Tác giả:

Người có số, lời này cấm có sai. Có người sinh ra đã giàu sang, có kẻ sinh ra đã khuyết tật. Lại khéo, ta sinh ra là người khuyết tật mà giàu sang. Sinh ra ở Tương Vương phủ, tai không thể nghe, mũi không thể ngửi, lưỡi không thể nếm, thân không cảm giác. Cả người chỉ còn đôi mắt là có thể nhìn thấy cảnh vật thế gian. Phải, ta là một người kẻ tàn đến không thể tàn hơn. Nhưng vẫn may, tuy thân tàn như chí ta kiên định Không nghe thấy những lời chửi bới, không nếm được bách vị trần đời, không cảm giác được ấm lạnh nhân gian, nhưng thế lại thật yên tĩnh. Một nét bút vẩy nửa đời phú quý, một vết mực vẽ gấm vóc sơn hà. Cuộc đời ta chỉ gói gọn trong một khoảng trời nhỏ, làm một mỹ nam tử nhàn tản, kể cũng hay. Tự nhận bản thân phóng thoáng nhiều năm, rốt cuộc ông trời ngứa mắt, đến khó dễ ta, phẩy tay giáng một luồng thiên lôi xuống quý phủ, thu nhận cha mẹ ta đi. Nóc nhà lủng một lỗ tướng, mặt đất đầy đá bụi, trên đống tro tàn là hai thi thể, vẫn còn giữ nguyên tư thế  ‘lão hán đẩy xe…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...