Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…

Chương 270: Ông cụ đến điều tra hộ khẩu sao?

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Giang Vũ Phi kinh ngạc nhìn ông cụ bước vào, có chút lúng túng. Ngày đó cô tức giận với ông nội, cũng gián tiếp phá hủy mối thâm tình của họ. Cô vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại ông nội nữa, không ngờ ông lại đích thân đến đây. Nguyễn An Quốc tay chống gậy đi vào, những người đi cùng đều đứng ngoài cửa, không theo vào. Ông quan sát nhà hàng Pháp này, cười nói: “Vũ Phi, làm việc ở đây tốt không?” “Rất tốt ạ. Ông nội, sao ông lại đến đây?” “Ông đến xem thử nơi làm việc của cháu.” Nguyễn An Quốc tìm một chỗ ngồi xuống, Giang Vũ Phi đi pha một ly trà cho ông. Cô ngồi đối diện với ông, thấy khí sắc ông rất tốt, trong lòng liền cảm thấy an tâm. Nguyễn An Quốc bưng ly trà cô pha lên uống một ngụm, khen ngợi: “Vẫn là cháu pha trà ngon, hương vị không nhạt cũng không đậm.” Giang Vũ Phi chỉ cười mỉm, không biết nên nói gì. Đặt ly trà xuống, Nguyễn An Quốc hỏi cô: “Nghe nói cháu sắp đính hôn à?” “Vâng.” “Với ông chủ của cháu sao?” “Vâng.” Cô gật gật đầu. Nguyễn An Quốc cười nói: “Nếu không ngại, có thể cho ông gặp anh ta chút không?” Đúng lúc này Tiêu Lang đi tới, Giang Vũ Phi thấy anh, đứng dậy giới thiệu họ vớ nhaui: “Ông nội, anh ấy chính là ông chủ của cháu, Tiêu Lang. Tiêu Lang, đây là ông nội của Nguyễn Thiên Lăng.” Tiêu Lang hơi nhướn mày, ông cụ chăm chú nhìn anh nghiêm túc đánh giá, chợt cười nói: “Chàng trai trẻ, có thể uống trà riêng với ta không?” “Cháu đi pha trà cho hai người.” Giang Vũ Phi hiểu chuyện rời đi. Tiêu Lang ngồi đối diện với Nguyễn An Quốc, cười nhạt nói: “Không biết ông muốn nói gì với cháu?” “Anh là thật lòng muốn lấy Vũ Phi làm vợ sao?” Nguyễn An Quốc hỏi thẳng. “Tất nhiên rồi, nếu không thì ông tưởng là gì?” Nguyễn An Quốc lại cười: “Ba của anh Tiêu đây là người ở đâu, làm nghề gì?” “Ba cháu ở nước ngoài, mẹ đã mất sớm.” “Ồ, không biết lệnh tôn tên gì?” Tiêu Lang vẫn nở nụ cười rất bình thản: “Ba cháu họ Tiêu, tên là một chữ Hằng.” Tiêu Hằng? Nguyễn An Quốc tỏ vẻ nghi ngờ, cái tên này ông chưa từng nghe qua. “Ba của anh Tiêu năm nay bao nhiêu tuổi?” “Ông đang điều tra hộ khẩu sao?” “Không phải, chỉ là ta rất quan tâm đến Vũ Phi, cho nên muốn tìm hiểu giúp nó thôi.” “Không biết ông lấy thân phận gì tìm hiểu giúp cô ấy?” Nguyễn An Quốc cũng không nổi nóng, chỉ là đôi mắt càng thêm tinh anh sắc sảo: “Nó gọi ta một tiếng ông nội, ta thì xem nó như cháu gái của mình. Ta lấy thân phận trưởng bối quan tâm đến chuyện của nó, không được sao?” “Ông là ông nội của Nguyễn Thiên Lăng, Giang Vũ Phi chẳng qua cũng chỉ từng là con dâu Nguyễn gia, ông quan tâm cô ấy quá mức rồi.” “Nó là đứa trẻ ngoan, ta rất thích. Nếu như nó chưa từng làm vợ Thiên Lăng, ta cũng muốn nhận nó làm cháu gái.” Nguyễn An Quốc vui vẻ nói. Tiêu Lang nét mặt dịu dàng, cũng cười nói: “Xem ra ông thực sự rất quan tâm đến cô ấy.” “Cái đó là đương nhiên.” Giang Vũ Phi mang trà tới, thấy họ đều đang cười, liền cười hỏi họ: “Hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?” “Không có gì, ông chỉ tùy hứng nói với anh Tiêu đây vài câu thôi. Vũ Phi, cháu dìu ông nội ra ngoài đi, ông không ở lại lâu.” Nguyễn An Quốc đứng dậy, Giang Vũ Phi vội vàng lên đỡ ông. 

Giang Vũ Phi kinh ngạc nhìn ông cụ bước vào, có chút lúng túng. Ngày đó cô tức giận với ông nội, cũng gián tiếp phá hủy mối thâm tình của họ. Cô vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại ông nội nữa, không ngờ ông lại đích thân đến đây. 

Nguyễn An Quốc tay chống gậy đi vào, những người đi cùng đều đứng ngoài cửa, không theo vào. Ông quan sát nhà hàng Pháp này, cười nói: “Vũ Phi, làm việc ở đây tốt không?” 

“Rất tốt ạ. Ông nội, sao ông lại đến đây?” 

“Ông đến xem thử nơi làm việc của cháu.” Nguyễn An Quốc tìm một chỗ ngồi xuống, Giang Vũ Phi đi pha một ly trà cho ông. Cô ngồi đối diện với ông, thấy khí sắc ông rất tốt, trong lòng liền cảm thấy an tâm. 

Nguyễn An Quốc bưng ly trà cô pha lên uống một ngụm, khen ngợi: “Vẫn là cháu pha trà ngon, hương vị không nhạt cũng không đậm.” 

Giang Vũ Phi chỉ cười mỉm, không biết nên nói gì. 

Đặt ly trà xuống, Nguyễn An Quốc hỏi cô: “Nghe nói cháu sắp đính hôn à?” 

“Vâng.” 

“Với ông chủ của cháu sao?” 

“Vâng.” Cô gật gật đầu. 

Nguyễn An Quốc cười nói: “Nếu không ngại, có thể cho ông gặp anh ta chút không?” 

Đúng lúc này Tiêu Lang đi tới, Giang Vũ Phi thấy anh, đứng dậy giới thiệu họ vớ nhaui: “Ông nội, anh ấy chính là ông chủ của cháu, Tiêu Lang. Tiêu Lang, đây là ông nội của Nguyễn Thiên Lăng.” 

Tiêu Lang hơi nhướn mày, ông cụ chăm chú nhìn anh nghiêm túc đánh giá, chợt cười nói: “Chàng trai trẻ, có thể uống trà riêng với ta không?” 

“Cháu đi pha trà cho hai người.” Giang Vũ Phi hiểu chuyện rời đi. 

Tiêu Lang ngồi đối diện với Nguyễn An Quốc, cười nhạt nói: “Không biết ông muốn nói gì với cháu?” 

“Anh là thật lòng muốn lấy Vũ Phi làm vợ sao?” Nguyễn An Quốc hỏi thẳng. 

“Tất nhiên rồi, nếu không thì ông tưởng là gì?” 

Nguyễn An Quốc lại cười: “Ba của anh Tiêu đây là người ở đâu, làm nghề gì?” 

“Ba cháu ở nước ngoài, mẹ đã mất sớm.” 

“Ồ, không biết lệnh tôn tên gì?” 

Tiêu Lang vẫn nở nụ cười rất bình thản: “Ba cháu họ Tiêu, tên là một chữ Hằng.” 

Tiêu Hằng? Nguyễn An Quốc tỏ vẻ nghi ngờ, cái tên này ông chưa từng nghe qua. 

“Ba của anh Tiêu năm nay bao nhiêu tuổi?” 

“Ông đang điều tra hộ khẩu sao?” 

“Không phải, chỉ là ta rất quan tâm đến Vũ Phi, cho nên muốn tìm hiểu giúp nó thôi.” 

“Không biết ông lấy thân phận gì tìm hiểu giúp cô ấy?” 

Nguyễn An Quốc cũng không nổi nóng, chỉ là đôi mắt càng thêm tinh anh sắc sảo: “Nó gọi ta một tiếng ông nội, ta thì xem nó như cháu gái của mình. Ta lấy thân phận trưởng bối quan tâm đến chuyện của nó, không được sao?” 

“Ông là ông nội của Nguyễn Thiên Lăng, Giang Vũ Phi chẳng qua cũng chỉ từng là con dâu Nguyễn gia, ông quan tâm cô ấy quá mức rồi.” 

“Nó là đứa trẻ ngoan, ta rất thích. Nếu như nó chưa từng làm vợ Thiên Lăng, ta cũng muốn nhận nó làm cháu gái.” Nguyễn An Quốc vui vẻ nói. 

Tiêu Lang nét mặt dịu dàng, cũng cười nói: “Xem ra ông thực sự rất quan tâm đến cô ấy.” 

“Cái đó là đương nhiên.” 

Giang Vũ Phi mang trà tới, thấy họ đều đang cười, liền cười hỏi họ: “Hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?” 

“Không có gì, ông chỉ tùy hứng nói với anh Tiêu đây vài câu thôi. Vũ Phi, cháu dìu ông nội ra ngoài đi, ông không ở lại lâu.” Nguyễn An Quốc đứng dậy, Giang Vũ Phi vội vàng lên đỡ ông. 

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Giang Vũ Phi kinh ngạc nhìn ông cụ bước vào, có chút lúng túng. Ngày đó cô tức giận với ông nội, cũng gián tiếp phá hủy mối thâm tình của họ. Cô vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại ông nội nữa, không ngờ ông lại đích thân đến đây. Nguyễn An Quốc tay chống gậy đi vào, những người đi cùng đều đứng ngoài cửa, không theo vào. Ông quan sát nhà hàng Pháp này, cười nói: “Vũ Phi, làm việc ở đây tốt không?” “Rất tốt ạ. Ông nội, sao ông lại đến đây?” “Ông đến xem thử nơi làm việc của cháu.” Nguyễn An Quốc tìm một chỗ ngồi xuống, Giang Vũ Phi đi pha một ly trà cho ông. Cô ngồi đối diện với ông, thấy khí sắc ông rất tốt, trong lòng liền cảm thấy an tâm. Nguyễn An Quốc bưng ly trà cô pha lên uống một ngụm, khen ngợi: “Vẫn là cháu pha trà ngon, hương vị không nhạt cũng không đậm.” Giang Vũ Phi chỉ cười mỉm, không biết nên nói gì. Đặt ly trà xuống, Nguyễn An Quốc hỏi cô: “Nghe nói cháu sắp đính hôn à?” “Vâng.” “Với ông chủ của cháu sao?” “Vâng.” Cô gật gật đầu. Nguyễn An Quốc cười nói: “Nếu không ngại, có thể cho ông gặp anh ta chút không?” Đúng lúc này Tiêu Lang đi tới, Giang Vũ Phi thấy anh, đứng dậy giới thiệu họ vớ nhaui: “Ông nội, anh ấy chính là ông chủ của cháu, Tiêu Lang. Tiêu Lang, đây là ông nội của Nguyễn Thiên Lăng.” Tiêu Lang hơi nhướn mày, ông cụ chăm chú nhìn anh nghiêm túc đánh giá, chợt cười nói: “Chàng trai trẻ, có thể uống trà riêng với ta không?” “Cháu đi pha trà cho hai người.” Giang Vũ Phi hiểu chuyện rời đi. Tiêu Lang ngồi đối diện với Nguyễn An Quốc, cười nhạt nói: “Không biết ông muốn nói gì với cháu?” “Anh là thật lòng muốn lấy Vũ Phi làm vợ sao?” Nguyễn An Quốc hỏi thẳng. “Tất nhiên rồi, nếu không thì ông tưởng là gì?” Nguyễn An Quốc lại cười: “Ba của anh Tiêu đây là người ở đâu, làm nghề gì?” “Ba cháu ở nước ngoài, mẹ đã mất sớm.” “Ồ, không biết lệnh tôn tên gì?” Tiêu Lang vẫn nở nụ cười rất bình thản: “Ba cháu họ Tiêu, tên là một chữ Hằng.” Tiêu Hằng? Nguyễn An Quốc tỏ vẻ nghi ngờ, cái tên này ông chưa từng nghe qua. “Ba của anh Tiêu năm nay bao nhiêu tuổi?” “Ông đang điều tra hộ khẩu sao?” “Không phải, chỉ là ta rất quan tâm đến Vũ Phi, cho nên muốn tìm hiểu giúp nó thôi.” “Không biết ông lấy thân phận gì tìm hiểu giúp cô ấy?” Nguyễn An Quốc cũng không nổi nóng, chỉ là đôi mắt càng thêm tinh anh sắc sảo: “Nó gọi ta một tiếng ông nội, ta thì xem nó như cháu gái của mình. Ta lấy thân phận trưởng bối quan tâm đến chuyện của nó, không được sao?” “Ông là ông nội của Nguyễn Thiên Lăng, Giang Vũ Phi chẳng qua cũng chỉ từng là con dâu Nguyễn gia, ông quan tâm cô ấy quá mức rồi.” “Nó là đứa trẻ ngoan, ta rất thích. Nếu như nó chưa từng làm vợ Thiên Lăng, ta cũng muốn nhận nó làm cháu gái.” Nguyễn An Quốc vui vẻ nói. Tiêu Lang nét mặt dịu dàng, cũng cười nói: “Xem ra ông thực sự rất quan tâm đến cô ấy.” “Cái đó là đương nhiên.” Giang Vũ Phi mang trà tới, thấy họ đều đang cười, liền cười hỏi họ: “Hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?” “Không có gì, ông chỉ tùy hứng nói với anh Tiêu đây vài câu thôi. Vũ Phi, cháu dìu ông nội ra ngoài đi, ông không ở lại lâu.” Nguyễn An Quốc đứng dậy, Giang Vũ Phi vội vàng lên đỡ ông. 

Chương 270: Ông cụ đến điều tra hộ khẩu sao?