Thiên Nguyên năm thứ hai, đêm giao thừa. Bầu trời một mảng lạnh lẽo thê lương, tuyết bay tán loạn đầy trời như những sợi bông bị xé nhỏ, phiêu đãng giữa không trung. Tuyết càng rơi càng nhiều, ngay cả gió bắc cũng theo đó gào thét ầm ĩ. Cao phủ, trong một phòng chứa củi rách nát, nửa cánh cửa sổ bị gió quật vào phát ra âm thanh vang vọng, Lý Thanh Ca ôm con gái núp ở trong góc, miệng liên túc nói lời dỗ dành: “Con gái ngoan, đừng sợ đừng sợ, chỉ là tiếng gió thôi, bên ngoài có tuyết rồi, con nhắm mắt lại, mau ngủ đi, đến khi thức dậy thì trời đã sáng, gió cũng ngừng, tuyết cũng ngừng, mẹ sẽ mang…” Lời còn chưa dứt, đột nhiên cửa phòng chứa củi một người ta một cước đá văng. Theo sau đó là một tiếng ầm, luồng gió gào thét lạnh buốt và bông tuyết bị cuốn ào ào vào phòng, gió tuyết đâm nhói mắt Lý Thanh Ca, nhưng người đến là ai, nàng vừa liếc mắt đã biết. Không cần nhìn kỹ, nàng vội vàng ôm con gái nhỏ vào lòng, nhưng hai chân nàng đã đông cứng ngắc, còn chưa đứng lên thân thể đã nặng…
Chương 60: Quở trách
Độc ThiếpTác giả: Thu Thủy Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhThiên Nguyên năm thứ hai, đêm giao thừa. Bầu trời một mảng lạnh lẽo thê lương, tuyết bay tán loạn đầy trời như những sợi bông bị xé nhỏ, phiêu đãng giữa không trung. Tuyết càng rơi càng nhiều, ngay cả gió bắc cũng theo đó gào thét ầm ĩ. Cao phủ, trong một phòng chứa củi rách nát, nửa cánh cửa sổ bị gió quật vào phát ra âm thanh vang vọng, Lý Thanh Ca ôm con gái núp ở trong góc, miệng liên túc nói lời dỗ dành: “Con gái ngoan, đừng sợ đừng sợ, chỉ là tiếng gió thôi, bên ngoài có tuyết rồi, con nhắm mắt lại, mau ngủ đi, đến khi thức dậy thì trời đã sáng, gió cũng ngừng, tuyết cũng ngừng, mẹ sẽ mang…” Lời còn chưa dứt, đột nhiên cửa phòng chứa củi một người ta một cước đá văng. Theo sau đó là một tiếng ầm, luồng gió gào thét lạnh buốt và bông tuyết bị cuốn ào ào vào phòng, gió tuyết đâm nhói mắt Lý Thanh Ca, nhưng người đến là ai, nàng vừa liếc mắt đã biết. Không cần nhìn kỹ, nàng vội vàng ôm con gái nhỏ vào lòng, nhưng hai chân nàng đã đông cứng ngắc, còn chưa đứng lên thân thể đã nặng… “Ca Nhi xin về phòng trước, muộn chút nữa sẽ quay lại thỉnh an tổ mẫu.” Lý Thanh Ca cúi người chào một cái, mềm mại nói, lúc gần đi còn không quên k*ch th*ch Đại thái thái một cái, nàng nói với Thúy Xảo: “Thúy Xảo, để khay lại, Đại bá mẫu còn phải đối chiếu sổ sách nữa.”Khóe miệng Đại thái thái nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn Lý Thanh Ca, Lý Thanh Ca làm như không thấy, sau khi hành lễ liền dịu dàng lui ra.Thấy sắc mặt Đại thái thái không tốt, Thúy Xảo cũng đem cái khay đặt lên bàn trước mặt Đại thái thái, sau đó vội đưa chân đuổi theo Lý Thanh Ca.Đại thái thái nhìn đồ vật trước mặt, trong lòng lại nhăn nhúm một trận.Lý Thanh Ca đi rồi, Hạ Chi Hà cũng tìm cớ lui ra, không chịu được không khí nặng nề trong phòng, càng không chịu được ánh mắt lạnh như băng của Lão thái thái và sự nhục nhã lúc nãy.Sớm nay nàng tự mình nấu canh bồ câu cho Lão thái thái, nhưng không ngờ Lão thái thái cũng sai người nấu.Nhưng mà, nàng nấu cho Lão thái thái, Lão thái thái lại nấu cho Lý Thanh Ca.Hành động này khiến nàng cảm thấy, nàng như một nha đầu cho người ta sai khiến, mà Lý Thanh Ca kia lại như một tiểu thư được Lão thái thái nâng niu trong lòng bàn tay, tương phản như vậy nàng làm sao chịu được?Dĩ nhiên, thông minh như nàng cũng phát hiện được lý do Lão thái thái thay đổi thái độ với mình, bất quá, tuy trong lòng nàng có sự bất mãn vì Lão thái thái yêu thương Lý Thanh Ca, nhưng theo một cách khác mà nói, đó là chuyện tốt.Nhiều năm như vậy nàng biết rõ, Lão thái thái và Đại thái thái vẫn âm thầm bất hòa nhau, Lão thái thái càng lưu ý Lý Thanh Ca, Đại thái thái sẽ càng ghét nàng ta.Chuyện ngày hôm nay có thể làm cho Lão thái thái nâng đỡ Lý Thanh Ca, đồng thời làm cho Đại thái thái thêm hận Lý Thanh Ca.Như vậy, mình cũng đỡ mất công, không cần phí công lấy lòng ai, sẽ có Đại thái thái tự ra sức diệt trừ Lý Thanh Ca. Không còn nàng ta, vị trí đương gia chủ mẫu tương lai của Cao phủ này không thuộc về nàng thì còn thuộc về ai được?Nghĩ đến đây, Hạ Chi Hà lại kiêu ngạo ngẩn đầu lên, trên mặt khôi phục ý cười dịu dàng như cũ.Trời vừa sáng Đại biểu ca liền tiến cung, nhưng vì Cao Vân Dao xảy ra chuyện, chắc không bao lâu nữa sẽ quay về, vậy thì nàng sẽ chờ ở Dao Trúc Hiên.Mọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn Lão thái thái và Đại thái thái.Đại thái thái nhìn sắc mặt thâm trầm của Lão thái thái, trong lòng tức giận, bà còn chưa nói gì mà Lão thái thái đã bày ra sắc mặt là sao? Cung phụng bà ta bao nhiêu năm như vậy, lại không phải Lão thái thái thật sự của Cao gia, bà ta còn muốn thế nào nữa? Hừ, nếu còn nghe lời thì tiếp tục nuôi, nếu không nghe lời thì trực tiếp đá ra đường, đúng là bà già đáng chết.Dĩ nhiên, trong lòng hận thì hận nhưng ngoài mặt Đại thái thái không dám thể hiện ra, thấy Lão thái thái không lên tiếng, bà mở miệng trước nói; “Lão thái thái, sáng sớm đã đến quầy rầy người, con dâu cũng nên về rồi, còn phải đi thăm nha đầu Dao nhi, không quấy rầy lão nhân gia người nghỉ ngơi nữa.”Nói xong liền muốn đứng dậy.Lão thái thái lạnh lùng nhìn bà một cái: “Ngươi ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói.”“Ách.” Đại thái thái vừa mới n*ng m*ng lại bất đắc dĩ ngồi xuống, “Không biết Lão thái thái có gì sai bảo.”
“Ca Nhi xin về phòng trước, muộn chút nữa sẽ quay lại thỉnh an tổ mẫu.” Lý Thanh Ca cúi người chào một cái, mềm mại nói, lúc gần đi còn không quên k*ch th*ch Đại thái thái một cái, nàng nói với Thúy Xảo: “Thúy Xảo, để khay lại, Đại bá mẫu còn phải đối chiếu sổ sách nữa.”
Khóe miệng Đại thái thái nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn Lý Thanh Ca, Lý Thanh Ca làm như không thấy, sau khi hành lễ liền dịu dàng lui ra.
Thấy sắc mặt Đại thái thái không tốt, Thúy Xảo cũng đem cái khay đặt lên bàn trước mặt Đại thái thái, sau đó vội đưa chân đuổi theo Lý Thanh Ca.
Đại thái thái nhìn đồ vật trước mặt, trong lòng lại nhăn nhúm một trận.
Lý Thanh Ca đi rồi, Hạ Chi Hà cũng tìm cớ lui ra, không chịu được không khí nặng nề trong phòng, càng không chịu được ánh mắt lạnh như băng của Lão thái thái và sự nhục nhã lúc nãy.
Sớm nay nàng tự mình nấu canh bồ câu cho Lão thái thái, nhưng không ngờ Lão thái thái cũng sai người nấu.
Nhưng mà, nàng nấu cho Lão thái thái, Lão thái thái lại nấu cho Lý Thanh Ca.
Hành động này khiến nàng cảm thấy, nàng như một nha đầu cho người ta sai khiến, mà Lý Thanh Ca kia lại như một tiểu thư được Lão thái thái nâng niu trong lòng bàn tay, tương phản như vậy nàng làm sao chịu được?
Dĩ nhiên, thông minh như nàng cũng phát hiện được lý do Lão thái thái thay đổi thái độ với mình, bất quá, tuy trong lòng nàng có sự bất mãn vì Lão thái thái yêu thương Lý Thanh Ca, nhưng theo một cách khác mà nói, đó là chuyện tốt.
Nhiều năm như vậy nàng biết rõ, Lão thái thái và Đại thái thái vẫn âm thầm bất hòa nhau, Lão thái thái càng lưu ý Lý Thanh Ca, Đại thái thái sẽ càng ghét nàng ta.
Chuyện ngày hôm nay có thể làm cho Lão thái thái nâng đỡ Lý Thanh Ca, đồng thời làm cho Đại thái thái thêm hận Lý Thanh Ca.
Như vậy, mình cũng đỡ mất công, không cần phí công lấy lòng ai, sẽ có Đại thái thái tự ra sức diệt trừ Lý Thanh Ca. Không còn nàng ta, vị trí đương gia chủ mẫu tương lai của Cao phủ này không thuộc về nàng thì còn thuộc về ai được?
Nghĩ đến đây, Hạ Chi Hà lại kiêu ngạo ngẩn đầu lên, trên mặt khôi phục ý cười dịu dàng như cũ.
Trời vừa sáng Đại biểu ca liền tiến cung, nhưng vì Cao Vân Dao xảy ra chuyện, chắc không bao lâu nữa sẽ quay về, vậy thì nàng sẽ chờ ở Dao Trúc Hiên.
Mọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn Lão thái thái và Đại thái thái.
Đại thái thái nhìn sắc mặt thâm trầm của Lão thái thái, trong lòng tức giận, bà còn chưa nói gì mà Lão thái thái đã bày ra sắc mặt là sao? Cung phụng bà ta bao nhiêu năm như vậy, lại không phải Lão thái thái thật sự của Cao gia, bà ta còn muốn thế nào nữa? Hừ, nếu còn nghe lời thì tiếp tục nuôi, nếu không nghe lời thì trực tiếp đá ra đường, đúng là bà già đáng chết.
Dĩ nhiên, trong lòng hận thì hận nhưng ngoài mặt Đại thái thái không dám thể hiện ra, thấy Lão thái thái không lên tiếng, bà mở miệng trước nói; “Lão thái thái, sáng sớm đã đến quầy rầy người, con dâu cũng nên về rồi, còn phải đi thăm nha đầu Dao nhi, không quấy rầy lão nhân gia người nghỉ ngơi nữa.”
Nói xong liền muốn đứng dậy.
Lão thái thái lạnh lùng nhìn bà một cái: “Ngươi ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói.”
“Ách.” Đại thái thái vừa mới n*ng m*ng lại bất đắc dĩ ngồi xuống, “Không biết Lão thái thái có gì sai bảo.”
Độc ThiếpTác giả: Thu Thủy Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhThiên Nguyên năm thứ hai, đêm giao thừa. Bầu trời một mảng lạnh lẽo thê lương, tuyết bay tán loạn đầy trời như những sợi bông bị xé nhỏ, phiêu đãng giữa không trung. Tuyết càng rơi càng nhiều, ngay cả gió bắc cũng theo đó gào thét ầm ĩ. Cao phủ, trong một phòng chứa củi rách nát, nửa cánh cửa sổ bị gió quật vào phát ra âm thanh vang vọng, Lý Thanh Ca ôm con gái núp ở trong góc, miệng liên túc nói lời dỗ dành: “Con gái ngoan, đừng sợ đừng sợ, chỉ là tiếng gió thôi, bên ngoài có tuyết rồi, con nhắm mắt lại, mau ngủ đi, đến khi thức dậy thì trời đã sáng, gió cũng ngừng, tuyết cũng ngừng, mẹ sẽ mang…” Lời còn chưa dứt, đột nhiên cửa phòng chứa củi một người ta một cước đá văng. Theo sau đó là một tiếng ầm, luồng gió gào thét lạnh buốt và bông tuyết bị cuốn ào ào vào phòng, gió tuyết đâm nhói mắt Lý Thanh Ca, nhưng người đến là ai, nàng vừa liếc mắt đã biết. Không cần nhìn kỹ, nàng vội vàng ôm con gái nhỏ vào lòng, nhưng hai chân nàng đã đông cứng ngắc, còn chưa đứng lên thân thể đã nặng… “Ca Nhi xin về phòng trước, muộn chút nữa sẽ quay lại thỉnh an tổ mẫu.” Lý Thanh Ca cúi người chào một cái, mềm mại nói, lúc gần đi còn không quên k*ch th*ch Đại thái thái một cái, nàng nói với Thúy Xảo: “Thúy Xảo, để khay lại, Đại bá mẫu còn phải đối chiếu sổ sách nữa.”Khóe miệng Đại thái thái nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn Lý Thanh Ca, Lý Thanh Ca làm như không thấy, sau khi hành lễ liền dịu dàng lui ra.Thấy sắc mặt Đại thái thái không tốt, Thúy Xảo cũng đem cái khay đặt lên bàn trước mặt Đại thái thái, sau đó vội đưa chân đuổi theo Lý Thanh Ca.Đại thái thái nhìn đồ vật trước mặt, trong lòng lại nhăn nhúm một trận.Lý Thanh Ca đi rồi, Hạ Chi Hà cũng tìm cớ lui ra, không chịu được không khí nặng nề trong phòng, càng không chịu được ánh mắt lạnh như băng của Lão thái thái và sự nhục nhã lúc nãy.Sớm nay nàng tự mình nấu canh bồ câu cho Lão thái thái, nhưng không ngờ Lão thái thái cũng sai người nấu.Nhưng mà, nàng nấu cho Lão thái thái, Lão thái thái lại nấu cho Lý Thanh Ca.Hành động này khiến nàng cảm thấy, nàng như một nha đầu cho người ta sai khiến, mà Lý Thanh Ca kia lại như một tiểu thư được Lão thái thái nâng niu trong lòng bàn tay, tương phản như vậy nàng làm sao chịu được?Dĩ nhiên, thông minh như nàng cũng phát hiện được lý do Lão thái thái thay đổi thái độ với mình, bất quá, tuy trong lòng nàng có sự bất mãn vì Lão thái thái yêu thương Lý Thanh Ca, nhưng theo một cách khác mà nói, đó là chuyện tốt.Nhiều năm như vậy nàng biết rõ, Lão thái thái và Đại thái thái vẫn âm thầm bất hòa nhau, Lão thái thái càng lưu ý Lý Thanh Ca, Đại thái thái sẽ càng ghét nàng ta.Chuyện ngày hôm nay có thể làm cho Lão thái thái nâng đỡ Lý Thanh Ca, đồng thời làm cho Đại thái thái thêm hận Lý Thanh Ca.Như vậy, mình cũng đỡ mất công, không cần phí công lấy lòng ai, sẽ có Đại thái thái tự ra sức diệt trừ Lý Thanh Ca. Không còn nàng ta, vị trí đương gia chủ mẫu tương lai của Cao phủ này không thuộc về nàng thì còn thuộc về ai được?Nghĩ đến đây, Hạ Chi Hà lại kiêu ngạo ngẩn đầu lên, trên mặt khôi phục ý cười dịu dàng như cũ.Trời vừa sáng Đại biểu ca liền tiến cung, nhưng vì Cao Vân Dao xảy ra chuyện, chắc không bao lâu nữa sẽ quay về, vậy thì nàng sẽ chờ ở Dao Trúc Hiên.Mọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn Lão thái thái và Đại thái thái.Đại thái thái nhìn sắc mặt thâm trầm của Lão thái thái, trong lòng tức giận, bà còn chưa nói gì mà Lão thái thái đã bày ra sắc mặt là sao? Cung phụng bà ta bao nhiêu năm như vậy, lại không phải Lão thái thái thật sự của Cao gia, bà ta còn muốn thế nào nữa? Hừ, nếu còn nghe lời thì tiếp tục nuôi, nếu không nghe lời thì trực tiếp đá ra đường, đúng là bà già đáng chết.Dĩ nhiên, trong lòng hận thì hận nhưng ngoài mặt Đại thái thái không dám thể hiện ra, thấy Lão thái thái không lên tiếng, bà mở miệng trước nói; “Lão thái thái, sáng sớm đã đến quầy rầy người, con dâu cũng nên về rồi, còn phải đi thăm nha đầu Dao nhi, không quấy rầy lão nhân gia người nghỉ ngơi nữa.”Nói xong liền muốn đứng dậy.Lão thái thái lạnh lùng nhìn bà một cái: “Ngươi ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói.”“Ách.” Đại thái thái vừa mới n*ng m*ng lại bất đắc dĩ ngồi xuống, “Không biết Lão thái thái có gì sai bảo.”