Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…

Chương 168: Vũ phi bỏ nhà đi

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… “Lão thái gia!” Chú Trung vội đỡ lấy người ông, cùng với người làm dìu ông ngồi trên ghế Sofa.“Không lẽ tôi thật sự đã làm sai sao?” Ông lão thì thào tự hỏi mình: “Có lẽ, chúng nó thực sự không hợp nhau…”“Lão thái gia, con cháu đều có phúc của con cháu, tất cả đều tùy duyên vậy.” Chú Trung mở miệng an ủi ông.Nguyễn An Quốc trầm mặc rất lâu, mới gật đầu thở dài: “Chú nói đúng, tất cả đều tùy duyên vậy.”Thế nhưng, trong lòng ông lại không cam tâm, vẫn hi vọng hai người họ có thể tiếp tục ở bên nhau.Giang Vũ Phi rời khỏi ngôi nhà, sau đó tìm một khách sạn ở lại. Cô định ngày mai sẽ đi tìm phòng, tìm được phòng sẽ lập tức bắt tay vào việc ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng.Hiện tại, cô không muốn đợi một chút nào.Cô vốn có thể nhẫn nhịn một chút, chỉ cần cuối cùng có thể ly hôn với anh, có điều là có quá nhiều ấm ức khiến cô không thể nhịn được nữa. Nhưng anh ta tuyệt đối không nên quá chú ý đến chuyện con cái.Hừ, thật buồn cười, anh lại còn muốn cô sinh con cho Nhan Duyệt nuôi dưỡng.Anh coi cô là cái gì, công cụ sinh con sao?Muốn cô sinh con, rồi cho Nhan Duyệt một vị trí, sao anh có thể làm ra chuyện bỉ ổi này được chứ!Cô đã hoàn toàn nhượng bộ, vì sao còn muốn được voi đòi tiên như vậy chứ?Người đàn ông đó, anh ta vô tình, nhưng cũng thật sự rất tàn nhẫn mà!Giang Vũ Phi nắm chặt cái chăn, tưởng tượng nó là Nguyễn Thiên Lăng, bẻ gãy cổ anh, b*p ch*t anh.---Lúc Nguyễn Thiên Lăng về đến nhà thì đã rất khuya.Anh vừa đi vào phòng khách đã cảm nhận được không khí nặng nề trong nhà.Ông nội và ba mẹ đều ngồi trong phòng khách, ai cũng trầm mặc, sắc mặt nghiêm trọng, không nói lời nào.“Có chuyện gì xảy ra sao?” Anh bước đến nói.Sắc mặt Nguyễn An Quốc vẫn âm trầm, không nhìn anh lấy một cái. Bà Nguyễn liếc nhìn ba chồng, lại nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng: “Vũ Phi bỏ nhà đi rồi.”“Rốt cuộc hôm nay hai con đã xảy ra chuyện gì? Vũ Phi mang thai có phải là thật không?" Bà Nguyễn hỏi anh.Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng không có chút biến động: “Cho cô ta ra ngoài ở vài ngày đi, đợi hết giận, cô ta sẽ quay về.”Nguyễn Thiên Lăng vặn eo, thản nhiên nói: “Cô ta không có thai. Về phần tại sao cô ta lại bỏ nhà đi, đây là chuyện của chúng con, con không hi vọng mọi người trong nhà bận tâm vì chúng con.”Bà Nguyễn nhìn mặt ba chồng ngày càng âm trầm, không khỏi trách móc Nguyễn Thiên Lăng: “Chúng ta là người một nhà, các con có chuyện thì chúng ta cũng có quyền được biết. Con với Vũ Phi rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu như không có gì to tát, con nhanh đưa nó về đi.”“Ông nội, ba, mẹ, con định chuyển về nhà cũ ở, con và Vũ Phi về sau rốt cuộc sẽ như thế nào, con hi vọng mọi người không đừng quản nữa. Con với cô ấy không hợp nhau.”Nói xong, không chờ mọi người trả lời, anh đi ngay lên lầu.Nguyễn An Quốc đứng lên, mệt mỏi nói với chú Trung: “Chú dìu tôi đi nghỉ ngơi đi.”“Vâng, lão thái gia.”Từ đầu đến cuối, ông đều không nhìn anh một cái, cũng không nói với anh câu nào. Bây giờ nghe giọng nói mệt mỏi già nua của ông, Nguyễn Thiên Lăng không nhịn được dừng bước chân lại, quay đầu nhìn ông.Lưng ông đã còng, tóc đã bạc, trên mặt toàn là dấu vết thời gian.Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhiên có chút trống rỗng.Anh biết rõ ông sẽ không chấp nhận Nhan Duyệt, thế nhưng, anh cũng không thể tiếp tục cùng Giang Vũ Phi làm vợ chồng.Mím chặt môi, anh quay người tiếp tục đi lên lầu.Trở lại phòng ngủ, bên trong phòng trống trải. Trước kia mỗi lần anh về, đều có Vũ Phi đang ở trong phòng.

“Lão thái gia!” Chú Trung vội đỡ lấy người ông, cùng với người làm dìu ông ngồi trên ghế Sofa.

“Không lẽ tôi thật sự đã làm sai sao?” Ông lão thì thào tự hỏi mình: “Có lẽ, chúng nó thực sự không hợp nhau…”

“Lão thái gia, con cháu đều có phúc của con cháu, tất cả đều tùy duyên vậy.” Chú Trung mở miệng an ủi ông.

Nguyễn An Quốc trầm mặc rất lâu, mới gật đầu thở dài: “Chú nói đúng, tất cả đều tùy duyên vậy.”

Thế nhưng, trong lòng ông lại không cam tâm, vẫn hi vọng hai người họ có thể tiếp tục ở bên nhau.

Giang Vũ Phi rời khỏi ngôi nhà, sau đó tìm một khách sạn ở lại. Cô định ngày mai sẽ đi tìm phòng, tìm được phòng sẽ lập tức bắt tay vào việc ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng.

Hiện tại, cô không muốn đợi một chút nào.

Cô vốn có thể nhẫn nhịn một chút, chỉ cần cuối cùng có thể ly hôn với anh, có điều là có quá nhiều ấm ức khiến cô không thể nhịn được nữa. Nhưng anh ta tuyệt đối không nên quá chú ý đến chuyện con cái.

Hừ, thật buồn cười, anh lại còn muốn cô sinh con cho Nhan Duyệt nuôi dưỡng.

Anh coi cô là cái gì, công cụ sinh con sao?

Muốn cô sinh con, rồi cho Nhan Duyệt một vị trí, sao anh có thể làm ra chuyện bỉ ổi này được chứ!

Cô đã hoàn toàn nhượng bộ, vì sao còn muốn được voi đòi tiên như vậy chứ?

Người đàn ông đó, anh ta vô tình, nhưng cũng thật sự rất tàn nhẫn mà!

Giang Vũ Phi nắm chặt cái chăn, tưởng tượng nó là Nguyễn Thiên Lăng, bẻ gãy cổ anh, b*p ch*t anh.

---

Lúc Nguyễn Thiên Lăng về đến nhà thì đã rất khuya.

Anh vừa đi vào phòng khách đã cảm nhận được không khí nặng nề trong nhà.

Ông nội và ba mẹ đều ngồi trong phòng khách, ai cũng trầm mặc, sắc mặt nghiêm trọng, không nói lời nào.

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Anh bước đến nói.

Sắc mặt Nguyễn An Quốc vẫn âm trầm, không nhìn anh lấy một cái. Bà Nguyễn liếc nhìn ba chồng, lại nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng: “Vũ Phi bỏ nhà đi rồi.”

“Rốt cuộc hôm nay hai con đã xảy ra chuyện gì? Vũ Phi mang thai có phải là thật không?" Bà Nguyễn hỏi anh.Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng không có chút biến động: “Cho cô ta ra ngoài ở vài ngày đi, đợi hết giận, cô ta sẽ quay về.”

Nguyễn Thiên Lăng vặn eo, thản nhiên nói: “Cô ta không có thai. Về phần tại sao cô ta lại bỏ nhà đi, đây là chuyện của chúng con, con không hi vọng mọi người trong nhà bận tâm vì chúng con.”

Bà Nguyễn nhìn mặt ba chồng ngày càng âm trầm, không khỏi trách móc Nguyễn Thiên Lăng: “Chúng ta là người một nhà, các con có chuyện thì chúng ta cũng có quyền được biết. Con với Vũ Phi rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu như không có gì to tát, con nhanh đưa nó về đi.”

“Ông nội, ba, mẹ, con định chuyển về nhà cũ ở, con và Vũ Phi về sau rốt cuộc sẽ như thế nào, con hi vọng mọi người không đừng quản nữa. Con với cô ấy không hợp nhau.”

Nói xong, không chờ mọi người trả lời, anh đi ngay lên lầu.

Nguyễn An Quốc đứng lên, mệt mỏi nói với chú Trung: “Chú dìu tôi đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, lão thái gia.”

Từ đầu đến cuối, ông đều không nhìn anh một cái, cũng không nói với anh câu nào. Bây giờ nghe giọng nói mệt mỏi già nua của ông, Nguyễn Thiên Lăng không nhịn được dừng bước chân lại, quay đầu nhìn ông.

Lưng ông đã còng, tóc đã bạc, trên mặt toàn là dấu vết thời gian.

Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhiên có chút trống rỗng.

Anh biết rõ ông sẽ không chấp nhận Nhan Duyệt, thế nhưng, anh cũng không thể tiếp tục cùng Giang Vũ Phi làm vợ chồng.

Mím chặt môi, anh quay người tiếp tục đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, bên trong phòng trống trải. Trước kia mỗi lần anh về, đều có Vũ Phi đang ở trong phòng.

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… “Lão thái gia!” Chú Trung vội đỡ lấy người ông, cùng với người làm dìu ông ngồi trên ghế Sofa.“Không lẽ tôi thật sự đã làm sai sao?” Ông lão thì thào tự hỏi mình: “Có lẽ, chúng nó thực sự không hợp nhau…”“Lão thái gia, con cháu đều có phúc của con cháu, tất cả đều tùy duyên vậy.” Chú Trung mở miệng an ủi ông.Nguyễn An Quốc trầm mặc rất lâu, mới gật đầu thở dài: “Chú nói đúng, tất cả đều tùy duyên vậy.”Thế nhưng, trong lòng ông lại không cam tâm, vẫn hi vọng hai người họ có thể tiếp tục ở bên nhau.Giang Vũ Phi rời khỏi ngôi nhà, sau đó tìm một khách sạn ở lại. Cô định ngày mai sẽ đi tìm phòng, tìm được phòng sẽ lập tức bắt tay vào việc ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng.Hiện tại, cô không muốn đợi một chút nào.Cô vốn có thể nhẫn nhịn một chút, chỉ cần cuối cùng có thể ly hôn với anh, có điều là có quá nhiều ấm ức khiến cô không thể nhịn được nữa. Nhưng anh ta tuyệt đối không nên quá chú ý đến chuyện con cái.Hừ, thật buồn cười, anh lại còn muốn cô sinh con cho Nhan Duyệt nuôi dưỡng.Anh coi cô là cái gì, công cụ sinh con sao?Muốn cô sinh con, rồi cho Nhan Duyệt một vị trí, sao anh có thể làm ra chuyện bỉ ổi này được chứ!Cô đã hoàn toàn nhượng bộ, vì sao còn muốn được voi đòi tiên như vậy chứ?Người đàn ông đó, anh ta vô tình, nhưng cũng thật sự rất tàn nhẫn mà!Giang Vũ Phi nắm chặt cái chăn, tưởng tượng nó là Nguyễn Thiên Lăng, bẻ gãy cổ anh, b*p ch*t anh.---Lúc Nguyễn Thiên Lăng về đến nhà thì đã rất khuya.Anh vừa đi vào phòng khách đã cảm nhận được không khí nặng nề trong nhà.Ông nội và ba mẹ đều ngồi trong phòng khách, ai cũng trầm mặc, sắc mặt nghiêm trọng, không nói lời nào.“Có chuyện gì xảy ra sao?” Anh bước đến nói.Sắc mặt Nguyễn An Quốc vẫn âm trầm, không nhìn anh lấy một cái. Bà Nguyễn liếc nhìn ba chồng, lại nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng: “Vũ Phi bỏ nhà đi rồi.”“Rốt cuộc hôm nay hai con đã xảy ra chuyện gì? Vũ Phi mang thai có phải là thật không?" Bà Nguyễn hỏi anh.Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng không có chút biến động: “Cho cô ta ra ngoài ở vài ngày đi, đợi hết giận, cô ta sẽ quay về.”Nguyễn Thiên Lăng vặn eo, thản nhiên nói: “Cô ta không có thai. Về phần tại sao cô ta lại bỏ nhà đi, đây là chuyện của chúng con, con không hi vọng mọi người trong nhà bận tâm vì chúng con.”Bà Nguyễn nhìn mặt ba chồng ngày càng âm trầm, không khỏi trách móc Nguyễn Thiên Lăng: “Chúng ta là người một nhà, các con có chuyện thì chúng ta cũng có quyền được biết. Con với Vũ Phi rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu như không có gì to tát, con nhanh đưa nó về đi.”“Ông nội, ba, mẹ, con định chuyển về nhà cũ ở, con và Vũ Phi về sau rốt cuộc sẽ như thế nào, con hi vọng mọi người không đừng quản nữa. Con với cô ấy không hợp nhau.”Nói xong, không chờ mọi người trả lời, anh đi ngay lên lầu.Nguyễn An Quốc đứng lên, mệt mỏi nói với chú Trung: “Chú dìu tôi đi nghỉ ngơi đi.”“Vâng, lão thái gia.”Từ đầu đến cuối, ông đều không nhìn anh một cái, cũng không nói với anh câu nào. Bây giờ nghe giọng nói mệt mỏi già nua của ông, Nguyễn Thiên Lăng không nhịn được dừng bước chân lại, quay đầu nhìn ông.Lưng ông đã còng, tóc đã bạc, trên mặt toàn là dấu vết thời gian.Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhiên có chút trống rỗng.Anh biết rõ ông sẽ không chấp nhận Nhan Duyệt, thế nhưng, anh cũng không thể tiếp tục cùng Giang Vũ Phi làm vợ chồng.Mím chặt môi, anh quay người tiếp tục đi lên lầu.Trở lại phòng ngủ, bên trong phòng trống trải. Trước kia mỗi lần anh về, đều có Vũ Phi đang ở trong phòng.

Chương 168: Vũ phi bỏ nhà đi