Tác giả:

Bảy ngàn năm trước. Nguyệt Hoa cung điện. Duy Lợi Tư dắt một thiếu niên vóc dáng có hơi mảnh khảnh đi về phía Thấm đại điện. Trên đường đi, mỗi một thị nữ dù vô tình đi ngang qua cũng sẽ không nhẫn được mà quay đầu nhìn người thiếu niên mỹ mạo vô cùng kia, mà một chút cũng không hề cảm thấy bản thân đang thất lễ. Duy Lợi Tư nhíu mày, hung hãn liếc qua từng thị nữ rồi thi triển ma pháp đem chính mình và thiếu niên kia bao bọc đơn độc trong không gian. “Điện hạ, thần làm như vậy người có hay không cảm thấy phiền phức?” Duy Lợi Tư quỳ một chân trước mặt thiếu niên kia, đồng thời một cánh tay để chéo trước ngực. “Không sao cả.” Thiếu niên lắc đầu, ý muốn tiếp tục đi về phía trước lại bị Duy Lợi Tư kéo lại. “Nói cho ta biết… Đôi mắt của ngươi…còn thấy được bao nhiêu phần. ” Một trận gió đêm thổi qua, hắc bào của thiếu niên tung bay, nơi ánh trăng điểm xuyết trên vạt áo khiến cho nó như đang phảng phất cả bầu trời đêm. Hắn đã năm trăm hai mươi tuổi. “Duy Lợi Tư, chuyện đó không quan trọng…

Chương 5: Kết thúc

Thần ThếTác giả: Mạc Vọng JTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền HuyễnBảy ngàn năm trước. Nguyệt Hoa cung điện. Duy Lợi Tư dắt một thiếu niên vóc dáng có hơi mảnh khảnh đi về phía Thấm đại điện. Trên đường đi, mỗi một thị nữ dù vô tình đi ngang qua cũng sẽ không nhẫn được mà quay đầu nhìn người thiếu niên mỹ mạo vô cùng kia, mà một chút cũng không hề cảm thấy bản thân đang thất lễ. Duy Lợi Tư nhíu mày, hung hãn liếc qua từng thị nữ rồi thi triển ma pháp đem chính mình và thiếu niên kia bao bọc đơn độc trong không gian. “Điện hạ, thần làm như vậy người có hay không cảm thấy phiền phức?” Duy Lợi Tư quỳ một chân trước mặt thiếu niên kia, đồng thời một cánh tay để chéo trước ngực. “Không sao cả.” Thiếu niên lắc đầu, ý muốn tiếp tục đi về phía trước lại bị Duy Lợi Tư kéo lại. “Nói cho ta biết… Đôi mắt của ngươi…còn thấy được bao nhiêu phần. ” Một trận gió đêm thổi qua, hắc bào của thiếu niên tung bay, nơi ánh trăng điểm xuyết trên vạt áo khiến cho nó như đang phảng phất cả bầu trời đêm. Hắn đã năm trăm hai mươi tuổi. “Duy Lợi Tư, chuyện đó không quan trọng… Hai mươi năm sau, trước khi Lăng Nguyệt sắp chết, y chợt mộng  một giấc mộng rất thương tâm. Trong mộng, có một ngân phát mỹ ca ca nắm lấy tay y.Y hỏi: “Cái gì gọi là thích?”Người kia không nói gì.Hắn lại tiếp tục hỏi: “Cái gì gọi là thích a?”Thân ảnh màu trắng sờ sờ đầu y, rồi đột nhiên biến mất.Trong nháy mắt, cõi mộng kết thúc, y đã tiến vào lần luân hồi trí nhớ tiếp theo.

Hai mươi năm sau, trước khi Lăng Nguyệt sắp chết, y chợt mộng  một giấc mộng rất thương tâm. Trong mộng, có một ngân phát mỹ ca ca nắm lấy tay y.

Y hỏi: “Cái gì gọi là thích?”

Người kia không nói gì.

Hắn lại tiếp tục hỏi: “Cái gì gọi là thích a?”

Thân ảnh màu trắng sờ sờ đầu y, rồi đột nhiên biến mất.

Trong nháy mắt, cõi mộng kết thúc, y đã tiến vào lần luân hồi trí nhớ tiếp theo.

Thần ThếTác giả: Mạc Vọng JTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền HuyễnBảy ngàn năm trước. Nguyệt Hoa cung điện. Duy Lợi Tư dắt một thiếu niên vóc dáng có hơi mảnh khảnh đi về phía Thấm đại điện. Trên đường đi, mỗi một thị nữ dù vô tình đi ngang qua cũng sẽ không nhẫn được mà quay đầu nhìn người thiếu niên mỹ mạo vô cùng kia, mà một chút cũng không hề cảm thấy bản thân đang thất lễ. Duy Lợi Tư nhíu mày, hung hãn liếc qua từng thị nữ rồi thi triển ma pháp đem chính mình và thiếu niên kia bao bọc đơn độc trong không gian. “Điện hạ, thần làm như vậy người có hay không cảm thấy phiền phức?” Duy Lợi Tư quỳ một chân trước mặt thiếu niên kia, đồng thời một cánh tay để chéo trước ngực. “Không sao cả.” Thiếu niên lắc đầu, ý muốn tiếp tục đi về phía trước lại bị Duy Lợi Tư kéo lại. “Nói cho ta biết… Đôi mắt của ngươi…còn thấy được bao nhiêu phần. ” Một trận gió đêm thổi qua, hắc bào của thiếu niên tung bay, nơi ánh trăng điểm xuyết trên vạt áo khiến cho nó như đang phảng phất cả bầu trời đêm. Hắn đã năm trăm hai mươi tuổi. “Duy Lợi Tư, chuyện đó không quan trọng… Hai mươi năm sau, trước khi Lăng Nguyệt sắp chết, y chợt mộng  một giấc mộng rất thương tâm. Trong mộng, có một ngân phát mỹ ca ca nắm lấy tay y.Y hỏi: “Cái gì gọi là thích?”Người kia không nói gì.Hắn lại tiếp tục hỏi: “Cái gì gọi là thích a?”Thân ảnh màu trắng sờ sờ đầu y, rồi đột nhiên biến mất.Trong nháy mắt, cõi mộng kết thúc, y đã tiến vào lần luân hồi trí nhớ tiếp theo.

Chương 5: Kết thúc