Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 45: Vũ phi có ông chống lưng đấy
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Giang Vũ Phi đổ bệnh.Hôm nay vừa hay đến kỳ kinh nguyệt của cô, không nói đến việc uống nhiều rượu, đã vậy còn để cả người bị ướt, cuối cùng cô cũng ngã bệnh.Lần này bệnh tình của cô rất nghiêm trọng, cô nằm ở bệnh viện cả đêm mới tỉnh lại.Mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà trắng toát.Tiếp sau đó cô nghe thấy giọng nói lo lắng của ông nội: “Vũ Phi, cháu tỉnh rồi hả? Cháu cảm thấy thế nào? Chỗ nào không được khỏe?”Giang Vũ Phi nghiêng đầu nhìn ông nội đang ngồi cạnh giường, sau lưng ông là Nguyễn Thiên Lăng đang đứng đó.Hai người ánh mắt giao nhau, một người thâm thúy, một người lạnh nhạt như nước.Cô thu lại ánh nhìn, nói với ông nội: “Ông nội, cháu không sao! Đã khiến ông lo lắng nhiều rồi.”Nguyễn An Quốc cười đôn hậu: “Không sao là tốt rồi, bác sĩ cũng nói chỉ cần cháu nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có gì hết. Yên tâm dưỡng bệnh, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.”“Dạ, cháu biết rồi!” - Giang Vũ Phi gật gật đầu.Ông lão ở lại trò chuyện với cô thêm một lát, Giang Vũ Phi bèn khuyên ông về nhà nghỉ ngơi. Ông nội tuổi đã cao lại trông nom cô, trong lòng cô áy náy không chịu được.“Cũng được! Thím Lý ở bên ngoài, hai ngày này thím sẽ chăm sóc cháu. Ngày mai ông nội lại đến thăm cháu, cháu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho Thiên Lăng. Nếu nó không nghe lời, cháu cứ nói với ông nội.” – Ông lão vừa nói vừa liếc bằng mắt cảnh cáo Nguyễn Thiên Lăng, để cho anh biết rằng Vũ Phi là có ông chống lưng đằng sau.Nguyễn Thiên Lăng đứng sau ông nội mặt mày tối sầm, vẻ bất bình nhưng không làm gì được.Chỉ khi trước mặt ông nội, anh mới chịu lép vế như vậy.Giang Vũ Phi gật đầu: “Dạ, cháu biết mà! Ông nội, ông về đi!”“Được, ông về đây!” - Nguyễn An Quốc mỉm cười đứng dậy, đang đúng lúc định rời khỏi thì cửa phòng bệnh bị hai người đẩy ra.Một người đàn ông và một phụ nữ trung niên từ bên ngoài bước vào.Người phụ nữ vừa bước vào đã sà xuống cạnh giường Giang Vũ Phi, quan tâm hỏi cô: “Vũ Phi, con bị bệnh gì? Chỗ nào không được khỏe?”“Mẹ, sao mẹ đến đây?” - Giang Vũ Phi kinh ngạc hỏi, cô lại nhìn sang người đàn ông trung niên đang đứng một bên, nhẹ nhàng kêu lên: “Chú, chú cũng đến sao?”Ba dượng của cô - Tôn Triệu Huy cười gật đầu, trên tay cầm một chiếc túi, trong túi đựng mấy quả táo.“Vũ Phi, đây là trái cây mua cho con, nhớ ăn nhiều chút.” - Ông để trái cây trên bàn rồi đi đến chào hỏi Nguyễn An Quốc và Nguyễn Thiên Lăng.Mẹ của Giang Vũ Phi - Vương Đại Trân cũng chào hỏi hai ông cháu họ.Nguyễn An Quốc và Nguyễn Thiên Lăng rất khách sáo với hai người, hoàn toàn không có vẻ gì là coi thường.Dù gì thì ba mẹ của Giang Vũ Phi cũng đã đến, ông Nguyễn An Quốc không định về nữa, ở lại trò chuyện với họ thêm một chút mới về.Tôn Triệu Huy niềm nở kéo hai ông cháu Nguyễn An Quốc và Nguyễn Thiên Lăng đến sofa trong phòng bệnh nói chuyện, Vương Đại Trân ngồi bên cạnh Giang Vũ Phi hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô như thế nào.Giang Vũ Phi nhất nhất đều trả lời, tuy nhiên cô giấu mẹ nguyên nhân ngã bệnh, chỉ nói sức khỏe không tốt, bị cảm lạnh nên đổ bệnh.Vương Đại Trân nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của con gái, thương xót nói: “Vũ Phi, để mẹ ở lại đây chăm sóc cho con!”Cho dù đã có người chăm sóc, nhưng có ai mà tận tâm tận lực như mẹ ruột của mình.Giang Vũ Phi chưa kịp lên tiếng, ba dượng của cô đột nhiên phản đối nói: “Không được! Ở nhà bận lắm. Nếu em ở lại, không phải nhà cửa sẽ loạn lên sao? Hơn nữa ở đây cũng đã có bảo mẫu chăm sóc Vũ Phi, em có ở lại cũng đâu ích gì!”Vương Đại Trân thở hắt ra, bà không dám phản đối chồng mình, chỉ còn biết áy náy nói với Giang Vũ Phi: “Vũ Phi, chú con nói cũng là đúng, chuyện nhà gần đây rất bận, hơn nữa em con không thể nào không có người chăm sóc. Mẹ không trông nom được con, con đừng giận mẹ nhé!”“Mẹ, ở nhà đang bận chuyện gì vậy?” - Giang Vũ Phi không quan tâm chuyện mẹ cô không thể chăm sóc cho cô.
Giang Vũ Phi đổ bệnh.
Hôm nay vừa hay đến kỳ kinh nguyệt của cô, không nói đến việc uống nhiều rượu, đã vậy còn để cả người bị ướt, cuối cùng cô cũng ngã bệnh.
Lần này bệnh tình của cô rất nghiêm trọng, cô nằm ở bệnh viện cả đêm mới tỉnh lại.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà trắng toát.
Tiếp sau đó cô nghe thấy giọng nói lo lắng của ông nội: “Vũ Phi, cháu tỉnh rồi hả? Cháu cảm thấy thế nào? Chỗ nào không được khỏe?”
Giang Vũ Phi nghiêng đầu nhìn ông nội đang ngồi cạnh giường, sau lưng ông là Nguyễn Thiên Lăng đang đứng đó.
Hai người ánh mắt giao nhau, một người thâm thúy, một người lạnh nhạt như nước.
Cô thu lại ánh nhìn, nói với ông nội: “Ông nội, cháu không sao! Đã khiến ông lo lắng nhiều rồi.”
Nguyễn An Quốc cười đôn hậu: “Không sao là tốt rồi, bác sĩ cũng nói chỉ cần cháu nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có gì hết. Yên tâm dưỡng bệnh, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.”
“Dạ, cháu biết rồi!” - Giang Vũ Phi gật gật đầu.
Ông lão ở lại trò chuyện với cô thêm một lát, Giang Vũ Phi bèn khuyên ông về nhà nghỉ ngơi. Ông nội tuổi đã cao lại trông nom cô, trong lòng cô áy náy không chịu được.
“Cũng được! Thím Lý ở bên ngoài, hai ngày này thím sẽ chăm sóc cháu. Ngày mai ông nội lại đến thăm cháu, cháu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho Thiên Lăng. Nếu nó không nghe lời, cháu cứ nói với ông nội.” – Ông lão vừa nói vừa liếc bằng mắt cảnh cáo Nguyễn Thiên Lăng, để cho anh biết rằng Vũ Phi là có ông chống lưng đằng sau.
Nguyễn Thiên Lăng đứng sau ông nội mặt mày tối sầm, vẻ bất bình nhưng không làm gì được.
Chỉ khi trước mặt ông nội, anh mới chịu lép vế như vậy.
Giang Vũ Phi gật đầu: “Dạ, cháu biết mà! Ông nội, ông về đi!”
“Được, ông về đây!” - Nguyễn An Quốc mỉm cười đứng dậy, đang đúng lúc định rời khỏi thì cửa phòng bệnh bị hai người đẩy ra.
Một người đàn ông và một phụ nữ trung niên từ bên ngoài bước vào.
Người phụ nữ vừa bước vào đã sà xuống cạnh giường Giang Vũ Phi, quan tâm hỏi cô: “Vũ Phi, con bị bệnh gì? Chỗ nào không được khỏe?”
“Mẹ, sao mẹ đến đây?” - Giang Vũ Phi kinh ngạc hỏi, cô lại nhìn sang người đàn ông trung niên đang đứng một bên, nhẹ nhàng kêu lên: “Chú, chú cũng đến sao?”
Ba dượng của cô - Tôn Triệu Huy cười gật đầu, trên tay cầm một chiếc túi, trong túi đựng mấy quả táo.
“Vũ Phi, đây là trái cây mua cho con, nhớ ăn nhiều chút.” - Ông để trái cây trên bàn rồi đi đến chào hỏi Nguyễn An Quốc và Nguyễn Thiên Lăng.
Mẹ của Giang Vũ Phi - Vương Đại Trân cũng chào hỏi hai ông cháu họ.
Nguyễn An Quốc và Nguyễn Thiên Lăng rất khách sáo với hai người, hoàn toàn không có vẻ gì là coi thường.
Dù gì thì ba mẹ của Giang Vũ Phi cũng đã đến, ông Nguyễn An Quốc không định về nữa, ở lại trò chuyện với họ thêm một chút mới về.
Tôn Triệu Huy niềm nở kéo hai ông cháu Nguyễn An Quốc và Nguyễn Thiên Lăng đến sofa trong phòng bệnh nói chuyện, Vương Đại Trân ngồi bên cạnh Giang Vũ Phi hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô như thế nào.
Giang Vũ Phi nhất nhất đều trả lời, tuy nhiên cô giấu mẹ nguyên nhân ngã bệnh, chỉ nói sức khỏe không tốt, bị cảm lạnh nên đổ bệnh.
Vương Đại Trân nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của con gái, thương xót nói: “Vũ Phi, để mẹ ở lại đây chăm sóc cho con!”
Cho dù đã có người chăm sóc, nhưng có ai mà tận tâm tận lực như mẹ ruột của mình.
Giang Vũ Phi chưa kịp lên tiếng, ba dượng của cô đột nhiên phản đối nói: “Không được! Ở nhà bận lắm. Nếu em ở lại, không phải nhà cửa sẽ loạn lên sao? Hơn nữa ở đây cũng đã có bảo mẫu chăm sóc Vũ Phi, em có ở lại cũng đâu ích gì!”
Vương Đại Trân thở hắt ra, bà không dám phản đối chồng mình, chỉ còn biết áy náy nói với Giang Vũ Phi: “Vũ Phi, chú con nói cũng là đúng, chuyện nhà gần đây rất bận, hơn nữa em con không thể nào không có người chăm sóc. Mẹ không trông nom được con, con đừng giận mẹ nhé!”
“Mẹ, ở nhà đang bận chuyện gì vậy?” - Giang Vũ Phi không quan tâm chuyện mẹ cô không thể chăm sóc cho cô.
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Giang Vũ Phi đổ bệnh.Hôm nay vừa hay đến kỳ kinh nguyệt của cô, không nói đến việc uống nhiều rượu, đã vậy còn để cả người bị ướt, cuối cùng cô cũng ngã bệnh.Lần này bệnh tình của cô rất nghiêm trọng, cô nằm ở bệnh viện cả đêm mới tỉnh lại.Mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà trắng toát.Tiếp sau đó cô nghe thấy giọng nói lo lắng của ông nội: “Vũ Phi, cháu tỉnh rồi hả? Cháu cảm thấy thế nào? Chỗ nào không được khỏe?”Giang Vũ Phi nghiêng đầu nhìn ông nội đang ngồi cạnh giường, sau lưng ông là Nguyễn Thiên Lăng đang đứng đó.Hai người ánh mắt giao nhau, một người thâm thúy, một người lạnh nhạt như nước.Cô thu lại ánh nhìn, nói với ông nội: “Ông nội, cháu không sao! Đã khiến ông lo lắng nhiều rồi.”Nguyễn An Quốc cười đôn hậu: “Không sao là tốt rồi, bác sĩ cũng nói chỉ cần cháu nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có gì hết. Yên tâm dưỡng bệnh, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.”“Dạ, cháu biết rồi!” - Giang Vũ Phi gật gật đầu.Ông lão ở lại trò chuyện với cô thêm một lát, Giang Vũ Phi bèn khuyên ông về nhà nghỉ ngơi. Ông nội tuổi đã cao lại trông nom cô, trong lòng cô áy náy không chịu được.“Cũng được! Thím Lý ở bên ngoài, hai ngày này thím sẽ chăm sóc cháu. Ngày mai ông nội lại đến thăm cháu, cháu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho Thiên Lăng. Nếu nó không nghe lời, cháu cứ nói với ông nội.” – Ông lão vừa nói vừa liếc bằng mắt cảnh cáo Nguyễn Thiên Lăng, để cho anh biết rằng Vũ Phi là có ông chống lưng đằng sau.Nguyễn Thiên Lăng đứng sau ông nội mặt mày tối sầm, vẻ bất bình nhưng không làm gì được.Chỉ khi trước mặt ông nội, anh mới chịu lép vế như vậy.Giang Vũ Phi gật đầu: “Dạ, cháu biết mà! Ông nội, ông về đi!”“Được, ông về đây!” - Nguyễn An Quốc mỉm cười đứng dậy, đang đúng lúc định rời khỏi thì cửa phòng bệnh bị hai người đẩy ra.Một người đàn ông và một phụ nữ trung niên từ bên ngoài bước vào.Người phụ nữ vừa bước vào đã sà xuống cạnh giường Giang Vũ Phi, quan tâm hỏi cô: “Vũ Phi, con bị bệnh gì? Chỗ nào không được khỏe?”“Mẹ, sao mẹ đến đây?” - Giang Vũ Phi kinh ngạc hỏi, cô lại nhìn sang người đàn ông trung niên đang đứng một bên, nhẹ nhàng kêu lên: “Chú, chú cũng đến sao?”Ba dượng của cô - Tôn Triệu Huy cười gật đầu, trên tay cầm một chiếc túi, trong túi đựng mấy quả táo.“Vũ Phi, đây là trái cây mua cho con, nhớ ăn nhiều chút.” - Ông để trái cây trên bàn rồi đi đến chào hỏi Nguyễn An Quốc và Nguyễn Thiên Lăng.Mẹ của Giang Vũ Phi - Vương Đại Trân cũng chào hỏi hai ông cháu họ.Nguyễn An Quốc và Nguyễn Thiên Lăng rất khách sáo với hai người, hoàn toàn không có vẻ gì là coi thường.Dù gì thì ba mẹ của Giang Vũ Phi cũng đã đến, ông Nguyễn An Quốc không định về nữa, ở lại trò chuyện với họ thêm một chút mới về.Tôn Triệu Huy niềm nở kéo hai ông cháu Nguyễn An Quốc và Nguyễn Thiên Lăng đến sofa trong phòng bệnh nói chuyện, Vương Đại Trân ngồi bên cạnh Giang Vũ Phi hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô như thế nào.Giang Vũ Phi nhất nhất đều trả lời, tuy nhiên cô giấu mẹ nguyên nhân ngã bệnh, chỉ nói sức khỏe không tốt, bị cảm lạnh nên đổ bệnh.Vương Đại Trân nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của con gái, thương xót nói: “Vũ Phi, để mẹ ở lại đây chăm sóc cho con!”Cho dù đã có người chăm sóc, nhưng có ai mà tận tâm tận lực như mẹ ruột của mình.Giang Vũ Phi chưa kịp lên tiếng, ba dượng của cô đột nhiên phản đối nói: “Không được! Ở nhà bận lắm. Nếu em ở lại, không phải nhà cửa sẽ loạn lên sao? Hơn nữa ở đây cũng đã có bảo mẫu chăm sóc Vũ Phi, em có ở lại cũng đâu ích gì!”Vương Đại Trân thở hắt ra, bà không dám phản đối chồng mình, chỉ còn biết áy náy nói với Giang Vũ Phi: “Vũ Phi, chú con nói cũng là đúng, chuyện nhà gần đây rất bận, hơn nữa em con không thể nào không có người chăm sóc. Mẹ không trông nom được con, con đừng giận mẹ nhé!”“Mẹ, ở nhà đang bận chuyện gì vậy?” - Giang Vũ Phi không quan tâm chuyện mẹ cô không thể chăm sóc cho cô.