Tác giả:

Nước Hoài Nguyệt, năm thứ támHiên đế, Mộ tam tiểu thư của Trấn quốc tướng quân mười tám tuổi, mùng bốn tháng chạp gả cho đương kim hoàng thượng, phong hào “Đức” là nhất phẩm tần phi. Ngày đại hôn, hỉ kiệu đỏ thẫm tám người khiêng hướng về hoàng cung, dọc đường đi dân chúng vây kín, chiêng trống vang trời cực náo nhiệt. Nhưng ở trong chiếc kiệu kia, tân nương không chút mỉm cười, vết sẹo dữ tợn dùng khăn sa màu hồng che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt linh động hàm chứa sự tĩnh mịch vô cùng, kiệu tiến qua Huyền Vũ môn, nữ tử lấy trong tay áo một thanh chủy thủ sắc bén, cắn răng cắt một dao trên cổ tay rồi lặng im nhắm mắt lại. Mộ Tuyết, một cái tên thật đẹp, nàng tự nhủ trong lòng, nhưng lại có tướng mạo như vậy. Vốn nghĩ rằng quân tử mến tài, nhưng ngay cả một thân tài hoa cũng không địch lại nửa nụ cười của hồng nhan. Bàn tay trắng nõn bỗng dưng buông thõng xuống. Một đường đỏ đậm xẹt qua chân trời, tịch dương như máu, cuồng phong nổi lên, tuyết rơi phiêu lãng tựa như hoa bách…

Truyện chữ