Tác giả:

Một già một trẻ lưng đeo giỏ trúc chậm rãi di chuyển trên con đường đầy đá cuội. Hai bên đường bóng cây so le, cành lá rậm rạp bị ánh trăng chiếu thành mấy đường cắt vô cùng quái dị. Nấm rừng* hái buổi sớm là ngon nhất, nhất là cái loại mọc dưới đại thụ còn mang theo sương. Chờ đến khi mặt trời mọc, hái mang vào thành bán, chỉ cần giá cả hợp lý, ắt sẽ có đông đảo kim chủ đổ xô vào**. (*野生菌 dã sinh khuẩn.) (**Nguyên văn 趋之若鹜 xu chi nhược vụ: chạy như xua vịt. Ý nói: đổ xô mà chạy; tranh nhau mà chạy.) Lão Trương vì hái nấm, bao giờ cũng là nửa đêm liền dẫn theo đồ đệ của mình lên núi. Mấy ngày gần đây mưa không nhiều lắm, nấm lớn chậm, đường nhỏ lúc trước hay đi lại không có thứ gì có thể hái được. Bởi vậy hôm nay mới cố ý chọn một con đường tắt. Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, một bước một quãng lớn* liền chê sư phụ đi chậm, miệng không ngừng thúc giục. (*Nguyên văn 没走多远 một tẩu đa viễn.) Lão Trương dặn dò nó: “Chậm một chút, cẩn thận té.” Thiếu niên nào nghe lọt. Lão Trương càng lải…

Chương 7

Bình Quỷ ThụTác giả: Lang Hạ XuyênTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh DịMột già một trẻ lưng đeo giỏ trúc chậm rãi di chuyển trên con đường đầy đá cuội. Hai bên đường bóng cây so le, cành lá rậm rạp bị ánh trăng chiếu thành mấy đường cắt vô cùng quái dị. Nấm rừng* hái buổi sớm là ngon nhất, nhất là cái loại mọc dưới đại thụ còn mang theo sương. Chờ đến khi mặt trời mọc, hái mang vào thành bán, chỉ cần giá cả hợp lý, ắt sẽ có đông đảo kim chủ đổ xô vào**. (*野生菌 dã sinh khuẩn.) (**Nguyên văn 趋之若鹜 xu chi nhược vụ: chạy như xua vịt. Ý nói: đổ xô mà chạy; tranh nhau mà chạy.) Lão Trương vì hái nấm, bao giờ cũng là nửa đêm liền dẫn theo đồ đệ của mình lên núi. Mấy ngày gần đây mưa không nhiều lắm, nấm lớn chậm, đường nhỏ lúc trước hay đi lại không có thứ gì có thể hái được. Bởi vậy hôm nay mới cố ý chọn một con đường tắt. Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, một bước một quãng lớn* liền chê sư phụ đi chậm, miệng không ngừng thúc giục. (*Nguyên văn 没走多远 một tẩu đa viễn.) Lão Trương dặn dò nó: “Chậm một chút, cẩn thận té.” Thiếu niên nào nghe lọt. Lão Trương càng lải… Thiếu niên lại tới trước nhà quỷ. Ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm nơi ở của quỷ này có mị lực chỗ nào, nhưng lại vào những lúc mơ mơ màng màng, có thể cảm thấy được trong thân thể có một sợi dây thừng, một mực kéo nó vào nhà quỷ. Đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, người đã đứng dưới tàng cây thấp bé trước cửa nhà quỷ rồi.Hiện tại là giữa ban ngày. Thiếu niên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, vỗ ngực một cái tự an ủi mình. Một cơn gió thổi qua, nhánh cây đung đưa phát ra từng tiếng sàn sạt, nó nuốt một ngụm nước miếng, đứng ngoài cửa nhìn quanh một vòng, quyết định đi ra phía sau nhìn.Đằng sau nơi ở là một vườn cây ăn quả đã chết khô. Hai năm trước trên núi gặp nạn sâu bệnh, cây cối đều bị sâu gặm gần như sạch bách, chính phủ chi tiền, trang bị cho mỗi nhà công cụ diệt côn trùng, từng nhà che chở vườn ăn quả của mình, rồi mới miễn cưỡng tránh thoát thiên tai. Hiện tại mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời chiếu xuống từng thân cây vặn vẹo tạo ra từng cái bóng kỳ quái.Thiếu niên tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn tránh đi những cái bóng kia, chậm rãi tới phía sau nhà quỷ.Cửa sau đã cũ nát, dùng tay đẩy một cái, kẹt một tiếng liền mở ra. Gió lạnh lập tức ùa tới, hoàn toàn tương phản với nắng trời ấm áp phía bên ngoài, thiếu niên thình lình rùng mình một cái.“Có ai không?” Biết rõ hỏi câu này cũng không có tác dụng gì, thiếu niên vẫn rướn cổ lên, hắng giọng hỏi một tiếng.Không ngạc nhiên chút nào, không có được câu trả lời. Xung quanh yên tĩnh, thiếu niên lưu luyến nhìn thoáng qua thế giới dương quang sáng lạn phía sau lưng, sau đó dứt khoát tiến vào màn đêm của nhà quỷ. Dọc theo đường mòn đầy bóng đổ vòng qua sân nhỏ, bước lên hành lang đầy bụi bặm, thiếu niên tiến vào một gian phòng cực lớn. Đồ dùng cổ xưa trong phòng dính đầy bụi, đồng hồ cũ nát phát ra từng tiếng kẽo kẹt*. Cầu thang đằng sau đồng hồ dẫn đến một nơi rất cao, đèn thủy tinh ám đen rũ xuống bên cạnh lan can, gió thổi tới từ cửa sổ khiến nó lung la lung lay, dường như tùy thời đều có thể rớt xuống.(* mị nghĩ là cái đồng hồ lúc lắc ak.)Đây là nơi ở của quái vật. Thiếu niên không biết chỗ thế này có được gọi là nhà hay không, nhưng ít ra giờ phút này trong lòng nó mang theo một chút cô độc. Sống ở chỗ này, quái vật kia, kỳ thật rất cô đơn đi.Nó khẽ thở dài một hơi, cất bước lên lầu.Mới đi được hai bước, chỉ thấy tại nơi  bị lan can che khuất có một bóng đen chậm rãi xuất hiện. Thiếu niên hoảng sợ hô một tiếng, không dám thở mạnh. Bóng đen kia càng hiện rõ, sau đó đứng thẳng lên, rõ ràng cao bằng một người.Đó là quái vật kia!Trên lưng thiếu niên thấm đẫm mồ hôi, liền lùi bai bước dán lưng vào bức tường phía sau, cảm thấy sợ hãi đến cực điểm.Nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ, lần này thiếu niên thấy rõ. Trên người quái vật phủ một lớp vải rách rưới, bộ lông thật dài, trắng đen xen kẽ hơn nữa còn dơ bẩn, này khiến thiếu niên không thấy rõ được khuôn mặt cùng bộ dạng của nó, thậm chí không biết thân thể cùng đầu của nó có cùng một chỗ hay không.Nếu không cùng mà nói…Thiếu niên theo bản năng muốn chạy trốn, suy nghĩ này lại khiến nó rơi vào sợ hãi cực sâu. Nó thử bước một bước, nhưng hai đầu gối chính là không nghe theo sai khiến, ngoại trừ phát run ngoài ra không còn chút tác dụng.Gió thổi ngoài cửa sổ càng lúc càng mạnh. Đèn thủy tinh lắc lư càng nhanh, bóng hình mông lung dưới ánh mặt trời thưa thớt giống như bị cắt nát, quỷ dị đến khiến người ta thở không nổi.Quái vật hướng về phía thiếu niên. Tiếng th* d*c hồng hộc không hề che lấp, mang theo một loại d*c v*ng cấp bách không diễn tả được bằng lời.Nó đang nôn nóng cái gì? Nó lại muốn cái gì?Thiếu niên há to mồm th* d*c, đầu óc của nó đã không còn biện pháp suy tư. Quái vật dừng lại trước mặt nó, giang hai cánh tay, giống như muốn hung hăng b*p ch*t nó.“Không muốn a!” Thiếu niên ôm đầu kêu thảm thiết.Cùng lúc đó, đồng hồ cũ nát cũng phát ra tiếng chuông trầm thấp: “Boong!”Boong! Boong! Boong! Cộng thêm tiếng vừa rồi, bủa quanh bốn phía.Ánh mặt trời lúc bốn giờ chiều rải rác trên người quái vật, quái vật giơ lên móng vuốt dừng lại giữa không trung, sau đó lại vòng qua sau lưng. Lúc giơ lên lần nữa, trong bàn tay có nhiều hơn một đồ vật tản ra mùi tanh tưởi…

Thiếu niên lại tới trước nhà quỷ. Ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm nơi ở của quỷ này có mị lực chỗ nào, nhưng lại vào những lúc mơ mơ màng màng, có thể cảm thấy được trong thân thể có một sợi dây thừng, một mực kéo nó vào nhà quỷ. Đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, người đã đứng dưới tàng cây thấp bé trước cửa nhà quỷ rồi.

Hiện tại là giữa ban ngày. Thiếu niên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, vỗ ngực một cái tự an ủi mình. Một cơn gió thổi qua, nhánh cây đung đưa phát ra từng tiếng sàn sạt, nó nuốt một ngụm nước miếng, đứng ngoài cửa nhìn quanh một vòng, quyết định đi ra phía sau nhìn.

Đằng sau nơi ở là một vườn cây ăn quả đã chết khô. Hai năm trước trên núi gặp nạn sâu bệnh, cây cối đều bị sâu gặm gần như sạch bách, chính phủ chi tiền, trang bị cho mỗi nhà công cụ diệt côn trùng, từng nhà che chở vườn ăn quả của mình, rồi mới miễn cưỡng tránh thoát thiên tai. Hiện tại mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời chiếu xuống từng thân cây vặn vẹo tạo ra từng cái bóng kỳ quái.

Thiếu niên tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn tránh đi những cái bóng kia, chậm rãi tới phía sau nhà quỷ.

Cửa sau đã cũ nát, dùng tay đẩy một cái, kẹt một tiếng liền mở ra. Gió lạnh lập tức ùa tới, hoàn toàn tương phản với nắng trời ấm áp phía bên ngoài, thiếu niên thình lình rùng mình một cái.

“Có ai không?” Biết rõ hỏi câu này cũng không có tác dụng gì, thiếu niên vẫn rướn cổ lên, hắng giọng hỏi một tiếng.

Không ngạc nhiên chút nào, không có được câu trả lời. Xung quanh yên tĩnh, thiếu niên lưu luyến nhìn thoáng qua thế giới dương quang sáng lạn phía sau lưng, sau đó dứt khoát tiến vào màn đêm của nhà quỷ. Dọc theo đường mòn đầy bóng đổ vòng qua sân nhỏ, bước lên hành lang đầy bụi bặm, thiếu niên tiến vào một gian phòng cực lớn. Đồ dùng cổ xưa trong phòng dính đầy bụi, đồng hồ cũ nát phát ra từng tiếng kẽo kẹt*. Cầu thang đằng sau đồng hồ dẫn đến một nơi rất cao, đèn thủy tinh ám đen rũ xuống bên cạnh lan can, gió thổi tới từ cửa sổ khiến nó lung la lung lay, dường như tùy thời đều có thể rớt xuống.

(* mị nghĩ là cái đồng hồ lúc lắc ak.)

Đây là nơi ở của quái vật. Thiếu niên không biết chỗ thế này có được gọi là nhà hay không, nhưng ít ra giờ phút này trong lòng nó mang theo một chút cô độc. Sống ở chỗ này, quái vật kia, kỳ thật rất cô đơn đi.

Nó khẽ thở dài một hơi, cất bước lên lầu.

Mới đi được hai bước, chỉ thấy tại nơi  bị lan can che khuất có một bóng đen chậm rãi xuất hiện. Thiếu niên hoảng sợ hô một tiếng, không dám thở mạnh. Bóng đen kia càng hiện rõ, sau đó đứng thẳng lên, rõ ràng cao bằng một người.

Đó là quái vật kia!

Trên lưng thiếu niên thấm đẫm mồ hôi, liền lùi bai bước dán lưng vào bức tường phía sau, cảm thấy sợ hãi đến cực điểm.

Nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ, lần này thiếu niên thấy rõ. Trên người quái vật phủ một lớp vải rách rưới, bộ lông thật dài, trắng đen xen kẽ hơn nữa còn dơ bẩn, này khiến thiếu niên không thấy rõ được khuôn mặt cùng bộ dạng của nó, thậm chí không biết thân thể cùng đầu của nó có cùng một chỗ hay không.

Nếu không cùng mà nói…

Thiếu niên theo bản năng muốn chạy trốn, suy nghĩ này lại khiến nó rơi vào sợ hãi cực sâu. Nó thử bước một bước, nhưng hai đầu gối chính là không nghe theo sai khiến, ngoại trừ phát run ngoài ra không còn chút tác dụng.

Gió thổi ngoài cửa sổ càng lúc càng mạnh. Đèn thủy tinh lắc lư càng nhanh, bóng hình mông lung dưới ánh mặt trời thưa thớt giống như bị cắt nát, quỷ dị đến khiến người ta thở không nổi.

Quái vật hướng về phía thiếu niên. Tiếng th* d*c hồng hộc không hề che lấp, mang theo một loại d*c v*ng cấp bách không diễn tả được bằng lời.

Nó đang nôn nóng cái gì? Nó lại muốn cái gì?

Thiếu niên há to mồm th* d*c, đầu óc của nó đã không còn biện pháp suy tư. Quái vật dừng lại trước mặt nó, giang hai cánh tay, giống như muốn hung hăng b*p ch*t nó.

“Không muốn a!” Thiếu niên ôm đầu kêu thảm thiết.

Cùng lúc đó, đồng hồ cũ nát cũng phát ra tiếng chuông trầm thấp: “Boong!”

Boong! Boong! Boong! Cộng thêm tiếng vừa rồi, bủa quanh bốn phía.

Ánh mặt trời lúc bốn giờ chiều rải rác trên người quái vật, quái vật giơ lên móng vuốt dừng lại giữa không trung, sau đó lại vòng qua sau lưng. Lúc giơ lên lần nữa, trong bàn tay có nhiều hơn một đồ vật tản ra mùi tanh tưởi…

Bình Quỷ ThụTác giả: Lang Hạ XuyênTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh DịMột già một trẻ lưng đeo giỏ trúc chậm rãi di chuyển trên con đường đầy đá cuội. Hai bên đường bóng cây so le, cành lá rậm rạp bị ánh trăng chiếu thành mấy đường cắt vô cùng quái dị. Nấm rừng* hái buổi sớm là ngon nhất, nhất là cái loại mọc dưới đại thụ còn mang theo sương. Chờ đến khi mặt trời mọc, hái mang vào thành bán, chỉ cần giá cả hợp lý, ắt sẽ có đông đảo kim chủ đổ xô vào**. (*野生菌 dã sinh khuẩn.) (**Nguyên văn 趋之若鹜 xu chi nhược vụ: chạy như xua vịt. Ý nói: đổ xô mà chạy; tranh nhau mà chạy.) Lão Trương vì hái nấm, bao giờ cũng là nửa đêm liền dẫn theo đồ đệ của mình lên núi. Mấy ngày gần đây mưa không nhiều lắm, nấm lớn chậm, đường nhỏ lúc trước hay đi lại không có thứ gì có thể hái được. Bởi vậy hôm nay mới cố ý chọn một con đường tắt. Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, một bước một quãng lớn* liền chê sư phụ đi chậm, miệng không ngừng thúc giục. (*Nguyên văn 没走多远 một tẩu đa viễn.) Lão Trương dặn dò nó: “Chậm một chút, cẩn thận té.” Thiếu niên nào nghe lọt. Lão Trương càng lải… Thiếu niên lại tới trước nhà quỷ. Ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm nơi ở của quỷ này có mị lực chỗ nào, nhưng lại vào những lúc mơ mơ màng màng, có thể cảm thấy được trong thân thể có một sợi dây thừng, một mực kéo nó vào nhà quỷ. Đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, người đã đứng dưới tàng cây thấp bé trước cửa nhà quỷ rồi.Hiện tại là giữa ban ngày. Thiếu niên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, vỗ ngực một cái tự an ủi mình. Một cơn gió thổi qua, nhánh cây đung đưa phát ra từng tiếng sàn sạt, nó nuốt một ngụm nước miếng, đứng ngoài cửa nhìn quanh một vòng, quyết định đi ra phía sau nhìn.Đằng sau nơi ở là một vườn cây ăn quả đã chết khô. Hai năm trước trên núi gặp nạn sâu bệnh, cây cối đều bị sâu gặm gần như sạch bách, chính phủ chi tiền, trang bị cho mỗi nhà công cụ diệt côn trùng, từng nhà che chở vườn ăn quả của mình, rồi mới miễn cưỡng tránh thoát thiên tai. Hiện tại mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời chiếu xuống từng thân cây vặn vẹo tạo ra từng cái bóng kỳ quái.Thiếu niên tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn tránh đi những cái bóng kia, chậm rãi tới phía sau nhà quỷ.Cửa sau đã cũ nát, dùng tay đẩy một cái, kẹt một tiếng liền mở ra. Gió lạnh lập tức ùa tới, hoàn toàn tương phản với nắng trời ấm áp phía bên ngoài, thiếu niên thình lình rùng mình một cái.“Có ai không?” Biết rõ hỏi câu này cũng không có tác dụng gì, thiếu niên vẫn rướn cổ lên, hắng giọng hỏi một tiếng.Không ngạc nhiên chút nào, không có được câu trả lời. Xung quanh yên tĩnh, thiếu niên lưu luyến nhìn thoáng qua thế giới dương quang sáng lạn phía sau lưng, sau đó dứt khoát tiến vào màn đêm của nhà quỷ. Dọc theo đường mòn đầy bóng đổ vòng qua sân nhỏ, bước lên hành lang đầy bụi bặm, thiếu niên tiến vào một gian phòng cực lớn. Đồ dùng cổ xưa trong phòng dính đầy bụi, đồng hồ cũ nát phát ra từng tiếng kẽo kẹt*. Cầu thang đằng sau đồng hồ dẫn đến một nơi rất cao, đèn thủy tinh ám đen rũ xuống bên cạnh lan can, gió thổi tới từ cửa sổ khiến nó lung la lung lay, dường như tùy thời đều có thể rớt xuống.(* mị nghĩ là cái đồng hồ lúc lắc ak.)Đây là nơi ở của quái vật. Thiếu niên không biết chỗ thế này có được gọi là nhà hay không, nhưng ít ra giờ phút này trong lòng nó mang theo một chút cô độc. Sống ở chỗ này, quái vật kia, kỳ thật rất cô đơn đi.Nó khẽ thở dài một hơi, cất bước lên lầu.Mới đi được hai bước, chỉ thấy tại nơi  bị lan can che khuất có một bóng đen chậm rãi xuất hiện. Thiếu niên hoảng sợ hô một tiếng, không dám thở mạnh. Bóng đen kia càng hiện rõ, sau đó đứng thẳng lên, rõ ràng cao bằng một người.Đó là quái vật kia!Trên lưng thiếu niên thấm đẫm mồ hôi, liền lùi bai bước dán lưng vào bức tường phía sau, cảm thấy sợ hãi đến cực điểm.Nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ, lần này thiếu niên thấy rõ. Trên người quái vật phủ một lớp vải rách rưới, bộ lông thật dài, trắng đen xen kẽ hơn nữa còn dơ bẩn, này khiến thiếu niên không thấy rõ được khuôn mặt cùng bộ dạng của nó, thậm chí không biết thân thể cùng đầu của nó có cùng một chỗ hay không.Nếu không cùng mà nói…Thiếu niên theo bản năng muốn chạy trốn, suy nghĩ này lại khiến nó rơi vào sợ hãi cực sâu. Nó thử bước một bước, nhưng hai đầu gối chính là không nghe theo sai khiến, ngoại trừ phát run ngoài ra không còn chút tác dụng.Gió thổi ngoài cửa sổ càng lúc càng mạnh. Đèn thủy tinh lắc lư càng nhanh, bóng hình mông lung dưới ánh mặt trời thưa thớt giống như bị cắt nát, quỷ dị đến khiến người ta thở không nổi.Quái vật hướng về phía thiếu niên. Tiếng th* d*c hồng hộc không hề che lấp, mang theo một loại d*c v*ng cấp bách không diễn tả được bằng lời.Nó đang nôn nóng cái gì? Nó lại muốn cái gì?Thiếu niên há to mồm th* d*c, đầu óc của nó đã không còn biện pháp suy tư. Quái vật dừng lại trước mặt nó, giang hai cánh tay, giống như muốn hung hăng b*p ch*t nó.“Không muốn a!” Thiếu niên ôm đầu kêu thảm thiết.Cùng lúc đó, đồng hồ cũ nát cũng phát ra tiếng chuông trầm thấp: “Boong!”Boong! Boong! Boong! Cộng thêm tiếng vừa rồi, bủa quanh bốn phía.Ánh mặt trời lúc bốn giờ chiều rải rác trên người quái vật, quái vật giơ lên móng vuốt dừng lại giữa không trung, sau đó lại vòng qua sau lưng. Lúc giơ lên lần nữa, trong bàn tay có nhiều hơn một đồ vật tản ra mùi tanh tưởi…

Chương 7