Tác giả:

Đêm đông chí, lớp tuyết dày hơn một mét. Xe taxi đứng bên cạnh con đê, cửa sau xe mở ra, lái xe nương theo ngọn đèn đếm tiền, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trên mặt tuyết lưu lại một chuỗi dấu chân và dấu vét vòng lăn của bánh xe, vị khách kia đứng trên đê, mặc bộ quần áo màu đen, trên vai đã có vài bông tuyết. Mùa đông năm nay lạnh khác thường, có nhiều trận tuyết lớn. Lái xe hạ cửa kính xe xuống, hít phải vài bông tuyết, giọng nói như bị gió lạnh hòa tan: “Chàng trai, nơi này là trên đê đấy, cậu có lộn chỗ hay khôn?” Vị khách không để ý tới, một lát sau, lái xe vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Cậu có lên xe không, cậu không đi nữa thì tôi đi nhé?” Người nọ như cây cọc gỗ, lái xe đóng cửa sổ xe lại, tiện tay lau kính chắn gió, lại đợi thêm một lát thì người ở nhà gọi điện thoại tới, nói chờ ông trở về ăn bánh trôi, láu xe quay ra nhìn phía bên ngoài, cúp máy rồi nhanh chóng rời đi. Nước sông bình tĩnh không gợn sóng, chiếc tàu chuyên chở nhanh chóng bị tuyết bao phủ, ánh đèn đường trầm lặng như…

Chương 47: Ngoại truyện kết hợp “Sinh đồ” & “Trời và đất” (1)

Sinh ĐồTác giả: Kim BínhTruyện Ngôn TìnhĐêm đông chí, lớp tuyết dày hơn một mét. Xe taxi đứng bên cạnh con đê, cửa sau xe mở ra, lái xe nương theo ngọn đèn đếm tiền, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trên mặt tuyết lưu lại một chuỗi dấu chân và dấu vét vòng lăn của bánh xe, vị khách kia đứng trên đê, mặc bộ quần áo màu đen, trên vai đã có vài bông tuyết. Mùa đông năm nay lạnh khác thường, có nhiều trận tuyết lớn. Lái xe hạ cửa kính xe xuống, hít phải vài bông tuyết, giọng nói như bị gió lạnh hòa tan: “Chàng trai, nơi này là trên đê đấy, cậu có lộn chỗ hay khôn?” Vị khách không để ý tới, một lát sau, lái xe vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Cậu có lên xe không, cậu không đi nữa thì tôi đi nhé?” Người nọ như cây cọc gỗ, lái xe đóng cửa sổ xe lại, tiện tay lau kính chắn gió, lại đợi thêm một lát thì người ở nhà gọi điện thoại tới, nói chờ ông trở về ăn bánh trôi, láu xe quay ra nhìn phía bên ngoài, cúp máy rồi nhanh chóng rời đi. Nước sông bình tĩnh không gợn sóng, chiếc tàu chuyên chở nhanh chóng bị tuyết bao phủ, ánh đèn đường trầm lặng như… Thành phố Khánh Châu, mùa hè tháng bảy, mưa nhỏ.Lục Thích ở bên cạnh nghe được câu chuyện tình yêu “cảm động”, anh lại chẳng cảm động chút nào, ngừng một lát, nhanh chóng và cơm, ăn hết miếng cuối cùng, bỏ bát xuống, nói: “Lên đường thôi.”Trên đường anh đuổi theo Chung Bình, các con đường xe đi qua bùn đất đá đã được dọn sach, đoạn đường sạt lở cũng đã thông, ánh mắt anh đảo qua, không hề để tâm.Cho nên cũng không biết đêm qua có một đội mạo hiểm mưa dọn dẹp, loại bỏ trở ngại phía trước.Lúc đó, trong bệnh viện thành phố Khánh Châu, bác sĩ vừa rời đi, Lí Chính nằm trên giường bệnh, Chu Diễm lặng lẽ ngồi ở bên cạnh.Ngoài cửa sổ mưa bụi bay bay, ba ngày trước mưa to và lũ ào ạt kéo tới, giống như ảo giác, Chu Diễm đang chờ thời khắc tỉnh lại.“Em lại đây.”Chu Diễm hoàn hồn, nhìn về phía người trên giường, “ánh mắt” Lí Chính dừng ở vị trí bên cạnh cô.Chu Diễm mím môi, ngồi vào bên giường anh, “Sao vậy?”Lí Chính quay đầu theo tiếng nói, đối mặt với cô, giơ tay lên, chạm vào gò má cô, khi chạm đến cằm dần dần hướng lên trên, chạm vào mũi, xương gò má, lỗ tai, cuối cùng là đôi mắt.Ngón tay thô ráp, dịu dàng cảm nhận được hình dạng đôi mắt cô, hơi tròn, âm ấm, khẽ khàng rung động, còn hơi ươn ướt.“Anh biết được dáng vẻ của em, cho nên…” Lí Chính ôm lấy cô, thấp giọng nói, “Đừng sợ.”Sau một lúc lâu, “… Vâng.”Ngón tay Lí Chính khẽ lau nước mắt cho cô.

Thành phố Khánh Châu, mùa hè tháng bảy, mưa nhỏ.

Lục Thích ở bên cạnh nghe được câu chuyện tình yêu “cảm động”, anh lại chẳng cảm động chút nào, ngừng một lát, nhanh chóng và cơm, ăn hết miếng cuối cùng, bỏ bát xuống, nói: “Lên đường thôi.”

Trên đường anh đuổi theo Chung Bình, các con đường xe đi qua bùn đất đá đã được dọn sach, đoạn đường sạt lở cũng đã thông, ánh mắt anh đảo qua, không hề để tâm.

Cho nên cũng không biết đêm qua có một đội mạo hiểm mưa dọn dẹp, loại bỏ trở ngại phía trước.

Lúc đó, trong bệnh viện thành phố Khánh Châu, bác sĩ vừa rời đi, Lí Chính nằm trên giường bệnh, Chu Diễm lặng lẽ ngồi ở bên cạnh.

Ngoài cửa sổ mưa bụi bay bay, ba ngày trước mưa to và lũ ào ạt kéo tới, giống như ảo giác, Chu Diễm đang chờ thời khắc tỉnh lại.

“Em lại đây.”

Chu Diễm hoàn hồn, nhìn về phía người trên giường, “ánh mắt” Lí Chính dừng ở vị trí bên cạnh cô.

Chu Diễm mím môi, ngồi vào bên giường anh, “Sao vậy?”

Lí Chính quay đầu theo tiếng nói, đối mặt với cô, giơ tay lên, chạm vào gò má cô, khi chạm đến cằm dần dần hướng lên trên, chạm vào mũi, xương gò má, lỗ tai, cuối cùng là đôi mắt.

Ngón tay thô ráp, dịu dàng cảm nhận được hình dạng đôi mắt cô, hơi tròn, âm ấm, khẽ khàng rung động, còn hơi ươn ướt.

“Anh biết được dáng vẻ của em, cho nên…” Lí Chính ôm lấy cô, thấp giọng nói, “Đừng sợ.”

Sau một lúc lâu, “… Vâng.”

Ngón tay Lí Chính khẽ lau nước mắt cho cô.

Sinh ĐồTác giả: Kim BínhTruyện Ngôn TìnhĐêm đông chí, lớp tuyết dày hơn một mét. Xe taxi đứng bên cạnh con đê, cửa sau xe mở ra, lái xe nương theo ngọn đèn đếm tiền, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trên mặt tuyết lưu lại một chuỗi dấu chân và dấu vét vòng lăn của bánh xe, vị khách kia đứng trên đê, mặc bộ quần áo màu đen, trên vai đã có vài bông tuyết. Mùa đông năm nay lạnh khác thường, có nhiều trận tuyết lớn. Lái xe hạ cửa kính xe xuống, hít phải vài bông tuyết, giọng nói như bị gió lạnh hòa tan: “Chàng trai, nơi này là trên đê đấy, cậu có lộn chỗ hay khôn?” Vị khách không để ý tới, một lát sau, lái xe vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Cậu có lên xe không, cậu không đi nữa thì tôi đi nhé?” Người nọ như cây cọc gỗ, lái xe đóng cửa sổ xe lại, tiện tay lau kính chắn gió, lại đợi thêm một lát thì người ở nhà gọi điện thoại tới, nói chờ ông trở về ăn bánh trôi, láu xe quay ra nhìn phía bên ngoài, cúp máy rồi nhanh chóng rời đi. Nước sông bình tĩnh không gợn sóng, chiếc tàu chuyên chở nhanh chóng bị tuyết bao phủ, ánh đèn đường trầm lặng như… Thành phố Khánh Châu, mùa hè tháng bảy, mưa nhỏ.Lục Thích ở bên cạnh nghe được câu chuyện tình yêu “cảm động”, anh lại chẳng cảm động chút nào, ngừng một lát, nhanh chóng và cơm, ăn hết miếng cuối cùng, bỏ bát xuống, nói: “Lên đường thôi.”Trên đường anh đuổi theo Chung Bình, các con đường xe đi qua bùn đất đá đã được dọn sach, đoạn đường sạt lở cũng đã thông, ánh mắt anh đảo qua, không hề để tâm.Cho nên cũng không biết đêm qua có một đội mạo hiểm mưa dọn dẹp, loại bỏ trở ngại phía trước.Lúc đó, trong bệnh viện thành phố Khánh Châu, bác sĩ vừa rời đi, Lí Chính nằm trên giường bệnh, Chu Diễm lặng lẽ ngồi ở bên cạnh.Ngoài cửa sổ mưa bụi bay bay, ba ngày trước mưa to và lũ ào ạt kéo tới, giống như ảo giác, Chu Diễm đang chờ thời khắc tỉnh lại.“Em lại đây.”Chu Diễm hoàn hồn, nhìn về phía người trên giường, “ánh mắt” Lí Chính dừng ở vị trí bên cạnh cô.Chu Diễm mím môi, ngồi vào bên giường anh, “Sao vậy?”Lí Chính quay đầu theo tiếng nói, đối mặt với cô, giơ tay lên, chạm vào gò má cô, khi chạm đến cằm dần dần hướng lên trên, chạm vào mũi, xương gò má, lỗ tai, cuối cùng là đôi mắt.Ngón tay thô ráp, dịu dàng cảm nhận được hình dạng đôi mắt cô, hơi tròn, âm ấm, khẽ khàng rung động, còn hơi ươn ướt.“Anh biết được dáng vẻ của em, cho nên…” Lí Chính ôm lấy cô, thấp giọng nói, “Đừng sợ.”Sau một lúc lâu, “… Vâng.”Ngón tay Lí Chính khẽ lau nước mắt cho cô.

Chương 47: Ngoại truyện kết hợp “Sinh đồ” & “Trời và đất” (1)