Trong đình viện Bạch gia mở ra một khoảng sân đầy hoa hồng kiều diễm. Năm nay đúng lúc hoa xuân đương nở, Bạch Nhật Huyên mỉm cười duyên dáng, chui vào bên trong bụi hoa, trong mắt ý cười tỏa ra trong suốt, nhìn Bạch Nhật Tiêu ở phía sau mình – một cậu bé anh tuấn tài giỏi nhưng cũng rất đỗi lạnh lùng. “Anh, em xinh hay là hoa xinh?”. Cô nhóc đẩy bụi hoa bước ra, đứng trước mặt anh, hếch cái cằm nho nhỏ lên, nhón chân hỏi. Bạch Nhật Tiêu nhíu mày không đáp, kéo tay cô bé. Trên người còn dính đầy mấy thứ gì đó từ bụi hoa. Anh nhìn đùi Bạch Nhật Huyên, trên đó đã có một vết xước nhỏ do gai hoa hồng gây ra, nhưng trong lòng anh, miệng vết thương kia đã chuyển sang màu đỏ sẫm. Bạch Nhật Huyên đem đám hoa hồng yểu điệu c*m v** lọ trong phòng anh. Mùi hương tràn ngập căn phòng đầy ánh sáng rộng mở, mùi hương ngọt ngào lan vào trong không khí, thoảng qua mũi anh một xúc cảm bồi hồi, khiến tim anh đập rộn lên. Anh không nói lời nào, chỉ đơn giản nhìn cô ở trong phòng mình ra ra vào vào, chờ…
Tác giả: