lúc này, và nếu cậu…..”“Tôi không sao. Nhìn kìa Harry, quên chuyện này đi, thật ngu ngốc.”Harry gật đầu. “Tôi sẽ không nói chuyện này với người khác.”Cả hai đều ngồi im lặng.“Tôi phải trở về Phòng sinh hoạt chung, bạn bè của tôi sẽ lo lắng nếu tôi trở lại muộn. Draco, nếu cậu cần người nói chuyện, tôi sẽ luôn sẵn sàng.” Harry không bao giờ nghĩ cậu sẽ nói như vậy với Draco Malfoy, nhưng giờ thì cậu thật sự muốn nói.Draco nhìn lên. “Cảm ơn.” Harry biết Draco cũng muốn nói chuyện với cậu.