Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mơ màng mở mắt dậy, trần nhà cao ráo đập vào mắt, đầu óc vẫn còn rất mơ hồ. Đúng lúc đó, tiếng nói từ bên ngoài vang vào: – Bà Lan à, cô An bị bệnh, bà về coi sao đi… Tiếng nói ngừng lại, chắc là bên kia đầu dây đang trả lời. Giọng của bà giúp việc lại một lần nữ cất lên: – Tôi đã cho cô An uống thuốc hạ sốt rồi, hả? Nhiệt độ có giảm một chút… Vậy bà tranh thủ về nhé… Lúc này, Thanh An xem như đã hiểu. Lát sau, bà Thiện, người giúp việc đã hơn năm mươi tuổi bước vào phòng Thanh An, thấy Thanh An đã tỉnh, bà liền hỏi: – Cô có thấy đỡ hơn chút nào chưa? Thanh An nặn nụ cười, đáp: – Đỡ hơn chút rồi, cám ơn dì. Bà Thiện lần nữa đi lấy nhiệt kế đo cho Thanh An. – 38 độ 2, giảm sốt rồi. Chút nữa bà Lan sẽ về… Thanh An nhắm mắt, vờ như đang ngủ và thật sự đã ngủ một giấc ngắn. Khi mở mắt ra, liền thấy bà Thiện đang sốt ruột xem đồng hồ liên tục. Bây giờ đã là sáu giờ…

Chương 30

Cửu NgũTác giả: Hắc Đê UTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mơ màng mở mắt dậy, trần nhà cao ráo đập vào mắt, đầu óc vẫn còn rất mơ hồ. Đúng lúc đó, tiếng nói từ bên ngoài vang vào: – Bà Lan à, cô An bị bệnh, bà về coi sao đi… Tiếng nói ngừng lại, chắc là bên kia đầu dây đang trả lời. Giọng của bà giúp việc lại một lần nữ cất lên: – Tôi đã cho cô An uống thuốc hạ sốt rồi, hả? Nhiệt độ có giảm một chút… Vậy bà tranh thủ về nhé… Lúc này, Thanh An xem như đã hiểu. Lát sau, bà Thiện, người giúp việc đã hơn năm mươi tuổi bước vào phòng Thanh An, thấy Thanh An đã tỉnh, bà liền hỏi: – Cô có thấy đỡ hơn chút nào chưa? Thanh An nặn nụ cười, đáp: – Đỡ hơn chút rồi, cám ơn dì. Bà Thiện lần nữa đi lấy nhiệt kế đo cho Thanh An. – 38 độ 2, giảm sốt rồi. Chút nữa bà Lan sẽ về… Thanh An nhắm mắt, vờ như đang ngủ và thật sự đã ngủ một giấc ngắn. Khi mở mắt ra, liền thấy bà Thiện đang sốt ruột xem đồng hồ liên tục. Bây giờ đã là sáu giờ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không biết đã xảy ra chuyện gì mà sau khi trở về từ lần vi hành đó, Hoàng đế Diên Khánh không hồi Cung mà lại bí mật đến phủ Ngô thừa tướng.Ngô thừa tướng lơ mơ chẳng rõ chuyện gì, nom nóp hành lễ với Hoàng đế Diên Khánh. Rồi đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai lão:“Cha…”Ngô Ngọc Hoa vốn trùm kín cả người lẫn trong đoàn người bất ngờ sốc mũ trùm đầu, lao vào lòng Ngô thừa tướng.“Cha, con cứ nghĩ không được gặp cha nữa…”“Cha…”Ngô thừa tướng hết xanh lại sợ tới trắng bệt cả mặt, len lén nhìn Hoàng đế Diên Khánh, nhưng sắc mặt Hoàng đế Diên Khánh vẫn âm trầm như cũ, không rõ cảm xúc.Chẳng đợi Ngô thừa tướng phản ứng, Ngô Ngọc Hoa đã chạy tới trước mặt Hoàng đế Diên Khánh, quỳ mọp xuống khóc:“Hoàng thượng, là Ngọc Hoa có tội… Ngọc Hoa có tội…”Ngô thừa tướng mặt cắt không ra giọt máu, hai chân run lẫy bẩy. Đến lúc này, dù lão có muốn chối cũng không thể chối được, còn có đường để chối cãi sao.Xong hết rồi!Lão chỉ có thể lắp bắp:“Tại… tại sao…”Tại sao ngươi đã bỏ đi rồi dám quay trở lại? Muốn hại chết cả Ngô gia hay sao? Tại sao lúc trước không biết ngươi là kẻ lòng gian dạ thú như vậy, ngay lúc chào đời mà b*p ch*t đi…Ngô Ngọc Hoa nước mắt ra như mưa, đau đớn tột cùng:“Cha, là con gái bất hiếu, không biết lòng người hiểm ác để bị kẻ gian tính kế. Là con gái không tốt…”Ngô Ngọc Hoa cứ khóc bù lu bù loa lên, cứ nhận mọi tội lỗi về mình, nhưng nàng ta càng làm vậy lại khiến người khác nghĩ rằng trong lời nói của nàng có ẩn tình rất lớn. Cứ nói bản thân bị hại lại không nói kẻ hại nàng là ai, cứ như… đang bao che cho hung phạm.RầmHoàng đế Diên Khánh không nghe nổi nữa, đập mạnh tay xuống bàn ngắt lời của Ngô Ngọc Hoa. Sát khí của hắn bốc lên ngùn ngụt, nghiến răng nói:“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nữ nhân này có thật là Ngô Ngọc Hoa không?”“Bệ… bệ hạ…”Ngô thừa tướng lạnh toát sống lưng, mồ hôi không ngừng rơi. Lão đương nhiên biết rõ mọi chuyện đầu đuôi, nhưng lão tuyệt đối không thể nói ra, đó là còn chưa nói tới Ngô Ngọc Hoa trước mặt lão. Lão từ lâu đã biết cô con gái này không tầm thường như dáng vẻ bề ngoài, thậm chí còn là kẻ tham lam, thâm độc. Lão đương nhiên biết chứ, nhưng lão chẳng can thiệp, cứ để mặc lớn lên vặn vẹo như vậy. Bởi vì, có liên quan gì đến lão đâu. Lão cần là cần một nữ nhi với thân phận đích nữ, có thể mang tới lợi ích lớn nhất cho lão. Nàng càng độc ác, càng có ý muốn trèo cao thì càng tốt thôi!Chỉ là, lão không ngờ lại có ngày, Ngô Ngọc Hoa lại có gan lớn tới như vậy, dám ở trước mặt Hoàng đế mà đặt điều, còn kéo theo cả lão xuống nước.“Bệ hạ, xin ngài đừng trút giận lên cha thần thiếp, nếu ngài muốn trách tội hãy trách tội một mình Ngọc Hoa thôi…|Ngô thừa tướng thấp thỏm không ngừng, không dám nói một tiếng nào, sợ bị lỡ lời mà mọi chuyện bại lộ. Lão lúc này chỉ có thể tiếp lời với Ngô Ngọc Hoa mà thôi. Nếu Ngô Ngọc Hoa dám xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, chắc đã nghĩ ra kế hoạch. Chỉ mong kế hoạch của nàng đừng dính dáng tới lão, cũng đừng quá ngu ngốc mà thôi.Hoàng đế Diên Khánh đã không còn kiên nhẫn, lớn tiếng quát:“Ngươi còn không nói thật?”Hai tay Ngô Ngọc Hoa siết chặt váy áo, vẻ mặt cực kỳ khó xử, không nói nổi lên lời. Cuối cùng như bị ép uổng lắm mới cắn răng nói:“Trước ba ngày nhập Cung, thần thiếp được cho phép đến Linh Hương Tự để cầu phúc. Nào ngờ… nào ngờ… thần thiếp lại bị bắt nhốt! Kẻ đánh xe ngựa cùng với bà vú còn có cả Thúy Nhi, nha hoàn thân cận của thiếp, bọn họ đột nhiên trở mặt bắt nhốt thiếp lại. Thiếp không hiểu, van xin bọn họ nhưng bọn họ vẫn không buông tha, còn nói bọn họ làm vậy là vì bất đắc dĩ thọ ơn người khác phải làm việc mà thôi, bọn họ cũng không có ý muốn làm hại thiếp, vốn dĩ nên giết thiếp đi để đề phòng bất trắc nhưng vì không nhẫn tầm, không muốn dính máu tanh, nên đã bắt thiếp đi nhốt ở một thôn trang  rất xa. Thiếp nhiều lần muốn trốn nhưng không thành. Thời gian trôi qua, bọn họ dần buông lõng cảnh giác, thiếp mới lợi dụng thời cơ mà trốn ra được. Nếu không phải gặp được Hoàng thượng, thiếp có thể đã chết dọc đường rồi…”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không biết đã xảy ra chuyện gì mà sau khi trở về từ lần vi hành đó, Hoàng đế Diên Khánh không hồi Cung mà lại bí mật đến phủ Ngô thừa tướng.

Ngô thừa tướng lơ mơ chẳng rõ chuyện gì, nom nóp hành lễ với Hoàng đế Diên Khánh. Rồi đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai lão:

“Cha…”

Ngô Ngọc Hoa vốn trùm kín cả người lẫn trong đoàn người bất ngờ sốc mũ trùm đầu, lao vào lòng Ngô thừa tướng.

“Cha, con cứ nghĩ không được gặp cha nữa…”

“Cha…”

Ngô thừa tướng hết xanh lại sợ tới trắng bệt cả mặt, len lén nhìn Hoàng đế Diên Khánh, nhưng sắc mặt Hoàng đế Diên Khánh vẫn âm trầm như cũ, không rõ cảm xúc.

Chẳng đợi Ngô thừa tướng phản ứng, Ngô Ngọc Hoa đã chạy tới trước mặt Hoàng đế Diên Khánh, quỳ mọp xuống khóc:

“Hoàng thượng, là Ngọc Hoa có tội… Ngọc Hoa có tội…”

Ngô thừa tướng mặt cắt không ra giọt máu, hai chân run lẫy bẩy. Đến lúc này, dù lão có muốn chối cũng không thể chối được, còn có đường để chối cãi sao.

Xong hết rồi!

Lão chỉ có thể lắp bắp:

“Tại… tại sao…”

Tại sao ngươi đã bỏ đi rồi dám quay trở lại? Muốn hại chết cả Ngô gia hay sao? Tại sao lúc trước không biết ngươi là kẻ lòng gian dạ thú như vậy, ngay lúc chào đời mà b*p ch*t đi…

Ngô Ngọc Hoa nước mắt ra như mưa, đau đớn tột cùng:

“Cha, là con gái bất hiếu, không biết lòng người hiểm ác để bị kẻ gian tính kế. Là con gái không tốt…”

Ngô Ngọc Hoa cứ khóc bù lu bù loa lên, cứ nhận mọi tội lỗi về mình, nhưng nàng ta càng làm vậy lại khiến người khác nghĩ rằng trong lời nói của nàng có ẩn tình rất lớn. Cứ nói bản thân bị hại lại không nói kẻ hại nàng là ai, cứ như… đang bao che cho hung phạm.

Rầm

Hoàng đế Diên Khánh không nghe nổi nữa, đập mạnh tay xuống bàn ngắt lời của Ngô Ngọc Hoa. Sát khí của hắn bốc lên ngùn ngụt, nghiến răng nói:

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nữ nhân này có thật là Ngô Ngọc Hoa không?”

“Bệ… bệ hạ…”

Ngô thừa tướng lạnh toát sống lưng, mồ hôi không ngừng rơi. Lão đương nhiên biết rõ mọi chuyện đầu đuôi, nhưng lão tuyệt đối không thể nói ra, đó là còn chưa nói tới Ngô Ngọc Hoa trước mặt lão. Lão từ lâu đã biết cô con gái này không tầm thường như dáng vẻ bề ngoài, thậm chí còn là kẻ tham lam, thâm độc. Lão đương nhiên biết chứ, nhưng lão chẳng can thiệp, cứ để mặc lớn lên vặn vẹo như vậy. Bởi vì, có liên quan gì đến lão đâu. Lão cần là cần một nữ nhi với thân phận đích nữ, có thể mang tới lợi ích lớn nhất cho lão. Nàng càng độc ác, càng có ý muốn trèo cao thì càng tốt thôi!

Chỉ là, lão không ngờ lại có ngày, Ngô Ngọc Hoa lại có gan lớn tới như vậy, dám ở trước mặt Hoàng đế mà đặt điều, còn kéo theo cả lão xuống nước.

“Bệ hạ, xin ngài đừng trút giận lên cha thần thiếp, nếu ngài muốn trách tội hãy trách tội một mình Ngọc Hoa thôi…|

Ngô thừa tướng thấp thỏm không ngừng, không dám nói một tiếng nào, sợ bị lỡ lời mà mọi chuyện bại lộ. Lão lúc này chỉ có thể tiếp lời với Ngô Ngọc Hoa mà thôi. Nếu Ngô Ngọc Hoa dám xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, chắc đã nghĩ ra kế hoạch. Chỉ mong kế hoạch của nàng đừng dính dáng tới lão, cũng đừng quá ngu ngốc mà thôi.

Hoàng đế Diên Khánh đã không còn kiên nhẫn, lớn tiếng quát:

“Ngươi còn không nói thật?”

Hai tay Ngô Ngọc Hoa siết chặt váy áo, vẻ mặt cực kỳ khó xử, không nói nổi lên lời. Cuối cùng như bị ép uổng lắm mới cắn răng nói:

“Trước ba ngày nhập Cung, thần thiếp được cho phép đến Linh Hương Tự để cầu phúc. Nào ngờ… nào ngờ… thần thiếp lại bị bắt nhốt! Kẻ đánh xe ngựa cùng với bà vú còn có cả Thúy Nhi, nha hoàn thân cận của thiếp, bọn họ đột nhiên trở mặt bắt nhốt thiếp lại. Thiếp không hiểu, van xin bọn họ nhưng bọn họ vẫn không buông tha, còn nói bọn họ làm vậy là vì bất đắc dĩ thọ ơn người khác phải làm việc mà thôi, bọn họ cũng không có ý muốn làm hại thiếp, vốn dĩ nên giết thiếp đi để đề phòng bất trắc nhưng vì không nhẫn tầm, không muốn dính máu tanh, nên đã bắt thiếp đi nhốt ở một thôn trang  rất xa. Thiếp nhiều lần muốn trốn nhưng không thành. Thời gian trôi qua, bọn họ dần buông lõng cảnh giác, thiếp mới lợi dụng thời cơ mà trốn ra được. Nếu không phải gặp được Hoàng thượng, thiếp có thể đã chết dọc đường rồi…”

Image removed.

Cửu NgũTác giả: Hắc Đê UTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mơ màng mở mắt dậy, trần nhà cao ráo đập vào mắt, đầu óc vẫn còn rất mơ hồ. Đúng lúc đó, tiếng nói từ bên ngoài vang vào: – Bà Lan à, cô An bị bệnh, bà về coi sao đi… Tiếng nói ngừng lại, chắc là bên kia đầu dây đang trả lời. Giọng của bà giúp việc lại một lần nữ cất lên: – Tôi đã cho cô An uống thuốc hạ sốt rồi, hả? Nhiệt độ có giảm một chút… Vậy bà tranh thủ về nhé… Lúc này, Thanh An xem như đã hiểu. Lát sau, bà Thiện, người giúp việc đã hơn năm mươi tuổi bước vào phòng Thanh An, thấy Thanh An đã tỉnh, bà liền hỏi: – Cô có thấy đỡ hơn chút nào chưa? Thanh An nặn nụ cười, đáp: – Đỡ hơn chút rồi, cám ơn dì. Bà Thiện lần nữa đi lấy nhiệt kế đo cho Thanh An. – 38 độ 2, giảm sốt rồi. Chút nữa bà Lan sẽ về… Thanh An nhắm mắt, vờ như đang ngủ và thật sự đã ngủ một giấc ngắn. Khi mở mắt ra, liền thấy bà Thiện đang sốt ruột xem đồng hồ liên tục. Bây giờ đã là sáu giờ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không biết đã xảy ra chuyện gì mà sau khi trở về từ lần vi hành đó, Hoàng đế Diên Khánh không hồi Cung mà lại bí mật đến phủ Ngô thừa tướng.Ngô thừa tướng lơ mơ chẳng rõ chuyện gì, nom nóp hành lễ với Hoàng đế Diên Khánh. Rồi đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai lão:“Cha…”Ngô Ngọc Hoa vốn trùm kín cả người lẫn trong đoàn người bất ngờ sốc mũ trùm đầu, lao vào lòng Ngô thừa tướng.“Cha, con cứ nghĩ không được gặp cha nữa…”“Cha…”Ngô thừa tướng hết xanh lại sợ tới trắng bệt cả mặt, len lén nhìn Hoàng đế Diên Khánh, nhưng sắc mặt Hoàng đế Diên Khánh vẫn âm trầm như cũ, không rõ cảm xúc.Chẳng đợi Ngô thừa tướng phản ứng, Ngô Ngọc Hoa đã chạy tới trước mặt Hoàng đế Diên Khánh, quỳ mọp xuống khóc:“Hoàng thượng, là Ngọc Hoa có tội… Ngọc Hoa có tội…”Ngô thừa tướng mặt cắt không ra giọt máu, hai chân run lẫy bẩy. Đến lúc này, dù lão có muốn chối cũng không thể chối được, còn có đường để chối cãi sao.Xong hết rồi!Lão chỉ có thể lắp bắp:“Tại… tại sao…”Tại sao ngươi đã bỏ đi rồi dám quay trở lại? Muốn hại chết cả Ngô gia hay sao? Tại sao lúc trước không biết ngươi là kẻ lòng gian dạ thú như vậy, ngay lúc chào đời mà b*p ch*t đi…Ngô Ngọc Hoa nước mắt ra như mưa, đau đớn tột cùng:“Cha, là con gái bất hiếu, không biết lòng người hiểm ác để bị kẻ gian tính kế. Là con gái không tốt…”Ngô Ngọc Hoa cứ khóc bù lu bù loa lên, cứ nhận mọi tội lỗi về mình, nhưng nàng ta càng làm vậy lại khiến người khác nghĩ rằng trong lời nói của nàng có ẩn tình rất lớn. Cứ nói bản thân bị hại lại không nói kẻ hại nàng là ai, cứ như… đang bao che cho hung phạm.RầmHoàng đế Diên Khánh không nghe nổi nữa, đập mạnh tay xuống bàn ngắt lời của Ngô Ngọc Hoa. Sát khí của hắn bốc lên ngùn ngụt, nghiến răng nói:“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nữ nhân này có thật là Ngô Ngọc Hoa không?”“Bệ… bệ hạ…”Ngô thừa tướng lạnh toát sống lưng, mồ hôi không ngừng rơi. Lão đương nhiên biết rõ mọi chuyện đầu đuôi, nhưng lão tuyệt đối không thể nói ra, đó là còn chưa nói tới Ngô Ngọc Hoa trước mặt lão. Lão từ lâu đã biết cô con gái này không tầm thường như dáng vẻ bề ngoài, thậm chí còn là kẻ tham lam, thâm độc. Lão đương nhiên biết chứ, nhưng lão chẳng can thiệp, cứ để mặc lớn lên vặn vẹo như vậy. Bởi vì, có liên quan gì đến lão đâu. Lão cần là cần một nữ nhi với thân phận đích nữ, có thể mang tới lợi ích lớn nhất cho lão. Nàng càng độc ác, càng có ý muốn trèo cao thì càng tốt thôi!Chỉ là, lão không ngờ lại có ngày, Ngô Ngọc Hoa lại có gan lớn tới như vậy, dám ở trước mặt Hoàng đế mà đặt điều, còn kéo theo cả lão xuống nước.“Bệ hạ, xin ngài đừng trút giận lên cha thần thiếp, nếu ngài muốn trách tội hãy trách tội một mình Ngọc Hoa thôi…|Ngô thừa tướng thấp thỏm không ngừng, không dám nói một tiếng nào, sợ bị lỡ lời mà mọi chuyện bại lộ. Lão lúc này chỉ có thể tiếp lời với Ngô Ngọc Hoa mà thôi. Nếu Ngô Ngọc Hoa dám xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, chắc đã nghĩ ra kế hoạch. Chỉ mong kế hoạch của nàng đừng dính dáng tới lão, cũng đừng quá ngu ngốc mà thôi.Hoàng đế Diên Khánh đã không còn kiên nhẫn, lớn tiếng quát:“Ngươi còn không nói thật?”Hai tay Ngô Ngọc Hoa siết chặt váy áo, vẻ mặt cực kỳ khó xử, không nói nổi lên lời. Cuối cùng như bị ép uổng lắm mới cắn răng nói:“Trước ba ngày nhập Cung, thần thiếp được cho phép đến Linh Hương Tự để cầu phúc. Nào ngờ… nào ngờ… thần thiếp lại bị bắt nhốt! Kẻ đánh xe ngựa cùng với bà vú còn có cả Thúy Nhi, nha hoàn thân cận của thiếp, bọn họ đột nhiên trở mặt bắt nhốt thiếp lại. Thiếp không hiểu, van xin bọn họ nhưng bọn họ vẫn không buông tha, còn nói bọn họ làm vậy là vì bất đắc dĩ thọ ơn người khác phải làm việc mà thôi, bọn họ cũng không có ý muốn làm hại thiếp, vốn dĩ nên giết thiếp đi để đề phòng bất trắc nhưng vì không nhẫn tầm, không muốn dính máu tanh, nên đã bắt thiếp đi nhốt ở một thôn trang  rất xa. Thiếp nhiều lần muốn trốn nhưng không thành. Thời gian trôi qua, bọn họ dần buông lõng cảnh giác, thiếp mới lợi dụng thời cơ mà trốn ra được. Nếu không phải gặp được Hoàng thượng, thiếp có thể đã chết dọc đường rồi…”

Chương 30