Mặt trời to đùng. Bầu trời xanh biếc, đằng xa xa chỉ có vài đám mây nho nhỏ thoạt nhìn như bánh cuốn. Đứng ở giữa quốc lộ nơi sa mạc khỉ ho cò gáy, vùi đầu dưới động cơ xe cố gắng sửa nửa ngày, Kha Xảo Oa rốt cục cũng quăng cờ lê sang một bên, buông tha cho ý định sửa chữa nó. Lấy nước suối trong xe, cô dựa vào cửa xe uống một ngụm. Tuy rằng đã đến tháng chín, thời tiết vẫn nóng muốn chết đi. Phía xa xa, hơi nóng dường như đang bốc hơi, đường quốc lộ của nước này giống như là đi đến tận cùng thế giới. Mà nếu lỡ đi vào đường này, ngoại trừ nhựa đường sắp bị mặt trời thiêu cháy, cùng những đám cây cố vươn mình ra khỏi đá sỏi sa mạc thì một chiếc xe cũng không có. Nóng, lại không có gió, mặt trời kiêu ngạo ở trời xanh giương mắt nhìn cô, dường như đang bảo rằng cô rất ngu ngốc. Rốt cuộc tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh này? Lại uống một ngụm nước, Kha Xảo Oa ngồi xuống khoảng trống được bánh xe che chắn, thở dài. Đúng rồi, tất cả đều là do tên thầy bói hai mươi tám năm trước làm hại. Một…