Mộ Tiểu Tiểu kéo lấy một cái hành lý lớn, đứng trước cửa, trên cửa là mật mã khóa vân tay công nghệ cao, nàng c*̃ng không nghĩ nhiều, liền đưa tay tới, nguyên lai tưởng rằng sẽ nghe được 'Tích' một tiếng, cánh cửa mở ra. Ai mà ngờ, cửa không hề nhúc nhích chút nào, điều này khiến nàng trở nên khó chịu. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Nàng đá một cước vào cánh cửa, thế nhưng cánh cửa gần như bất động. Điều này khiến nàng buồn bực, đành phải đi nhấn chuông cửa, chờ đến không kiên nhẫn được nữa, còn gào lên: "Doãn Thiếu Kiệt, mau mở cửa cho ta!" Bất quá, kỳ thật coi như trong phòng có người, nơi này là căn hộ cao cấp, cách âm phi thường tốt, c*̃ng không có khả năng nghe thấy tiếng của nàng. Mộ Tiểu Tiểu sụp đổ, khuôn mặt nhỏ nghi hoặc, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ cái tên hỗn đản không có ở nhà?" Nhìn xem thời gian, đều đã mười một giờ đêm a! Muộn như vậy không ở nhà, nhất định là ra ngoài bên ngoài lêu lổng đi. Hừ, ghê tởm, Doãn Thiếu Kiệt! Mộ Tiểu Tiểu chu mỏ một cái, cuối cùng không có cách nào…

Truyện chữ