Tác giả:

Cảnh núi non cây cối xanh ngắt suối trong vắt ngăn cách với địa thế cao và dốc của núi đá. Càng lên trên thì địa thế núi đột ngột thay đổi một bên vách đá dựng đứng, tình thế bờ bên kia càng hiểm trở, mây mù phảng phất che thác nước như bay từ trên trời xuống, dòng thác bàng bạc đầy khí thế, nước bắn tung tóe làm ẩm ướt cảnh vật cây cối xung quanh. Trong gian phòng nhỏ u tĩnh cách đó không xa, tiếng nước chảy bắn tung tóe như vậy khác biệt xa với tiếng thác nước cuồng loạn đổ ầm ầm, tiếng nước kia nhỏ bé yếu ớt giống như giọt mưa nhỏ mềm nhẹ rơi xuống đất. Ánh chiều tà tịch dương chiếu một chút vào không gian căn nhà gỗ với tiếng nước cùng khí trời hơi ẩm, bên trong bồn nước tắm bằng gỗ chính là một vị cô nương kiều diễm đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong làn nước vây quanh. Giây lát sau nàng rốt cục đứng dậy, một mái tóc đen xõa xuống thân hình trắng noãn của nàng. Nàng cúi đầu vén mái tóc lên rồi để tóc tinh tế xõa sau lưng. Khí trời đầy hơi nước, thân hình nàng trắng noãn tinh tế nhưng…

Chương 5

Áp Trại Tướng CôngTác giả: Lạc ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCảnh núi non cây cối xanh ngắt suối trong vắt ngăn cách với địa thế cao và dốc của núi đá. Càng lên trên thì địa thế núi đột ngột thay đổi một bên vách đá dựng đứng, tình thế bờ bên kia càng hiểm trở, mây mù phảng phất che thác nước như bay từ trên trời xuống, dòng thác bàng bạc đầy khí thế, nước bắn tung tóe làm ẩm ướt cảnh vật cây cối xung quanh. Trong gian phòng nhỏ u tĩnh cách đó không xa, tiếng nước chảy bắn tung tóe như vậy khác biệt xa với tiếng thác nước cuồng loạn đổ ầm ầm, tiếng nước kia nhỏ bé yếu ớt giống như giọt mưa nhỏ mềm nhẹ rơi xuống đất. Ánh chiều tà tịch dương chiếu một chút vào không gian căn nhà gỗ với tiếng nước cùng khí trời hơi ẩm, bên trong bồn nước tắm bằng gỗ chính là một vị cô nương kiều diễm đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong làn nước vây quanh. Giây lát sau nàng rốt cục đứng dậy, một mái tóc đen xõa xuống thân hình trắng noãn của nàng. Nàng cúi đầu vén mái tóc lên rồi để tóc tinh tế xõa sau lưng. Khí trời đầy hơi nước, thân hình nàng trắng noãn tinh tế nhưng… Trong rừng, tiếng côn trùng kêu vang quanh quẩn, hai tên nam nhân tập tễnh bước đi vội vàng đi trên con đường nhỏ. Hai kẻ này đã luyện chút võ công, tuy rằng khá say say nhưng cũng không thể không cảm giác thấy phía sau có một cỗ sát khí nặng nề đang nhanh chóng tới gần.“Có người!” Một tên mở miệng làm cả hai xua chút cảm giác say, cố thanh tỉnh lại. Cả người đề phòng quay lại kiểm tra quanh một hồi vừa vặn nhìn thấy Nhâm Phóng Ưu đang nhanh phi thân đến. “Đúng là vị cô nương như hoa như ngọc lúc nãy đây sao?” Hai tên này đang nghiêm mặt đề phòng chợt sửng sốt, nhanh chóng cười to.“Cô nương, ngươi cấp tốc đứng dậy đuổi theo hai huynh đệ ta là vì sao? Là ta không để lại tiền thưởng? Hay là ngươi cũng cần chúng ta vươn tay viện trợ a?” Không khí vốn là giương cung tuốt kiếm nhanh chóng chuyển thành thoải mái, bọn họ tưởng do cảm giác say quấy phá mới làm cho chính họ phán đoán sai lầm.Khôi phục một thân nữ trang thì Nhâm Phóng Ưu mĩ lệ kinh người, trong tay cầm La Nhận kiếm bước từng bước tới gần bọn họ.“Là ai phái các ngươi diệt Hắc trại?” Nhâm Phóng Ưu không để ý tới ánh mắt ngả ngớn của hai kẻ này, sát khí bức dồn mũi kiếm, chờ thời cơ thích hợp sẽ trực tiếp giết người diệt khẩu.Nàng không thích giết người nhưng vào thời điểm tất yếu thì nàng sẽ không mềm lòng.Hai tên nam nhân thô lỗ đều nhíu mày, liếc nhau, hiểu được là mồm miệng của chính mình không cẩn thận nên rước lấy trận sát khí này.“Như thế nào? Chẳng lẽ một tiểu cô nương liễu yếu đào tơ như ngươi là người thuộc Hắc trại? Hay là Hắc trại có ai phụ ngươi, ăn không chùi mép, làm ngươi khi nghe nhắc đến Hắc trại liền đằng đằng sát khí, hận không thể đâm giết cho hả dạ đây?” Hai tên một phải một trái tiếp tục cố nói với nàng, vẫn như cũ không có đem nàng đang cầm La Nhận kiếm để vào mắt.“Đến tột cùng là ai?” Thanh âm của Nhâm Phóng Ưu ép tới càng trầm thấp hơn, đôi mắt đẹp càng sâu thêm sát khí. “Cho ta cái danh tính!”“Đừng quan tâm là ai, đến đây, đến bên người ca ca, để hai chúng ta đến an ủi an ủi ngươi a!” Nam nhân kia vẫn là cà lơ phất phơ, cười cười hì hì, không biết là các bà các chị mang kiếm thì bọn họ phải sợ cái gì.(Sia:Từ ngữ vốn có trong bản edit, không phải của Sia nha >.

Trong rừng, tiếng côn trùng kêu vang quanh quẩn, hai tên nam nhân tập tễnh bước đi vội vàng đi trên con đường nhỏ. Hai kẻ này đã luyện chút võ công, tuy rằng khá say say nhưng cũng không thể không cảm giác thấy phía sau có một cỗ sát khí nặng nề đang nhanh chóng tới gần.

“Có người!” Một tên mở miệng làm cả hai xua chút cảm giác say, cố thanh tỉnh lại. Cả người đề phòng quay lại kiểm tra quanh một hồi vừa vặn nhìn thấy Nhâm Phóng Ưu đang nhanh phi thân đến. “Đúng là vị cô nương như hoa như ngọc lúc nãy đây sao?” Hai tên này đang nghiêm mặt đề phòng chợt sửng sốt, nhanh chóng cười to.

“Cô nương, ngươi cấp tốc đứng dậy đuổi theo hai huynh đệ ta là vì sao? Là ta không để lại tiền thưởng? Hay là ngươi cũng cần chúng ta vươn tay viện trợ a?” Không khí vốn là giương cung tuốt kiếm nhanh chóng chuyển thành thoải mái, bọn họ tưởng do cảm giác say quấy phá mới làm cho chính họ phán đoán sai lầm.

Khôi phục một thân nữ trang thì Nhâm Phóng Ưu mĩ lệ kinh người, trong tay cầm La Nhận kiếm bước từng bước tới gần bọn họ.

“Là ai phái các ngươi diệt Hắc trại?” Nhâm Phóng Ưu không để ý tới ánh mắt ngả ngớn của hai kẻ này, sát khí bức dồn mũi kiếm, chờ thời cơ thích hợp sẽ trực tiếp giết người diệt khẩu.

Nàng không thích giết người nhưng vào thời điểm tất yếu thì nàng sẽ không mềm lòng.

Hai tên nam nhân thô lỗ đều nhíu mày, liếc nhau, hiểu được là mồm miệng của chính mình không cẩn thận nên rước lấy trận sát khí này.

“Như thế nào? Chẳng lẽ một tiểu cô nương liễu yếu đào tơ như ngươi là người thuộc Hắc trại? Hay là Hắc trại có ai phụ ngươi, ăn không chùi mép, làm ngươi khi nghe nhắc đến Hắc trại liền đằng đằng sát khí, hận không thể đâm giết cho hả dạ đây?” Hai tên một phải một trái tiếp tục cố nói với nàng, vẫn như cũ không có đem nàng đang cầm La Nhận kiếm để vào mắt.

“Đến tột cùng là ai?” Thanh âm của Nhâm Phóng Ưu ép tới càng trầm thấp hơn, đôi mắt đẹp càng sâu thêm sát khí. “Cho ta cái danh tính!”

“Đừng quan tâm là ai, đến đây, đến bên người ca ca, để hai chúng ta đến an ủi an ủi ngươi a!” Nam nhân kia vẫn là cà lơ phất phơ, cười cười hì hì, không biết là các bà các chị mang kiếm thì bọn họ phải sợ cái gì.(Sia:Từ ngữ vốn có trong bản edit, không phải của Sia nha >.

Áp Trại Tướng CôngTác giả: Lạc ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCảnh núi non cây cối xanh ngắt suối trong vắt ngăn cách với địa thế cao và dốc của núi đá. Càng lên trên thì địa thế núi đột ngột thay đổi một bên vách đá dựng đứng, tình thế bờ bên kia càng hiểm trở, mây mù phảng phất che thác nước như bay từ trên trời xuống, dòng thác bàng bạc đầy khí thế, nước bắn tung tóe làm ẩm ướt cảnh vật cây cối xung quanh. Trong gian phòng nhỏ u tĩnh cách đó không xa, tiếng nước chảy bắn tung tóe như vậy khác biệt xa với tiếng thác nước cuồng loạn đổ ầm ầm, tiếng nước kia nhỏ bé yếu ớt giống như giọt mưa nhỏ mềm nhẹ rơi xuống đất. Ánh chiều tà tịch dương chiếu một chút vào không gian căn nhà gỗ với tiếng nước cùng khí trời hơi ẩm, bên trong bồn nước tắm bằng gỗ chính là một vị cô nương kiều diễm đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong làn nước vây quanh. Giây lát sau nàng rốt cục đứng dậy, một mái tóc đen xõa xuống thân hình trắng noãn của nàng. Nàng cúi đầu vén mái tóc lên rồi để tóc tinh tế xõa sau lưng. Khí trời đầy hơi nước, thân hình nàng trắng noãn tinh tế nhưng… Trong rừng, tiếng côn trùng kêu vang quanh quẩn, hai tên nam nhân tập tễnh bước đi vội vàng đi trên con đường nhỏ. Hai kẻ này đã luyện chút võ công, tuy rằng khá say say nhưng cũng không thể không cảm giác thấy phía sau có một cỗ sát khí nặng nề đang nhanh chóng tới gần.“Có người!” Một tên mở miệng làm cả hai xua chút cảm giác say, cố thanh tỉnh lại. Cả người đề phòng quay lại kiểm tra quanh một hồi vừa vặn nhìn thấy Nhâm Phóng Ưu đang nhanh phi thân đến. “Đúng là vị cô nương như hoa như ngọc lúc nãy đây sao?” Hai tên này đang nghiêm mặt đề phòng chợt sửng sốt, nhanh chóng cười to.“Cô nương, ngươi cấp tốc đứng dậy đuổi theo hai huynh đệ ta là vì sao? Là ta không để lại tiền thưởng? Hay là ngươi cũng cần chúng ta vươn tay viện trợ a?” Không khí vốn là giương cung tuốt kiếm nhanh chóng chuyển thành thoải mái, bọn họ tưởng do cảm giác say quấy phá mới làm cho chính họ phán đoán sai lầm.Khôi phục một thân nữ trang thì Nhâm Phóng Ưu mĩ lệ kinh người, trong tay cầm La Nhận kiếm bước từng bước tới gần bọn họ.“Là ai phái các ngươi diệt Hắc trại?” Nhâm Phóng Ưu không để ý tới ánh mắt ngả ngớn của hai kẻ này, sát khí bức dồn mũi kiếm, chờ thời cơ thích hợp sẽ trực tiếp giết người diệt khẩu.Nàng không thích giết người nhưng vào thời điểm tất yếu thì nàng sẽ không mềm lòng.Hai tên nam nhân thô lỗ đều nhíu mày, liếc nhau, hiểu được là mồm miệng của chính mình không cẩn thận nên rước lấy trận sát khí này.“Như thế nào? Chẳng lẽ một tiểu cô nương liễu yếu đào tơ như ngươi là người thuộc Hắc trại? Hay là Hắc trại có ai phụ ngươi, ăn không chùi mép, làm ngươi khi nghe nhắc đến Hắc trại liền đằng đằng sát khí, hận không thể đâm giết cho hả dạ đây?” Hai tên một phải một trái tiếp tục cố nói với nàng, vẫn như cũ không có đem nàng đang cầm La Nhận kiếm để vào mắt.“Đến tột cùng là ai?” Thanh âm của Nhâm Phóng Ưu ép tới càng trầm thấp hơn, đôi mắt đẹp càng sâu thêm sát khí. “Cho ta cái danh tính!”“Đừng quan tâm là ai, đến đây, đến bên người ca ca, để hai chúng ta đến an ủi an ủi ngươi a!” Nam nhân kia vẫn là cà lơ phất phơ, cười cười hì hì, không biết là các bà các chị mang kiếm thì bọn họ phải sợ cái gì.(Sia:Từ ngữ vốn có trong bản edit, không phải của Sia nha >.

Chương 5