Một buổi sáng đầu tháng mười, Thanh Tú đang chìm trong giấc ngủ say. Tiếng đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi, cô không buồn mở mắt, với tay tắt chuông rồi lại chui vào trong chiếc chăn ấm áp. Ánh mặt trời len qua ô cửa, hắt lên gương mặt lười biếng. Bỗng cô bật người dậy như lò xo, phóng như tên đến nhà tắm. Vừa rửa mặt vừa liếc nhìn đồng hồ, 7 giờ. "Trời ạ, mình phải có mặt tại công ty Trần Minh lúc 7 giờ 30 để phỏng vấn". Thanh Tú vội vàng chạy đến tủ quần áo. Mặc cho mình chiếc quần jean đẹp nhất, chiếc áo thun đen ôm sát người kết hợp với chiếc áo sơ mi màu xám tro rộng rãi bên ngoài. Trong gương là một cô gái với chiều cao không nổi bật lắm, chỉ 1m60. Nhưng bù lại cô có một gương mặt trái xoan thanh thoát, đôi mắt trong veo thuần khiết. Nhìn ngắm mình vài giây, Thanh Tú khẽ mỉm cười rồi ra khỏi nhà với tốc độ ánh sáng. Mặc dù bụng đói cồn cào nhưng cô không có tâm trạng nhét bất cứ thứ gì vào miệng, điều cô quan tâm nhất lúc này là chiếc xe buýt cô đang ngồi nhanh chóng tới nơi.…
Tác giả: