Quân khu Cao An. Sân huấn luyện. --- Trên cao hồng kỳ năm sao tươi đẹp tung bay theo chiều gió, tựa như ánh mặt trời lóng lánh. Giữa sân, một cô gái mặc áo ngụy trang nằm trên mặt đất không hề có chút sứt mẻ. Cô khuôn mặt tinh xảo, mũi cao thẳng, đôi môi dần dần có chút trở nên trắng, lông mi cong cong, thực mê người. Trên trán chảy ra lớp lớp mồ hôi lạnh. “Phượng Tử Hề, ngươi không phải thực kiêu ngạo sao, nằm trên mặt đất thì tính bản lĩnh cái gì? Lên! Lên tiếp tục đánh a!” Một cô gái khác cũng mặc áo ngụy trang, buộc cao tóc đuôi ngựa, trên mặt tràn đầy ý chí chiến đấu, đáy mắt xẹt qua tia khinh miệt. Cô đã nhịn Phượng Tử Hề từ lâu. Vừa hay lần này có cơ hội, nhất định phải giáo huấn cô ta cho cẩn thận. Để cho cô ta biết, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc! Nhưng vào lúc này, nằm trên mặt đất, Phượng Tử Hề ngón tay hơi hơi giật mình. ‘ bá ’ mở mắt ra, cả người tản mát ra hơi thở tử vong, phảng phất tựa như ác ma từ trong địa ngục bò ra. Cô nhảy người lên, chân phải vẽ…
Tác giả: