Editor: Jesse Tran Tôi là Tô Xán. 21 tuổi. Chiều cao 1m71, cân nặng 50kg. Không có ham mê bất lương, trước mắt là muốn thực tập biên tập viên vô danh của một tạp chí nổi danh nào đó. Vị trí hiện tại: quán cà phê nổi tiếng ở khu bách hóa đầu đường Đại Dương.  Hành động: nụ cười tiêu chuẩn, trang phục tiêu chuẩn, cử chỉ đúng mực.  Hoạt động đang thực hiện: xem mắt.  Đối tượng xem mắt: con trai của lãnh đạo một công ty nào đó. Số tuổi: 26 tuổi. Tôi nhìn hắn, mỉm cười. Nhìn hắn tôi, mỉm cười. Gió thổi qua ngoài cửa sổ, ba giờ đã qua. Khóe miệng của tôi bắt đầu giật giật, mở miệng "Tôi cảm thấy vô cùng tốt." Tiểu tử đối diện cười ôn nhu, "Tôi cũng cảm thấy không tệ." Bất chợt, tôi cảm giác cảnh tượng bắt đầu xoay chuyển, hai người chúng tôi cùng đứng ở trên đỉnh Hoa Sơn, nhìn nhau cười một tiếng, loại cảm giác này như là gặp kỳ phùng địch thủ của tôi vậy, cuối cùng tiểu tử nói, "Cứ như vậy đi." Tôi nghĩ cẩn thận một chút, gật đầu một cái. Bộ dạng không chút sợ hãi. Hết cách rồi, loại…

Chương 14: Vở kịch nhỏ của Tô Xán

Hoa Đào Bay Đầy TrờiTác giả: Bát Mặc Đào TửTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Jesse Tran Tôi là Tô Xán. 21 tuổi. Chiều cao 1m71, cân nặng 50kg. Không có ham mê bất lương, trước mắt là muốn thực tập biên tập viên vô danh của một tạp chí nổi danh nào đó. Vị trí hiện tại: quán cà phê nổi tiếng ở khu bách hóa đầu đường Đại Dương.  Hành động: nụ cười tiêu chuẩn, trang phục tiêu chuẩn, cử chỉ đúng mực.  Hoạt động đang thực hiện: xem mắt.  Đối tượng xem mắt: con trai của lãnh đạo một công ty nào đó. Số tuổi: 26 tuổi. Tôi nhìn hắn, mỉm cười. Nhìn hắn tôi, mỉm cười. Gió thổi qua ngoài cửa sổ, ba giờ đã qua. Khóe miệng của tôi bắt đầu giật giật, mở miệng "Tôi cảm thấy vô cùng tốt." Tiểu tử đối diện cười ôn nhu, "Tôi cũng cảm thấy không tệ." Bất chợt, tôi cảm giác cảnh tượng bắt đầu xoay chuyển, hai người chúng tôi cùng đứng ở trên đỉnh Hoa Sơn, nhìn nhau cười một tiếng, loại cảm giác này như là gặp kỳ phùng địch thủ của tôi vậy, cuối cùng tiểu tử nói, "Cứ như vậy đi." Tôi nghĩ cẩn thận một chút, gật đầu một cái. Bộ dạng không chút sợ hãi. Hết cách rồi, loại… Editor: Jesse TranTrong phòng học."Thật nhàm chán ~ thật là nhàm chán~." Tô Xán vừa viết bài tập vừa gào lên."Thật ồn ào." Vương Thuyết nghiêm mặt, cau có nói.Tô Xán nhìn mặt cậu ta y hệt tờ giấy nháp, tự dưng nảy ra một ý."Cục giấy nhỏ, chúng ta chơi một trò chơi có được không?" Tô Xán cười gian xảo nhỏ giọng thương lượng.Vương Thuyết quay mặt đi, "Không, bài tập còn chưa làm xong."Tô Xán tức giận, Hừ! Lặng lẽ căm ngón út vào rốn của mình keo kiệt keo kiệt, âm thầm để trên lỗ mũi ngửi một cái, ewww ~ quả nhiên là mùi này."Vương Thuyết, cậu có ngửi thấy mùi thịt viên dưới phòng ăn hay không?"Vương Thuyết ngửi ngửi, "Không."Tô Xán vỗ vỗ hắn, nhắm mắt lại, hít sâu, "Thật sự có, thật sự có đấy. Không tin cậu hít một hơi xem."Vương Thuyết nhìn Tô Xán, dùng sức ngửi...... Tô Xán nhanh chóng đưa ngón út đến trước mũi bạn học Vương...... Mùi vị hết hồn, rất k*ch th*ch.Mặt Vương Thuyết tái mét.Tô Xán cười lên ha hả, "Như thế nào? Có mùi thịt viên hay không?"Vương Thuyết giữ vững trạng thái ngàn chấm =.=Haizzz~ cái mùi vị đoạt hồn vừa rồi hết sức sâu sắc, tha thứ cho bạn học Vương Thuyết của chúng ta còn đắm chìm trong đó, chưa hoàn hồn.(Chị Tô à!!! Em cũng không biết nói gì với chị nữa:D- Jesse)

Editor: Jesse Tran

Trong phòng học.

"Thật nhàm chán ~ thật là nhàm chán~." Tô Xán vừa viết bài tập vừa gào lên.

"Thật ồn ào." Vương Thuyết nghiêm mặt, cau có nói.

Tô Xán nhìn mặt cậu ta y hệt tờ giấy nháp, tự dưng nảy ra một ý.

"Cục giấy nhỏ, chúng ta chơi một trò chơi có được không?" Tô Xán cười gian xảo nhỏ giọng thương lượng.

Vương Thuyết quay mặt đi, "Không, bài tập còn chưa làm xong."

Tô Xán tức giận, Hừ! Lặng lẽ căm ngón út vào rốn của mình keo kiệt keo kiệt, âm thầm để trên lỗ mũi ngửi một cái, ewww ~ quả nhiên là mùi này.

"Vương Thuyết, cậu có ngửi thấy mùi thịt viên dưới phòng ăn hay không?"

Vương Thuyết ngửi ngửi, "Không."

Tô Xán vỗ vỗ hắn, nhắm mắt lại, hít sâu, "Thật sự có, thật sự có đấy. Không tin cậu hít một hơi xem."

Vương Thuyết nhìn Tô Xán, dùng sức ngửi...... Tô Xán nhanh chóng đưa ngón út đến trước mũi bạn học Vương...... 

Mùi vị hết hồn, rất k*ch th*ch.

Mặt Vương Thuyết tái mét.

Tô Xán cười lên ha hả, "Như thế nào? Có mùi thịt viên hay không?"

Vương Thuyết giữ vững trạng thái ngàn chấm =.=

Haizzz~ cái mùi vị đoạt hồn vừa rồi hết sức sâu sắc, tha thứ cho bạn học Vương Thuyết của chúng ta còn đắm chìm trong đó, chưa hoàn hồn.

(Chị Tô à!!! Em cũng không biết nói gì với chị nữa:D- Jesse)

Hoa Đào Bay Đầy TrờiTác giả: Bát Mặc Đào TửTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Jesse Tran Tôi là Tô Xán. 21 tuổi. Chiều cao 1m71, cân nặng 50kg. Không có ham mê bất lương, trước mắt là muốn thực tập biên tập viên vô danh của một tạp chí nổi danh nào đó. Vị trí hiện tại: quán cà phê nổi tiếng ở khu bách hóa đầu đường Đại Dương.  Hành động: nụ cười tiêu chuẩn, trang phục tiêu chuẩn, cử chỉ đúng mực.  Hoạt động đang thực hiện: xem mắt.  Đối tượng xem mắt: con trai của lãnh đạo một công ty nào đó. Số tuổi: 26 tuổi. Tôi nhìn hắn, mỉm cười. Nhìn hắn tôi, mỉm cười. Gió thổi qua ngoài cửa sổ, ba giờ đã qua. Khóe miệng của tôi bắt đầu giật giật, mở miệng "Tôi cảm thấy vô cùng tốt." Tiểu tử đối diện cười ôn nhu, "Tôi cũng cảm thấy không tệ." Bất chợt, tôi cảm giác cảnh tượng bắt đầu xoay chuyển, hai người chúng tôi cùng đứng ở trên đỉnh Hoa Sơn, nhìn nhau cười một tiếng, loại cảm giác này như là gặp kỳ phùng địch thủ của tôi vậy, cuối cùng tiểu tử nói, "Cứ như vậy đi." Tôi nghĩ cẩn thận một chút, gật đầu một cái. Bộ dạng không chút sợ hãi. Hết cách rồi, loại… Editor: Jesse TranTrong phòng học."Thật nhàm chán ~ thật là nhàm chán~." Tô Xán vừa viết bài tập vừa gào lên."Thật ồn ào." Vương Thuyết nghiêm mặt, cau có nói.Tô Xán nhìn mặt cậu ta y hệt tờ giấy nháp, tự dưng nảy ra một ý."Cục giấy nhỏ, chúng ta chơi một trò chơi có được không?" Tô Xán cười gian xảo nhỏ giọng thương lượng.Vương Thuyết quay mặt đi, "Không, bài tập còn chưa làm xong."Tô Xán tức giận, Hừ! Lặng lẽ căm ngón út vào rốn của mình keo kiệt keo kiệt, âm thầm để trên lỗ mũi ngửi một cái, ewww ~ quả nhiên là mùi này."Vương Thuyết, cậu có ngửi thấy mùi thịt viên dưới phòng ăn hay không?"Vương Thuyết ngửi ngửi, "Không."Tô Xán vỗ vỗ hắn, nhắm mắt lại, hít sâu, "Thật sự có, thật sự có đấy. Không tin cậu hít một hơi xem."Vương Thuyết nhìn Tô Xán, dùng sức ngửi...... Tô Xán nhanh chóng đưa ngón út đến trước mũi bạn học Vương...... Mùi vị hết hồn, rất k*ch th*ch.Mặt Vương Thuyết tái mét.Tô Xán cười lên ha hả, "Như thế nào? Có mùi thịt viên hay không?"Vương Thuyết giữ vững trạng thái ngàn chấm =.=Haizzz~ cái mùi vị đoạt hồn vừa rồi hết sức sâu sắc, tha thứ cho bạn học Vương Thuyết của chúng ta còn đắm chìm trong đó, chưa hoàn hồn.(Chị Tô à!!! Em cũng không biết nói gì với chị nữa:D- Jesse)

Chương 14: Vở kịch nhỏ của Tô Xán