" Vốn dĩ mong muốn có thể ra đi thật yên lòng nhưng lại khiến ta và chàng cùng đau khổ! Ta sẽ trưởng thành để chàng của kiếp trước được yên lòng! " Lâm Ý sau vụ tai nạn ngoài ý muốn đã bất tỉnh gần 2 tháng. Sau khi tỉnh lại, chỉ có bố là còn bên cạnh để chăm sóc và lo lắng cho cô. - Bố! Không cần lo lắng cho con quá! Con không sao đâu! - Lâm Ý! Con có thể đừng để bố lo lắng mãi được không? Con đã 18 tuổi rồi! Không phải bố nói nhiều, chỉ là... - Được rồi! Con hứa với bố, những chuyện tương tự trước đây sẽ không lặp lại! Con hứa sẽ để bố an lòng thôi! Lâm Vĩ Hùng vui lắm. Trong suốt 2 tháng Lâm Ý bất tỉnh, chẳng có ai đến thăm. Chỉ có bố là thức trắng đêm để lo lắng, mặc dù rất bận nhưng ngày nào cũng dành thời gian đến thăm con gái của mình. Hình ảnh người bố nắm tay con mà gật gà chẳng dám ngủ. Hình ảnh ấy đẹp lắm. Sau khi tỉnh dậy 1 tuần thì Lâm Ý xuất viện. Cô càng cần đến trường sớm để tiếp thu kiến thức đã để lỡ. Khi về đến nhà, mấy người làm trong nhà ai cũng rất nhớ cô. Mặc dù…
Tác giả: