Một già một trẻ lưng đeo giỏ trúc chậm rãi di chuyển trên con đường đầy đá cuội. Hai bên đường bóng cây so le, cành lá rậm rạp bị ánh trăng chiếu thành mấy đường cắt vô cùng quái dị. Nấm rừng* hái buổi sớm là ngon nhất, nhất là cái loại mọc dưới đại thụ còn mang theo sương. Chờ đến khi mặt trời mọc, hái mang vào thành bán, chỉ cần giá cả hợp lý, ắt sẽ có đông đảo kim chủ đổ xô vào**. (*野生菌 dã sinh khuẩn.) (**Nguyên văn 趋之若鹜 xu chi nhược vụ: chạy như xua vịt. Ý nói: đổ xô mà chạy; tranh nhau mà chạy.) Lão Trương vì hái nấm, bao giờ cũng là nửa đêm liền dẫn theo đồ đệ của mình lên núi. Mấy ngày gần đây mưa không nhiều lắm, nấm lớn chậm, đường nhỏ lúc trước hay đi lại không có thứ gì có thể hái được. Bởi vậy hôm nay mới cố ý chọn một con đường tắt. Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, một bước một quãng lớn* liền chê sư phụ đi chậm, miệng không ngừng thúc giục. (*Nguyên văn 没走多远 một tẩu đa viễn.) Lão Trương dặn dò nó: “Chậm một chút, cẩn thận té.” Thiếu niên nào nghe lọt. Lão Trương càng lải…
Chương 5
Bình Quỷ ThụTác giả: Lang Hạ XuyênTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh DịMột già một trẻ lưng đeo giỏ trúc chậm rãi di chuyển trên con đường đầy đá cuội. Hai bên đường bóng cây so le, cành lá rậm rạp bị ánh trăng chiếu thành mấy đường cắt vô cùng quái dị. Nấm rừng* hái buổi sớm là ngon nhất, nhất là cái loại mọc dưới đại thụ còn mang theo sương. Chờ đến khi mặt trời mọc, hái mang vào thành bán, chỉ cần giá cả hợp lý, ắt sẽ có đông đảo kim chủ đổ xô vào**. (*野生菌 dã sinh khuẩn.) (**Nguyên văn 趋之若鹜 xu chi nhược vụ: chạy như xua vịt. Ý nói: đổ xô mà chạy; tranh nhau mà chạy.) Lão Trương vì hái nấm, bao giờ cũng là nửa đêm liền dẫn theo đồ đệ của mình lên núi. Mấy ngày gần đây mưa không nhiều lắm, nấm lớn chậm, đường nhỏ lúc trước hay đi lại không có thứ gì có thể hái được. Bởi vậy hôm nay mới cố ý chọn một con đường tắt. Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, một bước một quãng lớn* liền chê sư phụ đi chậm, miệng không ngừng thúc giục. (*Nguyên văn 没走多远 một tẩu đa viễn.) Lão Trương dặn dò nó: “Chậm một chút, cẩn thận té.” Thiếu niên nào nghe lọt. Lão Trương càng lải… Dưới sự chăm sóc của Lão Trương thiếu niên rốt cuộc chậm rãi tỉnh dậy, câu đầu tiên khi mở miệng là: “Quỷ a! Sư phụ, ngôi nhà kia có quỷ!”“Đã bảo con đừng đi. Lần sau xem con còn dám chạy loạn nữa hay không.” Lão Trương giận đến dùng ngón tay chỉ chỉ đầu nó, không để ý đến thân thể người bệnh, “Con thằng oắt khốn kiếp này, tâm tính càng lúc càng l* m*ng, lời nói của sư phụ cũng không nghe, để cho quỷ ăn con là tốt nhất!”Thiếu niên rụt cổ cười ngây ngô: “Nếu như ăn con, ai phụng dưỡng cho người lúc về già đây? Hắc, sư phụ tốt, con đói bụng rồi, chuẩn bị đồ ăn cho con đi.”Biết rõ sư phụ thương mình, thiếu niên đong đưa cánh tay sư phụ làm nũng. Lão Trương không lay chuyển được nó, bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi xuống phòng bếp. Bưng lên tô mì nóng hổi quay lại, đồ đệ đang ngẩng đầu, nằm trên cửa sổ nhìn ngọn núi phía xa.“Nhìn gì vậy?” Lão Trương đặt tô mì xuống bàn, tới đây ngồi xuống bên cạnh đồ đệ.Thiếu niên thu hồi tầm mắt, ngượng ngùng gãi đầu: “Sư phụ, người nói trên đời này thật sự có quỷ sao?”“Có quỷ hay không mắc mớ gì tới con! Về sau không cho phép con chạy tới ngôi nhà kia nữa. Ăn mì!” Lão Trương vỗ một cái vào ót nó, lớn tiếng mắng.Thiếu niên rụt cổ, còn muốn phản bác, nhưng bụng rồi lại thật sự đói. Vội vàng bưng bát, bắt đầu ăn hồng hộc.Sợi mì ăn thật ngon, ngay cả nước dùng nó đều húp sạch.“Thắng oắt này, no chết con đi!” Lão Trương yêu thương nhìn cái bụng phình lên kia, bưng bát ra sân sau rửa. Trải qua chuyện lần này, Lão Trương càng lúc càng đau đứa nhỏ này, nếu như thật sự gặp phải chuyện gì bất trắc, vậy phải làm sao được.Biết rõ đồ đệ ham chơi, lòng hiếu kỳ lại nặng, Lão Trương cố ý lắp một cái chảo trên nóc nhà, đón truyền hình cáp về cho tiểu tổ tông đang bệnh kia xem. Ti vi đột nhiên nhiều ra thêm mấy đài, thiếu niên ấn nút điều khiển từ xa đến độ muốn liệt, cả ngày ngược lại dán trước màn hình không dời, bị tất cả tiết mục trên đài chọc cho không ngậm được mồm.Lão Trương cảm thấy mỹ mãn, nghĩ rằng lần này cũng nên để thằng oắt kia thu lại cái tính lắc xắc, ngay cả hái nấm dại cũng không để cho nó đi.Nhưng nào biết, không quá ba ngày, nhóc con không nghe lời này lại chạy tới nhà quỷ.
Dưới sự chăm sóc của Lão Trương thiếu niên rốt cuộc chậm rãi tỉnh dậy, câu đầu tiên khi mở miệng là: “Quỷ a! Sư phụ, ngôi nhà kia có quỷ!”
“Đã bảo con đừng đi. Lần sau xem con còn dám chạy loạn nữa hay không.” Lão Trương giận đến dùng ngón tay chỉ chỉ đầu nó, không để ý đến thân thể người bệnh, “Con thằng oắt khốn kiếp này, tâm tính càng lúc càng l* m*ng, lời nói của sư phụ cũng không nghe, để cho quỷ ăn con là tốt nhất!”
Thiếu niên rụt cổ cười ngây ngô: “Nếu như ăn con, ai phụng dưỡng cho người lúc về già đây? Hắc, sư phụ tốt, con đói bụng rồi, chuẩn bị đồ ăn cho con đi.”
Biết rõ sư phụ thương mình, thiếu niên đong đưa cánh tay sư phụ làm nũng. Lão Trương không lay chuyển được nó, bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi xuống phòng bếp. Bưng lên tô mì nóng hổi quay lại, đồ đệ đang ngẩng đầu, nằm trên cửa sổ nhìn ngọn núi phía xa.
“Nhìn gì vậy?” Lão Trương đặt tô mì xuống bàn, tới đây ngồi xuống bên cạnh đồ đệ.
Thiếu niên thu hồi tầm mắt, ngượng ngùng gãi đầu: “Sư phụ, người nói trên đời này thật sự có quỷ sao?”
“Có quỷ hay không mắc mớ gì tới con! Về sau không cho phép con chạy tới ngôi nhà kia nữa. Ăn mì!” Lão Trương vỗ một cái vào ót nó, lớn tiếng mắng.
Thiếu niên rụt cổ, còn muốn phản bác, nhưng bụng rồi lại thật sự đói. Vội vàng bưng bát, bắt đầu ăn hồng hộc.
Sợi mì ăn thật ngon, ngay cả nước dùng nó đều húp sạch.
“Thắng oắt này, no chết con đi!” Lão Trương yêu thương nhìn cái bụng phình lên kia, bưng bát ra sân sau rửa. Trải qua chuyện lần này, Lão Trương càng lúc càng đau đứa nhỏ này, nếu như thật sự gặp phải chuyện gì bất trắc, vậy phải làm sao được.
Biết rõ đồ đệ ham chơi, lòng hiếu kỳ lại nặng, Lão Trương cố ý lắp một cái chảo trên nóc nhà, đón truyền hình cáp về cho tiểu tổ tông đang bệnh kia xem. Ti vi đột nhiên nhiều ra thêm mấy đài, thiếu niên ấn nút điều khiển từ xa đến độ muốn liệt, cả ngày ngược lại dán trước màn hình không dời, bị tất cả tiết mục trên đài chọc cho không ngậm được mồm.
Lão Trương cảm thấy mỹ mãn, nghĩ rằng lần này cũng nên để thằng oắt kia thu lại cái tính lắc xắc, ngay cả hái nấm dại cũng không để cho nó đi.
Nhưng nào biết, không quá ba ngày, nhóc con không nghe lời này lại chạy tới nhà quỷ.
Bình Quỷ ThụTác giả: Lang Hạ XuyênTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh DịMột già một trẻ lưng đeo giỏ trúc chậm rãi di chuyển trên con đường đầy đá cuội. Hai bên đường bóng cây so le, cành lá rậm rạp bị ánh trăng chiếu thành mấy đường cắt vô cùng quái dị. Nấm rừng* hái buổi sớm là ngon nhất, nhất là cái loại mọc dưới đại thụ còn mang theo sương. Chờ đến khi mặt trời mọc, hái mang vào thành bán, chỉ cần giá cả hợp lý, ắt sẽ có đông đảo kim chủ đổ xô vào**. (*野生菌 dã sinh khuẩn.) (**Nguyên văn 趋之若鹜 xu chi nhược vụ: chạy như xua vịt. Ý nói: đổ xô mà chạy; tranh nhau mà chạy.) Lão Trương vì hái nấm, bao giờ cũng là nửa đêm liền dẫn theo đồ đệ của mình lên núi. Mấy ngày gần đây mưa không nhiều lắm, nấm lớn chậm, đường nhỏ lúc trước hay đi lại không có thứ gì có thể hái được. Bởi vậy hôm nay mới cố ý chọn một con đường tắt. Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, một bước một quãng lớn* liền chê sư phụ đi chậm, miệng không ngừng thúc giục. (*Nguyên văn 没走多远 một tẩu đa viễn.) Lão Trương dặn dò nó: “Chậm một chút, cẩn thận té.” Thiếu niên nào nghe lọt. Lão Trương càng lải… Dưới sự chăm sóc của Lão Trương thiếu niên rốt cuộc chậm rãi tỉnh dậy, câu đầu tiên khi mở miệng là: “Quỷ a! Sư phụ, ngôi nhà kia có quỷ!”“Đã bảo con đừng đi. Lần sau xem con còn dám chạy loạn nữa hay không.” Lão Trương giận đến dùng ngón tay chỉ chỉ đầu nó, không để ý đến thân thể người bệnh, “Con thằng oắt khốn kiếp này, tâm tính càng lúc càng l* m*ng, lời nói của sư phụ cũng không nghe, để cho quỷ ăn con là tốt nhất!”Thiếu niên rụt cổ cười ngây ngô: “Nếu như ăn con, ai phụng dưỡng cho người lúc về già đây? Hắc, sư phụ tốt, con đói bụng rồi, chuẩn bị đồ ăn cho con đi.”Biết rõ sư phụ thương mình, thiếu niên đong đưa cánh tay sư phụ làm nũng. Lão Trương không lay chuyển được nó, bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi xuống phòng bếp. Bưng lên tô mì nóng hổi quay lại, đồ đệ đang ngẩng đầu, nằm trên cửa sổ nhìn ngọn núi phía xa.“Nhìn gì vậy?” Lão Trương đặt tô mì xuống bàn, tới đây ngồi xuống bên cạnh đồ đệ.Thiếu niên thu hồi tầm mắt, ngượng ngùng gãi đầu: “Sư phụ, người nói trên đời này thật sự có quỷ sao?”“Có quỷ hay không mắc mớ gì tới con! Về sau không cho phép con chạy tới ngôi nhà kia nữa. Ăn mì!” Lão Trương vỗ một cái vào ót nó, lớn tiếng mắng.Thiếu niên rụt cổ, còn muốn phản bác, nhưng bụng rồi lại thật sự đói. Vội vàng bưng bát, bắt đầu ăn hồng hộc.Sợi mì ăn thật ngon, ngay cả nước dùng nó đều húp sạch.“Thắng oắt này, no chết con đi!” Lão Trương yêu thương nhìn cái bụng phình lên kia, bưng bát ra sân sau rửa. Trải qua chuyện lần này, Lão Trương càng lúc càng đau đứa nhỏ này, nếu như thật sự gặp phải chuyện gì bất trắc, vậy phải làm sao được.Biết rõ đồ đệ ham chơi, lòng hiếu kỳ lại nặng, Lão Trương cố ý lắp một cái chảo trên nóc nhà, đón truyền hình cáp về cho tiểu tổ tông đang bệnh kia xem. Ti vi đột nhiên nhiều ra thêm mấy đài, thiếu niên ấn nút điều khiển từ xa đến độ muốn liệt, cả ngày ngược lại dán trước màn hình không dời, bị tất cả tiết mục trên đài chọc cho không ngậm được mồm.Lão Trương cảm thấy mỹ mãn, nghĩ rằng lần này cũng nên để thằng oắt kia thu lại cái tính lắc xắc, ngay cả hái nấm dại cũng không để cho nó đi.Nhưng nào biết, không quá ba ngày, nhóc con không nghe lời này lại chạy tới nhà quỷ.