Tác giả:

“Loảng xoảng!” “Đông!” An Trữ giật mình tỉnh ngủ, buông trong tay quyển sách, đứng dậy nhoài người ra ngoài cửa sổ, tối đen một mảnh cái gì cũng nhìn không thấy. An Trữ mở miệng kêu: “Trương công công, có chuyện gì sao?” Vừa nghe thanh âm khàn khàn quen thuộc kia, Trương công công cũng đang khó hiểu sao lại có tiếng vang, bèn đáp lời: “Nô tài đi nhìn xem.” “Ngươi chờ một chút,” An Trữ chống tay lên cửa sổ, thân mình nhẹ nhàng nhảy một cái, đi ra, “Ta đi cùng ngươi.” Trương công công ngẩn ra một hồi lâu, mới hoảng hốt kêu lên: “Ôi tiểu chủ tử của ta, sao lại nhảy ra từ cửa sổ nha, rất không có quy củ.” An Trữ cười hắc hắc: “Yên tâm, không ai thấy.” Trương công công nghe xong, cảm thấy lòng chua xót, thở dài, không nói thêm gì nữa, cầm đèn, đi phía trước. “Cũng không biết trễ như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” An Trữ chắp tay sau lưng, đi ở phía sau. “Chẳng lẽ là con mèo nhỏ làm đổ chậu hoa?” Trương công công đoán. “Nhìn sẽ biết.” An Trữ nói. Kia một cái đen đen…là người đi? An Trữ…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...