Tác giả:

Đôi khi, Liễu Mê Đình cảm thấy là rất yên tĩnh, là nguyên nhân khiến hắn vĩnh viễn vô pháp yêu. Sống hai mươi bốn năm, hắn dường như chưa từng động tâm với bất kỳ ai, càng đừng nói đến dùng tình. Nếu nói yêu, hắn chỉ yêu kiếm của hắn, hắn trút vào kiếm của mình tất cả nhiệt huyết. Hắn đối những vật khác trước sau vẫn hờ hững, hắn không quan tâm, không hứng thú quan tâm. Nhưng mà có một ngày, cuộc sống của hắn cũng mất đi sự yên tĩnh, phá vỡ thói quen của hắn, dẫn dắt hắn vào một vực sâu không thể biết… Ngày nào đó, ánh nắng đặc biệt ấm áp, trong không khí thoang thoảng hương hoa đào… Phi hồng, nộn phấn, tuyết bạch*, các đóa hoa mang màu, vừa mới rời cành, vẫn còn đọng vài giọt sương sớm. Tuy hoa đã rơi hết, nhưng mùi hương vẫn không chịu tán đi. Gió, không biết đã đợi bao lâu, phá không mà đến, lướt qua rừng trúc xanh biếc, thổi nhăn hồ nước. Liễu Mê Đình bỗng nhiên cảm thấy trong cơn gió hỗn loạn, có một lọai khí tức đặc biệt, tự như là có người đã đi trước hắn một bước đến cánh rừng…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...