Một đêm hỗn loạn. Màn đêm u tối, gió thổi lạnh lẽo, một màu đen tuyệt vọng, bao phủ lên bầu không khí ưu thương. Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp hoàn mĩ, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một nàng công chúa cao cao tại thượng của một phút trước. Cô giống như một đóa dạ lan hương nở rộ trong đêm, chưa kịp được người khác tán thưởng đã tàn lụi trong gió lạnh của màn đêm. Mà người đàn ông đẹp trai ôm lấy “cô bé lọ lem” yếu đuối mà anh ta yêu, hung hăng đẩy cô xuống đất, cũng giống như vứt một mảnh chân tình cô dâng cho anh ta xuống mặt đất, tùy ý chà đạp. Tất cả mọi người đều cảm thán: Nhìn xem, cô bé lọ lem và hoàng tử thật hạnh phúc! Bọn họ thật xứng đôi. Công chúa xấu xa rốt cuộc cũng gặp báo ứng. Nhưng, hoàn hoàn không có ai hỏi rằng, công chúa có đau lòng không, có thật sự có lỗi hay không... Chẳng qua cô chỉ yêu một người đàn ông, theo đuổi giấc mơ tìm kiếm hoàng tử mà bất kì cô gái nào cũng từng có... Trên TV công chúa…

Chương 264: Liều mạng triền miên (2)

Cực Sủng Đệ Nhất Phu NhânTác giả: Thập Nguyệt SơTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMột đêm hỗn loạn. Màn đêm u tối, gió thổi lạnh lẽo, một màu đen tuyệt vọng, bao phủ lên bầu không khí ưu thương. Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp hoàn mĩ, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một nàng công chúa cao cao tại thượng của một phút trước. Cô giống như một đóa dạ lan hương nở rộ trong đêm, chưa kịp được người khác tán thưởng đã tàn lụi trong gió lạnh của màn đêm. Mà người đàn ông đẹp trai ôm lấy “cô bé lọ lem” yếu đuối mà anh ta yêu, hung hăng đẩy cô xuống đất, cũng giống như vứt một mảnh chân tình cô dâng cho anh ta xuống mặt đất, tùy ý chà đạp. Tất cả mọi người đều cảm thán: Nhìn xem, cô bé lọ lem và hoàng tử thật hạnh phúc! Bọn họ thật xứng đôi. Công chúa xấu xa rốt cuộc cũng gặp báo ứng. Nhưng, hoàn hoàn không có ai hỏi rằng, công chúa có đau lòng không, có thật sự có lỗi hay không... Chẳng qua cô chỉ yêu một người đàn ông, theo đuổi giấc mơ tìm kiếm hoàng tử mà bất kì cô gái nào cũng từng có... Trên TV công chúa… Lan San run rẩy, tiếng nói như đang th* d*c, như đang rên khẽ, trong bóng đêm tĩnh mịch của mùa đông này, thật sự rất mê người.Ánh mắt Minh Dạ càng thêm u ám, dùng sức một chút, kéo Lan San vào trong ngực mình, ôm lấy cơ thể mềm mại nóng rực của cô. Mùi hương đặc trưng trên người anh làm cho hai chân Lan San như sắp nhũn ra, cô không muốn trao cho Minh Dạ trong tình huống này. Thế nhưng từng cử chỉ của anh, tiếng nói của anh, khuôn mặt của anh đang không ngừng dẫn dụ cô.Lan San vô thức nhả ra đầu lưỡi đỏ hồng l**m l**m môi, bị thuốc k*ch th*ch tra tấn làm nhãn thần trở nên mịt mờ, đôi mắt mờ hơi sương, lộ ra vẻ quyến rũ khó nói nên lời. Quần áo đã xé rách một ít ở ngực, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy viền ren của áo lót, tất cả hình ảnh này làm cho Minh Dạ dục hỏa bành trướng.Minh Dạ ôm lấy Lan San, khàn giọng hỏi: “Không phải là em muốn như vậy chứ?”Đầu óc Lan San bây giờ đã không còn suy nghĩ được nữa, mặc dù trong tiềm thức cảm nhận được bây giờ Minh Dạ có gì đó rất lạ.Minh Dạ ôm Lan San lên xe, hai tay của cô quấn quanh cổ anh như dây leo, gương mặt cọ vào mặt anh một cách vô thức. Cảm giác mát lạnh từ trên da anh truyền lại khiến Lan San cảm thấy dễ chịu, nhưng mà cái dễ chịu đó đối với Minh Dạ chính là một loại tra tấn. Thuốc k*ch th*ch trên người cô giống như là có thể truyền nhiễm vậy, làm cho anh cũng miệng đắng lưỡi khô, rất muốn đem cô đặt ở dưới người mà hung hăng chà đạp.Lan San như người đi lạc mấy ngày liền trong sa mạc, đến khi sắp chết khát thì gặp được ốc đảo. Cô vội vàng ôm cổ Minh Dạ, hôn lên môi anh, một nụ hôn không kĩ thuật, không lưu loát, không có kết cấu gì cả, đơn giản chỉ là hôn thôi. Cơ thể đang xao động thoáng bình tĩnh lại một chút, theo đó là cảm giác xao động mãnh liệt hơn ập đến, chỉ hôn môi thôi đối với cô còn chưa đủ, còn thiếu nhiều lắm, cô muốn nhiều hơn nữa.Lan San vô ý thức r*n r*: “Tôi muốn, muốn... Thật sự rất muốn...”Thân thể mềm mại như rắn, không ngừng vặn vẹo, cọ sát vào thân thể Minh Dạ. Hành động khêu gợi này làm cho Minh Dạ sắp bạo tạc. Anh hít sâu một hơi, một tay ôm chặt Lan San, cố gắng để cô không cử động lung tung. Tay còn lại lái xe, thay đổi phương hướng, một lần nữa trở lại Hoa Dương Sơ Thượng.Chỗ này cách Hoa Dương Sơ Thượng gần nhất, chỗ đó lại là địa bàn của anh, anh cũng không thể cùng cô làm ở trong xe.

Lan San run rẩy, tiếng nói như đang th* d*c, như đang rên khẽ, trong bóng đêm tĩnh mịch của mùa đông này, thật sự rất mê người.

Ánh mắt Minh Dạ càng thêm u ám, dùng sức một chút, kéo Lan San vào trong ngực mình, ôm lấy cơ thể mềm mại nóng rực của cô. Mùi hương đặc trưng trên người anh làm cho hai chân Lan San như sắp nhũn ra, cô không muốn trao cho Minh Dạ trong tình huống này. Thế nhưng từng cử chỉ của anh, tiếng nói của anh, khuôn mặt của anh đang không ngừng dẫn dụ cô.

Lan San vô thức nhả ra đầu lưỡi đỏ hồng l**m l**m môi, bị thuốc k*ch th*ch tra tấn làm nhãn thần trở nên mịt mờ, đôi mắt mờ hơi sương, lộ ra vẻ quyến rũ khó nói nên lời. Quần áo đã xé rách một ít ở ngực, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy viền ren của áo lót, tất cả hình ảnh này làm cho Minh Dạ dục hỏa bành trướng.

Minh Dạ ôm lấy Lan San, khàn giọng hỏi: “Không phải là em muốn như vậy chứ?”

Đầu óc Lan San bây giờ đã không còn suy nghĩ được nữa, mặc dù trong tiềm thức cảm nhận được bây giờ Minh Dạ có gì đó rất lạ.

Minh Dạ ôm Lan San lên xe, hai tay của cô quấn quanh cổ anh như dây leo, gương mặt cọ vào mặt anh một cách vô thức. Cảm giác mát lạnh từ trên da anh truyền lại khiến Lan San cảm thấy dễ chịu, nhưng mà cái dễ chịu đó đối với Minh Dạ chính là một loại tra tấn. Thuốc k*ch th*ch trên người cô giống như là có thể truyền nhiễm vậy, làm cho anh cũng miệng đắng lưỡi khô, rất muốn đem cô đặt ở dưới người mà hung hăng chà đạp.

Lan San như người đi lạc mấy ngày liền trong sa mạc, đến khi sắp chết khát thì gặp được ốc đảo. Cô vội vàng ôm cổ Minh Dạ, hôn lên môi anh, một nụ hôn không kĩ thuật, không lưu loát, không có kết cấu gì cả, đơn giản chỉ là hôn thôi. Cơ thể đang xao động thoáng bình tĩnh lại một chút, theo đó là cảm giác xao động mãnh liệt hơn ập đến, chỉ hôn môi thôi đối với cô còn chưa đủ, còn thiếu nhiều lắm, cô muốn nhiều hơn nữa.

Lan San vô ý thức r*n r*: “Tôi muốn, muốn... Thật sự rất muốn...”

Thân thể mềm mại như rắn, không ngừng vặn vẹo, cọ sát vào thân thể Minh Dạ. Hành động khêu gợi này làm cho Minh Dạ sắp bạo tạc. Anh hít sâu một hơi, một tay ôm chặt Lan San, cố gắng để cô không cử động lung tung. Tay còn lại lái xe, thay đổi phương hướng, một lần nữa trở lại Hoa Dương Sơ Thượng.

Chỗ này cách Hoa Dương Sơ Thượng gần nhất, chỗ đó lại là địa bàn của anh, anh cũng không thể cùng cô làm ở trong xe.

Cực Sủng Đệ Nhất Phu NhânTác giả: Thập Nguyệt SơTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMột đêm hỗn loạn. Màn đêm u tối, gió thổi lạnh lẽo, một màu đen tuyệt vọng, bao phủ lên bầu không khí ưu thương. Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp hoàn mĩ, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một nàng công chúa cao cao tại thượng của một phút trước. Cô giống như một đóa dạ lan hương nở rộ trong đêm, chưa kịp được người khác tán thưởng đã tàn lụi trong gió lạnh của màn đêm. Mà người đàn ông đẹp trai ôm lấy “cô bé lọ lem” yếu đuối mà anh ta yêu, hung hăng đẩy cô xuống đất, cũng giống như vứt một mảnh chân tình cô dâng cho anh ta xuống mặt đất, tùy ý chà đạp. Tất cả mọi người đều cảm thán: Nhìn xem, cô bé lọ lem và hoàng tử thật hạnh phúc! Bọn họ thật xứng đôi. Công chúa xấu xa rốt cuộc cũng gặp báo ứng. Nhưng, hoàn hoàn không có ai hỏi rằng, công chúa có đau lòng không, có thật sự có lỗi hay không... Chẳng qua cô chỉ yêu một người đàn ông, theo đuổi giấc mơ tìm kiếm hoàng tử mà bất kì cô gái nào cũng từng có... Trên TV công chúa… Lan San run rẩy, tiếng nói như đang th* d*c, như đang rên khẽ, trong bóng đêm tĩnh mịch của mùa đông này, thật sự rất mê người.Ánh mắt Minh Dạ càng thêm u ám, dùng sức một chút, kéo Lan San vào trong ngực mình, ôm lấy cơ thể mềm mại nóng rực của cô. Mùi hương đặc trưng trên người anh làm cho hai chân Lan San như sắp nhũn ra, cô không muốn trao cho Minh Dạ trong tình huống này. Thế nhưng từng cử chỉ của anh, tiếng nói của anh, khuôn mặt của anh đang không ngừng dẫn dụ cô.Lan San vô thức nhả ra đầu lưỡi đỏ hồng l**m l**m môi, bị thuốc k*ch th*ch tra tấn làm nhãn thần trở nên mịt mờ, đôi mắt mờ hơi sương, lộ ra vẻ quyến rũ khó nói nên lời. Quần áo đã xé rách một ít ở ngực, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy viền ren của áo lót, tất cả hình ảnh này làm cho Minh Dạ dục hỏa bành trướng.Minh Dạ ôm lấy Lan San, khàn giọng hỏi: “Không phải là em muốn như vậy chứ?”Đầu óc Lan San bây giờ đã không còn suy nghĩ được nữa, mặc dù trong tiềm thức cảm nhận được bây giờ Minh Dạ có gì đó rất lạ.Minh Dạ ôm Lan San lên xe, hai tay của cô quấn quanh cổ anh như dây leo, gương mặt cọ vào mặt anh một cách vô thức. Cảm giác mát lạnh từ trên da anh truyền lại khiến Lan San cảm thấy dễ chịu, nhưng mà cái dễ chịu đó đối với Minh Dạ chính là một loại tra tấn. Thuốc k*ch th*ch trên người cô giống như là có thể truyền nhiễm vậy, làm cho anh cũng miệng đắng lưỡi khô, rất muốn đem cô đặt ở dưới người mà hung hăng chà đạp.Lan San như người đi lạc mấy ngày liền trong sa mạc, đến khi sắp chết khát thì gặp được ốc đảo. Cô vội vàng ôm cổ Minh Dạ, hôn lên môi anh, một nụ hôn không kĩ thuật, không lưu loát, không có kết cấu gì cả, đơn giản chỉ là hôn thôi. Cơ thể đang xao động thoáng bình tĩnh lại một chút, theo đó là cảm giác xao động mãnh liệt hơn ập đến, chỉ hôn môi thôi đối với cô còn chưa đủ, còn thiếu nhiều lắm, cô muốn nhiều hơn nữa.Lan San vô ý thức r*n r*: “Tôi muốn, muốn... Thật sự rất muốn...”Thân thể mềm mại như rắn, không ngừng vặn vẹo, cọ sát vào thân thể Minh Dạ. Hành động khêu gợi này làm cho Minh Dạ sắp bạo tạc. Anh hít sâu một hơi, một tay ôm chặt Lan San, cố gắng để cô không cử động lung tung. Tay còn lại lái xe, thay đổi phương hướng, một lần nữa trở lại Hoa Dương Sơ Thượng.Chỗ này cách Hoa Dương Sơ Thượng gần nhất, chỗ đó lại là địa bàn của anh, anh cũng không thể cùng cô làm ở trong xe.

Chương 264: Liều mạng triền miên (2)