Lần đầu ngẫu nhiên gặp, hắn nhếch môi, nét mặt tinh xảo như bông hoa tươi đẹp, như pháo hoa đang độ đẹp nhất, diễm lệ như hồ yêu ngàn năm, hơi thở của hắn như hương lan ở bên tai nàng: “Ta tưởng là ai, thì ra là một mỹ nhân lạc đường xinh đẹp như hoa!” Có lẽ vì ánh trăng thật đẹp, trong khoảnh khắc này, nàng bỗng động tâm. Đêm đó, hắn lại thô bạo lăng nhục, trong thời khắc đau đớn cực độ kia, màn lụa hoa bay bổng lên rồi rơi xuống, hương thơm tụ lại thành cụm xoay tròn hít vào lại thở ra, yếu ớt, đôi môi lạnh như băng của người nọ dán bên tai nàng hiện ra một nụ cười khẽ như có như không: “Mạn Nhi ngươi chỉ là một con chim hoàng yến cho người giải buồn.” Trong rèm gấm đỏ một màn hỗn độn, vết máu đỏ của xử nữ hiện lên chói lọi trên đệm, tựa như đoá hoa bị sương lạnh đọng lại trong ngày mùa thu nở bung ra. Ánh mắt kiều diễm hiện ra ánh sáng lạnh như băng, ánh mắt vẫn tiếp tục quẩn quanh như cơn ác mộng bám riết bên người, đọng mãi trong lòng, làm thế nào cũng không biến mất được. Nàng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...