Tác giả:

Dường như mọi vật xung quanh đều trở nên chậm lại. Tiếng gió rì rì như chẳng muốn đi. Không khí thật ngột ngạt. Một chàng trai trẻ thân vận lam y chắp tay sau lưng, chân đạp lên nền nhà mà đi tới đi lui. Khuôn mặt đầy vẻ phiền muộn. Rồi chốc chốc chàng lại nghiêng đầu nhìn vào căn phòng nọ, tặc lưỡi. Mùa xuân này cây cỏ phát triển tươi tốt, đào hồng rực cả khuôn viên nhà. Thỉnh thoảng lại có mùi hoa bay qua, làm tinh thần con người bớt đi vài phần lo âu. Nhưng chàng ta không thể ngừng động tác, trán đã đầm đìa mồ hôi, trông như đã thức cả đêm qua. Chàng không thể ngủ yên khi phu nhân nhà mình đang vì chàng mà chịu đau đớn. Và lúc này chàng chỉ có thể đợi ngoài phòng. Rồi một vài tia sáng lóe xuống, sương tan dần trên những nụ đào còn thẹn thùng, bây giờ như rung chuyển, vươn thân mình, bung cánh hoa. Cảnh sắc của buổi sáng là sự sống vùng dậy. Đã là giờ Mão*. *Giờ Mão: khoảng từ 5 giờ -> 7 giờ sáng. Mỗi giờ trôi đi làm cho chàng càng lo hơn. Chàng cứ lóng nga lóng ngóng như một đứa…

Chương 3

Cô Chẩm Nan MiênTác giả: Thôi TácTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDường như mọi vật xung quanh đều trở nên chậm lại. Tiếng gió rì rì như chẳng muốn đi. Không khí thật ngột ngạt. Một chàng trai trẻ thân vận lam y chắp tay sau lưng, chân đạp lên nền nhà mà đi tới đi lui. Khuôn mặt đầy vẻ phiền muộn. Rồi chốc chốc chàng lại nghiêng đầu nhìn vào căn phòng nọ, tặc lưỡi. Mùa xuân này cây cỏ phát triển tươi tốt, đào hồng rực cả khuôn viên nhà. Thỉnh thoảng lại có mùi hoa bay qua, làm tinh thần con người bớt đi vài phần lo âu. Nhưng chàng ta không thể ngừng động tác, trán đã đầm đìa mồ hôi, trông như đã thức cả đêm qua. Chàng không thể ngủ yên khi phu nhân nhà mình đang vì chàng mà chịu đau đớn. Và lúc này chàng chỉ có thể đợi ngoài phòng. Rồi một vài tia sáng lóe xuống, sương tan dần trên những nụ đào còn thẹn thùng, bây giờ như rung chuyển, vươn thân mình, bung cánh hoa. Cảnh sắc của buổi sáng là sự sống vùng dậy. Đã là giờ Mão*. *Giờ Mão: khoảng từ 5 giờ -> 7 giờ sáng. Mỗi giờ trôi đi làm cho chàng càng lo hơn. Chàng cứ lóng nga lóng ngóng như một đứa… "Tiếu Nhi, về rồi đấy à? Mau vào. Văn công tử đã chờ con từ sớm."Hàm Tiếu vừa về đến nhà đã trông thấy Văn Chính ngồi trên đọc sách, nàng có chút hậm hực ngồi vào bàn trước lời mẹ."Hàm tiểu thư hôm nay về trễ như vậy là không muốn học cùng Văn Chính ta nữa sao?" Văn Chính bộ dáng tao nhã lật mở từng trang sách, thanh khiết như hoa. Đối lập với Hàm Tiếu đen mặt, miệng không ngừng rủa thầm.Nói là cùng học thật ra chính là Văn Chính hắn làm thầy. Hàm Tiếu viết sai một nét, hắn lại đánh tay nàng. Hàm Tiếu là một kẻ ương ngạnh sao có thể chịu như thế. Nhiều lần nàng muốn đánh cho Văn Chính một trận nhưng lại sợ cha bênh vực hắn. Văn Chính trong con mắt Hàm Tiếu là một kẻ yếu đuối chỉ biết đến sách vở. Nhưng lời hắn nói lại không có 'yếu đuối' chút nào."Được rồi, xét thấy việc học của Hàm tiểu thư đây không quá tiến triển, hôm nay chúng ta sẽ cùng luận anh hùng. Dưới ánh trăng sáng, lời đẹp văn hay mà nói thì còn điều gì ngại ngùng."Hàm Tiếu nhìn lên trời, bầu trời thật rất sáng, trong hậu viện đầy hoa tỏa hương nhè nhẹ. Thiên nhiên mát lành cùng màn đêm an an tĩnh tĩnh lại như có tiếng vang ngầm. Hàm Tiếu nàng quay đầu nhìn Văn Chính ở phía đối diện. Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, đang nhìn nàng dò ý. Nàng cũng không chút giấu diếm nhìn thẳng mặt hắn, quan sát kĩ càng. Văn Chính là lớn hơn nàng một tuổi, nhưng trông hắn trưởng thành hơn rất nhiều so với nàng. Hắn hiểu biết rất nhiều.Văn Chính nâng nhẹ khóe môi tạo một nụ cười dịu dàng, vẫn nhìn nàng. Hàm Tiếu nhìn đến hắn có chút ngẩn ngơ."Ta hỏi tên yếu đuối ngươi sao lại xinh đẹp như vậy."Văn Chính không có ý định trả lời vấn đề của nàng, nàng cũng đành thôi vậy. Chỉ muốn hỏi một chút.Văn Chính thu tầm mắt, hỏi:"Ngươi có biết như nào gọi là anh hùng?"Hàm Tiếu nhếch miệng cười đầy thâm vị, điều này không phải rất dễ sao?Nàng nói:"Nói: anh hùng là người không chịu thiệt trước mắt. Ngươi đánh ta, ta đánh lại gấp ngàn lần. Khụ, chỉ trừ trường hợp hắn là tên trâu bò đến nỗi ngươi không thể động vào. Mà động vào thì sẽ bỏng tay.""Hì.."Nhìn nàng khua khoắn tay nói mấy câu, Văn Chính không nhịn được cười. Tư tưởng kẻ anh hùng trong nàng thật lớn nhưng cách hình dung này.. không phải rất ngốc hả?Văn Chính đành nói một hướng riêng: "Anh hùng là người tài năng xuất chúng, có công trạng to lớn, tài đức khiến mọi người đều kính phục." Lại nhìn nàng hỏi:"Đã biết, vậy Hàm tiểu thư có biết đến ai là anh hùng?"Lần này nàng không biết cảm xúc hỗn loạn thế nào, nộ khí nói lớn:"Không phải là Hàm Tiếu này sao."

"Tiếu Nhi, về rồi đấy à? Mau vào. Văn công tử đã chờ con từ sớm."

Hàm Tiếu vừa về đến nhà đã trông thấy Văn Chính ngồi trên đọc sách, nàng có chút hậm hực ngồi vào bàn trước lời mẹ.

"Hàm tiểu thư hôm nay về trễ như vậy là không muốn học cùng Văn Chính ta nữa sao?" Văn Chính bộ dáng tao nhã lật mở từng trang sách, thanh khiết như hoa. Đối lập với Hàm Tiếu đen mặt, miệng không ngừng rủa thầm.

Nói là cùng học thật ra chính là Văn Chính hắn làm thầy. Hàm Tiếu viết sai một nét, hắn lại đánh tay nàng. Hàm Tiếu là một kẻ ương ngạnh sao có thể chịu như thế. Nhiều lần nàng muốn đánh cho Văn Chính một trận nhưng lại sợ cha bênh vực hắn. Văn Chính trong con mắt Hàm Tiếu là một kẻ yếu đuối chỉ biết đến sách vở. Nhưng lời hắn nói lại không có 'yếu đuối' chút nào.

"Được rồi, xét thấy việc học của Hàm tiểu thư đây không quá tiến triển, hôm nay chúng ta sẽ cùng luận anh hùng. Dưới ánh trăng sáng, lời đẹp văn hay mà nói thì còn điều gì ngại ngùng."

Hàm Tiếu nhìn lên trời, bầu trời thật rất sáng, trong hậu viện đầy hoa tỏa hương nhè nhẹ. Thiên nhiên mát lành cùng màn đêm an an tĩnh tĩnh lại như có tiếng vang ngầm. Hàm Tiếu nàng quay đầu nhìn Văn Chính ở phía đối diện. Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, đang nhìn nàng dò ý. Nàng cũng không chút giấu diếm nhìn thẳng mặt hắn, quan sát kĩ càng. Văn Chính là lớn hơn nàng một tuổi, nhưng trông hắn trưởng thành hơn rất nhiều so với nàng. Hắn hiểu biết rất nhiều.

Văn Chính nâng nhẹ khóe môi tạo một nụ cười dịu dàng, vẫn nhìn nàng. Hàm Tiếu nhìn đến hắn có chút ngẩn ngơ.

"Ta hỏi tên yếu đuối ngươi sao lại xinh đẹp như vậy."

Văn Chính không có ý định trả lời vấn đề của nàng, nàng cũng đành thôi vậy. Chỉ muốn hỏi một chút.

Văn Chính thu tầm mắt, hỏi:

"Ngươi có biết như nào gọi là anh hùng?"

Hàm Tiếu nhếch miệng cười đầy thâm vị, điều này không phải rất dễ sao?

Nàng nói:

"Nói: anh hùng là người không chịu thiệt trước mắt. Ngươi đánh ta, ta đánh lại gấp ngàn lần. Khụ, chỉ trừ trường hợp hắn là tên trâu bò đến nỗi ngươi không thể động vào. Mà động vào thì sẽ bỏng tay."

"Hì.."

Nhìn nàng khua khoắn tay nói mấy câu, Văn Chính không nhịn được cười. Tư tưởng kẻ anh hùng trong nàng thật lớn nhưng cách hình dung này.. không phải rất ngốc hả?

Văn Chính đành nói một hướng riêng: "Anh hùng là người tài năng xuất chúng, có công trạng to lớn, tài đức khiến mọi người đều kính phục." Lại nhìn nàng hỏi:

"Đã biết, vậy Hàm tiểu thư có biết đến ai là anh hùng?"

Lần này nàng không biết cảm xúc hỗn loạn thế nào, nộ khí nói lớn:

"Không phải là Hàm Tiếu này sao."

Cô Chẩm Nan MiênTác giả: Thôi TácTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDường như mọi vật xung quanh đều trở nên chậm lại. Tiếng gió rì rì như chẳng muốn đi. Không khí thật ngột ngạt. Một chàng trai trẻ thân vận lam y chắp tay sau lưng, chân đạp lên nền nhà mà đi tới đi lui. Khuôn mặt đầy vẻ phiền muộn. Rồi chốc chốc chàng lại nghiêng đầu nhìn vào căn phòng nọ, tặc lưỡi. Mùa xuân này cây cỏ phát triển tươi tốt, đào hồng rực cả khuôn viên nhà. Thỉnh thoảng lại có mùi hoa bay qua, làm tinh thần con người bớt đi vài phần lo âu. Nhưng chàng ta không thể ngừng động tác, trán đã đầm đìa mồ hôi, trông như đã thức cả đêm qua. Chàng không thể ngủ yên khi phu nhân nhà mình đang vì chàng mà chịu đau đớn. Và lúc này chàng chỉ có thể đợi ngoài phòng. Rồi một vài tia sáng lóe xuống, sương tan dần trên những nụ đào còn thẹn thùng, bây giờ như rung chuyển, vươn thân mình, bung cánh hoa. Cảnh sắc của buổi sáng là sự sống vùng dậy. Đã là giờ Mão*. *Giờ Mão: khoảng từ 5 giờ -> 7 giờ sáng. Mỗi giờ trôi đi làm cho chàng càng lo hơn. Chàng cứ lóng nga lóng ngóng như một đứa… "Tiếu Nhi, về rồi đấy à? Mau vào. Văn công tử đã chờ con từ sớm."Hàm Tiếu vừa về đến nhà đã trông thấy Văn Chính ngồi trên đọc sách, nàng có chút hậm hực ngồi vào bàn trước lời mẹ."Hàm tiểu thư hôm nay về trễ như vậy là không muốn học cùng Văn Chính ta nữa sao?" Văn Chính bộ dáng tao nhã lật mở từng trang sách, thanh khiết như hoa. Đối lập với Hàm Tiếu đen mặt, miệng không ngừng rủa thầm.Nói là cùng học thật ra chính là Văn Chính hắn làm thầy. Hàm Tiếu viết sai một nét, hắn lại đánh tay nàng. Hàm Tiếu là một kẻ ương ngạnh sao có thể chịu như thế. Nhiều lần nàng muốn đánh cho Văn Chính một trận nhưng lại sợ cha bênh vực hắn. Văn Chính trong con mắt Hàm Tiếu là một kẻ yếu đuối chỉ biết đến sách vở. Nhưng lời hắn nói lại không có 'yếu đuối' chút nào."Được rồi, xét thấy việc học của Hàm tiểu thư đây không quá tiến triển, hôm nay chúng ta sẽ cùng luận anh hùng. Dưới ánh trăng sáng, lời đẹp văn hay mà nói thì còn điều gì ngại ngùng."Hàm Tiếu nhìn lên trời, bầu trời thật rất sáng, trong hậu viện đầy hoa tỏa hương nhè nhẹ. Thiên nhiên mát lành cùng màn đêm an an tĩnh tĩnh lại như có tiếng vang ngầm. Hàm Tiếu nàng quay đầu nhìn Văn Chính ở phía đối diện. Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, đang nhìn nàng dò ý. Nàng cũng không chút giấu diếm nhìn thẳng mặt hắn, quan sát kĩ càng. Văn Chính là lớn hơn nàng một tuổi, nhưng trông hắn trưởng thành hơn rất nhiều so với nàng. Hắn hiểu biết rất nhiều.Văn Chính nâng nhẹ khóe môi tạo một nụ cười dịu dàng, vẫn nhìn nàng. Hàm Tiếu nhìn đến hắn có chút ngẩn ngơ."Ta hỏi tên yếu đuối ngươi sao lại xinh đẹp như vậy."Văn Chính không có ý định trả lời vấn đề của nàng, nàng cũng đành thôi vậy. Chỉ muốn hỏi một chút.Văn Chính thu tầm mắt, hỏi:"Ngươi có biết như nào gọi là anh hùng?"Hàm Tiếu nhếch miệng cười đầy thâm vị, điều này không phải rất dễ sao?Nàng nói:"Nói: anh hùng là người không chịu thiệt trước mắt. Ngươi đánh ta, ta đánh lại gấp ngàn lần. Khụ, chỉ trừ trường hợp hắn là tên trâu bò đến nỗi ngươi không thể động vào. Mà động vào thì sẽ bỏng tay.""Hì.."Nhìn nàng khua khoắn tay nói mấy câu, Văn Chính không nhịn được cười. Tư tưởng kẻ anh hùng trong nàng thật lớn nhưng cách hình dung này.. không phải rất ngốc hả?Văn Chính đành nói một hướng riêng: "Anh hùng là người tài năng xuất chúng, có công trạng to lớn, tài đức khiến mọi người đều kính phục." Lại nhìn nàng hỏi:"Đã biết, vậy Hàm tiểu thư có biết đến ai là anh hùng?"Lần này nàng không biết cảm xúc hỗn loạn thế nào, nộ khí nói lớn:"Không phải là Hàm Tiếu này sao."

Chương 3