Editor: Ly Béo Minh Thư dựa vào lưng ghế nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, máy bay đã bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ, nhưng vì lệch múi giờ, ngoài cửa sổ vẫn là ban ngày như cũ. Cảm nhận được một trận xóc nảy, lưng Minh Thư kề sát vào ghế, gắt gao nắm lấy tay vịn. Nhìn từng tầng mây tụt lại phía sau, tầm nhìn ngoài cửa sổ cũng trở nên mơ hồ, cô biết phi cơ đang hạ cánh, đáp xuống nơi tha hương dị quốc (đất khách quê người). Hành trình hơn mười tiếng đồng hồ, đứng lên ở vị trí nhỏ hẹp, chân Minh Thư đều như tê dại. Nhưng mỏi mệt của cô nhanh chóng bị sự hưng phấn thay thế, đi thẳng một đường ra khỏi cabin, đi tới nơi đất bằng kiên cố, nhìn lên bầu trời dị quốc, có sự sợ hãi do hoàn cảnh xa lạ nhưng lại càng vui sướng hơn nhiều vì có thể cùng hắn gặp mặt Minh Thư tóc cột đuôi ngựa, mặc một kiện áo sơ mi trắng làm từ sợi tổng hợp, phía dưới mặc một cái quần lao động màu xanh nước biển, dưới chân là một đôi giày vải mẹ cô may cho, đứng ở đầu đường thành phố San Francisco, cảm giác hơi…

Truyện chữ