Trong một căn nhà gỗ nhỏ nằm sâu trong rừng trúc, một cái tiểu cô nương ước chừng 15 - 16 tuổi chống cằm chán nản nhìn cái cục tròn tròn màu tím đang ngọ nguậy làm gì đó. Nàng lặng lẽ ngước lên nhìn sắc trời khẽ than: - A Quân, ngươi có thể ngừng tay qua đây chơi với ta một chút không? Công tình ta bỏ trốn ra đây chơi với ngươi mà ngươi lại không thèm để ý đến ta vậy ư? Cái cục màu tím kia vẫn ngọ nguậy như cũ không thèm để ý đến nàng. Khẽ thở dài một hơi. Khi nàng tưởng y sẽ không trả lời mình thì đột nhiên một giọng nói thanh thoát, nhàn nhạt cất lên: - Cũng không mướn ngươi đến -... Trừng mắt nhìn bóng tím trước mặt. A, đồ tiểu yêu tinh nhà ngươi, thế nhưng phũ phàng như thế! Đổng Ngạc Yên tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng màu tím ấy rồi lại thở dài bất lực. Kì thực nàng cũng sớm biết lúc nàng ta đang làm việc thì xung quanh có xảy ra chuyện gì cũng không chút can hệ đến nàng. Chỉ là Đổng Ngạc Yên ngày ngày buồn chán ngây ngốc ở Đổng Phủ không có chuyện gì làm mới chạy đến chỗ Y…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...