Buổi tối, tại khách sạn thế kỷ Lane. Đứng bên ngoài phòng dành cho tổng thống, trong đầu Thanh Thần đã sớm choáng váng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào số phòng trước cửa, khóe miệng khẽ giương lên: “2308” Bàn tay nhỏ bé cầm nắm cửa, nhẹ nhàng vặn 1 cái, cửa phòng cứ như vậy mở ra. Căn phòng mờ tối, không có một tia ánh sáng. Thanh Thần vươn hai cánh tay về phía trước, lục lọi đi vào trong phòng, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu trong căn phòng tối đen như mực. “Ai?” Đột nhiên, trong phòng đang yên tĩnh bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên, giọng nói này cứ như một bình rượu ngon hiệu Trần Nhưỡng, lười biếng mà mê người, làm cho người ta ngà ngà say. Bước chân đang đi tới phía trước nhất thời dừng lại, Thanh Thần trợn to hai mắt, nhìn về nơi phát ra âm thanh- cách cô một cái giường không quá xa. Gian phòng rất tối, tối đến mức Thanh Thần căn bản không nhìn thấy diện mạo của người đàn ông trên giường. Đặt ngón trỏ trên môi, đôi mắt to linh động của Thanh Thần sáng lên. Ah? Thật sự là kì…
Tác giả: