Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…

Chương 274: Hứa với anh, cả đời này sẽ luôn kiên cường

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Nếu là anh trước đây, nhất định sẽ cho cô ta câu trả lời thuyết phục và chắc chắn. Nhưng anh của hiện tại, thật sự đã thay đổi rất nhiều, không còn quan tâm cô ta nhiều như trước nữa. Có lẽ anh cũng không phát hiện được bản thân đã thay đổi, nhưng cô ta là phụ nữ, cô ta mẫn cảm hơn anh rất nhiều. "Lăng, nếu như không thể gả cho anh, lúc trước còn không bằng em chết đi cho rồi." Nhan Duyệt ôm chặt anh, nhỏ giọng lẩm bẩm. Nguyễn Thiên Lăng ánh mắt hơi run sợ, trong lòng vốn mờ mịt thoáng cái liền trở nên kiên định: "Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, em nhất định sẽ được gả cho anh, em yên tâm, đến lúc đó em chỉ cần thật vui vẻ đính hôn cùng anh là được." "Ừm." Nhan Duyệt gật gật đầu, nghĩ thầm chỉ là một buổi lễ đính hôn mà thôi, cho dù ông không tới tham gia cũng không sao, sau khi đính hôn cô ta sẽ trở thành người của Nguyễn gia, đến lúc kết hôn cô ta cũng không tin ông còn có thể không đồng ý. Nguyễn gia ở đây đang ưu sầu, Giang Vũ Phi ở nơi đó lại đang rất sung sướng. Cô ngồi trước bàn sách của Tiêu Lang, đang cùng anh lên mạng đặt một số đồ cần chuẩn bị cho lúc đính hôn. Phụ nữ trời sinh đã thích mua sắm, Giang Vũ Phi cũng không khác gì, đặc biệt lại càng thích tự tay mua thêm đồ dùng sinh hoạt. Vốn bọn họ chỉ cần lên mạng xem kiểu dáng một số lễ phục với trang sức là được, nhưng sau khi xem hết những cái kia, Giang Vũ Phi liền không nhịn được mà xem luôn những đồ dùng sinh hoạt khác nữa. "Tiêu Lang, đến lúc đó chúng ta mua loại chén trà này nha. Em thích nhất là chén trà sứ Thanh Hoa, cảm giác pha trà cũng thơm hơn một chút." "Được, vậy mua loại này." "Anh xem đôi dép lê này như thế nào, mua vài đôi để trong nhà, có khách đến để cho mọi người sử dụng." "Ừm, đều do em làm chủ." "Ôi, bức tranh treo tường này thật đẹp, mua về treo ở phòng khách nhất định rất tuyệt." "Vậy mua cái này." Tiêu Lang vẫn cứ gật đầu vô điều kiện, không có ý kiến gì hết. Bất kể cô chọn cái gì, anh đều gật đầu đồng ý, ngay chính bản thân Giang Vũ Phi cũng cảm thấy ngại. "Sao em hỏi cái gì anh cũng đồng ý vậy?" Cô nghiêng đầu hỏi anh, tiếng nói dịu dàng dễ nghe. Tiêu Lang ôm vai cô, cười nói: "Có thể khiến em vui vẻ, đương nhiên anh sẽ đồng ý rồi. Đến lúc đó toàn bộ nhà mới cũng để em bố trí, em muốn sắp xếp như thế nào thì cứ làm như vậy." Giang Vũ Phi cười tựa đầu lên vai anh, nhẹ nhàng nói: "Tiêu Lang, anh biết không? Từ nhỏ em đã khát vọng có một ngôi nhà của chính mình. Lúc trước kích động lựa chọn lấy Nguyễn Thiên Lăng, cho rằng chỉ em cần có lòng, có tình yêu, thì sẽ có thể có một gia đình hạnh phúc như trong mơ. Thế nhưng em đã sai rồi, hai người kết hôn không nhất định có thể tạo nên một gia đình hạnh phúc. Giờ đây em lại sắp có được điều đó, anh không biết, trong lòng em có chờ mong cỡ nào, hạnh phúc cỡ nào đâu..." Tiêu Lang nghe những lời này của cô, ánh mắt lập tức trở nên u ám không rõ. Anh ôm chặt cô vào lòng, để mặt cô áp vào ngực anh, không cho cô nhìn thấy sự khác thường trong mắt anh. "Vũ Phi, em là một cô gái mạnh mẽ, hứa với anh, cả đời này sẽ luôn kiên cường được không?" Giang Vũ Phi cảm giác lời nói của anh là lạ, cô gật gật đầu: "Ừm, em hứa với anh." Cô đã trải qua sinh tử, cho nên không có gì có thể làm cô gục ngã nữa. Giang Vũ Phi không ngủ lại nhà Tiêu Lang, đến tối, anh lái xe đưa cô về nhà. Nguyễn Thiên Lăng đưa Nhan Duyệt về nhà, lúc trở về, vô thức đi đường vòng ngang qua khu nhà Giang Vũ Phi ở. Lúc gần đến nhà cô, anh mới ý thức được hành vi của chính mình. Anh sững sờ, lập tức lắc đầu cười nhạt, ánh mắt lướt qua khung cửa sổ trên lầu, lúc anh đang chuẩn bị lái xe rời đi thì nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe đang đi tới. 

Nếu là anh trước đây, nhất định sẽ cho cô ta câu trả lời thuyết phục và chắc chắn. 

Nhưng anh của hiện tại, thật sự đã thay đổi rất nhiều, không còn quan tâm cô ta nhiều như trước nữa. 

Có lẽ anh cũng không phát hiện được bản thân đã thay đổi, nhưng cô ta là phụ nữ, cô ta mẫn cảm hơn anh rất nhiều. 

"Lăng, nếu như không thể gả cho anh, lúc trước còn không bằng em chết đi cho rồi." Nhan Duyệt ôm chặt anh, nhỏ giọng lẩm bẩm. 

Nguyễn Thiên Lăng ánh mắt hơi run sợ, trong lòng vốn mờ mịt thoáng cái liền trở nên kiên định: "Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, em nhất định sẽ được gả cho anh, em yên tâm, đến lúc đó em chỉ cần thật vui vẻ đính hôn cùng anh là được." 

"Ừm." Nhan Duyệt gật gật đầu, nghĩ thầm chỉ là một buổi lễ đính hôn mà thôi, cho dù ông không tới tham gia cũng không sao, sau khi đính hôn cô ta sẽ trở thành người của Nguyễn gia, đến lúc kết hôn cô ta cũng không tin ông còn có thể không đồng ý. 

Nguyễn gia ở đây đang ưu sầu, Giang Vũ Phi ở nơi đó lại đang rất sung sướng. 

Cô ngồi trước bàn sách của Tiêu Lang, đang cùng anh lên mạng đặt một số đồ cần chuẩn bị cho lúc đính hôn. 

Phụ nữ trời sinh đã thích mua sắm, Giang Vũ Phi cũng không khác gì, đặc biệt lại càng thích tự tay mua thêm đồ dùng sinh hoạt. 

Vốn bọn họ chỉ cần lên mạng xem kiểu dáng một số lễ phục với trang sức là được, nhưng sau khi xem hết những cái kia, Giang Vũ Phi liền không nhịn được mà xem luôn những đồ dùng sinh hoạt khác nữa. 

"Tiêu Lang, đến lúc đó chúng ta mua loại chén trà này nha. Em thích nhất là chén trà sứ Thanh Hoa, cảm giác pha trà cũng thơm hơn một chút." 

"Được, vậy mua loại này." 

"Anh xem đôi dép lê này như thế nào, mua vài đôi để trong nhà, có khách đến để cho mọi người sử dụng." 

"Ừm, đều do em làm chủ." 

"Ôi, bức tranh treo tường này thật đẹp, mua về treo ở phòng khách nhất định rất tuyệt." 

"Vậy mua cái này." Tiêu Lang vẫn cứ gật đầu vô điều kiện, không có ý kiến gì hết. 

Bất kể cô chọn cái gì, anh đều gật đầu đồng ý, ngay chính bản thân Giang Vũ Phi cũng cảm thấy ngại. 

"Sao em hỏi cái gì anh cũng đồng ý vậy?" Cô nghiêng đầu hỏi anh, tiếng nói dịu dàng dễ nghe. 

Tiêu Lang ôm vai cô, cười nói: "Có thể khiến em vui vẻ, đương nhiên anh sẽ đồng ý rồi. Đến lúc đó toàn bộ nhà mới cũng để em bố trí, em muốn sắp xếp như thế nào thì cứ làm như vậy." 

Giang Vũ Phi cười tựa đầu lên vai anh, nhẹ nhàng nói: "Tiêu Lang, anh biết không? Từ nhỏ em đã khát vọng có một ngôi nhà của chính mình. Lúc trước kích động lựa chọn lấy Nguyễn Thiên Lăng, cho rằng chỉ em cần có lòng, có tình yêu, thì sẽ có thể có một gia đình hạnh phúc như trong mơ. Thế nhưng em đã sai rồi, hai người kết hôn không nhất định có thể tạo nên một gia đình hạnh phúc. Giờ đây em lại sắp có được điều đó, anh không biết, trong lòng em có chờ mong cỡ nào, hạnh phúc cỡ nào đâu..." 

Tiêu Lang nghe những lời này của cô, ánh mắt lập tức trở nên u ám không rõ. 

Anh ôm chặt cô vào lòng, để mặt cô áp vào ngực anh, không cho cô nhìn thấy sự khác thường trong mắt anh. 

"Vũ Phi, em là một cô gái mạnh mẽ, hứa với anh, cả đời này sẽ luôn kiên cường được không?" 

Giang Vũ Phi cảm giác lời nói của anh là lạ, cô gật gật đầu: "Ừm, em hứa với anh." 

Cô đã trải qua sinh tử, cho nên không có gì có thể làm cô gục ngã nữa. 

Giang Vũ Phi không ngủ lại nhà Tiêu Lang, đến tối, anh lái xe đưa cô về nhà. 

Nguyễn Thiên Lăng đưa Nhan Duyệt về nhà, lúc trở về, vô thức đi đường vòng ngang qua khu nhà Giang Vũ Phi ở. 

Lúc gần đến nhà cô, anh mới ý thức được hành vi của chính mình. 

Anh sững sờ, lập tức lắc đầu cười nhạt, ánh mắt lướt qua khung cửa sổ trên lầu, lúc anh đang chuẩn bị lái xe rời đi thì nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe đang đi tới. 

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Nếu là anh trước đây, nhất định sẽ cho cô ta câu trả lời thuyết phục và chắc chắn. Nhưng anh của hiện tại, thật sự đã thay đổi rất nhiều, không còn quan tâm cô ta nhiều như trước nữa. Có lẽ anh cũng không phát hiện được bản thân đã thay đổi, nhưng cô ta là phụ nữ, cô ta mẫn cảm hơn anh rất nhiều. "Lăng, nếu như không thể gả cho anh, lúc trước còn không bằng em chết đi cho rồi." Nhan Duyệt ôm chặt anh, nhỏ giọng lẩm bẩm. Nguyễn Thiên Lăng ánh mắt hơi run sợ, trong lòng vốn mờ mịt thoáng cái liền trở nên kiên định: "Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, em nhất định sẽ được gả cho anh, em yên tâm, đến lúc đó em chỉ cần thật vui vẻ đính hôn cùng anh là được." "Ừm." Nhan Duyệt gật gật đầu, nghĩ thầm chỉ là một buổi lễ đính hôn mà thôi, cho dù ông không tới tham gia cũng không sao, sau khi đính hôn cô ta sẽ trở thành người của Nguyễn gia, đến lúc kết hôn cô ta cũng không tin ông còn có thể không đồng ý. Nguyễn gia ở đây đang ưu sầu, Giang Vũ Phi ở nơi đó lại đang rất sung sướng. Cô ngồi trước bàn sách của Tiêu Lang, đang cùng anh lên mạng đặt một số đồ cần chuẩn bị cho lúc đính hôn. Phụ nữ trời sinh đã thích mua sắm, Giang Vũ Phi cũng không khác gì, đặc biệt lại càng thích tự tay mua thêm đồ dùng sinh hoạt. Vốn bọn họ chỉ cần lên mạng xem kiểu dáng một số lễ phục với trang sức là được, nhưng sau khi xem hết những cái kia, Giang Vũ Phi liền không nhịn được mà xem luôn những đồ dùng sinh hoạt khác nữa. "Tiêu Lang, đến lúc đó chúng ta mua loại chén trà này nha. Em thích nhất là chén trà sứ Thanh Hoa, cảm giác pha trà cũng thơm hơn một chút." "Được, vậy mua loại này." "Anh xem đôi dép lê này như thế nào, mua vài đôi để trong nhà, có khách đến để cho mọi người sử dụng." "Ừm, đều do em làm chủ." "Ôi, bức tranh treo tường này thật đẹp, mua về treo ở phòng khách nhất định rất tuyệt." "Vậy mua cái này." Tiêu Lang vẫn cứ gật đầu vô điều kiện, không có ý kiến gì hết. Bất kể cô chọn cái gì, anh đều gật đầu đồng ý, ngay chính bản thân Giang Vũ Phi cũng cảm thấy ngại. "Sao em hỏi cái gì anh cũng đồng ý vậy?" Cô nghiêng đầu hỏi anh, tiếng nói dịu dàng dễ nghe. Tiêu Lang ôm vai cô, cười nói: "Có thể khiến em vui vẻ, đương nhiên anh sẽ đồng ý rồi. Đến lúc đó toàn bộ nhà mới cũng để em bố trí, em muốn sắp xếp như thế nào thì cứ làm như vậy." Giang Vũ Phi cười tựa đầu lên vai anh, nhẹ nhàng nói: "Tiêu Lang, anh biết không? Từ nhỏ em đã khát vọng có một ngôi nhà của chính mình. Lúc trước kích động lựa chọn lấy Nguyễn Thiên Lăng, cho rằng chỉ em cần có lòng, có tình yêu, thì sẽ có thể có một gia đình hạnh phúc như trong mơ. Thế nhưng em đã sai rồi, hai người kết hôn không nhất định có thể tạo nên một gia đình hạnh phúc. Giờ đây em lại sắp có được điều đó, anh không biết, trong lòng em có chờ mong cỡ nào, hạnh phúc cỡ nào đâu..." Tiêu Lang nghe những lời này của cô, ánh mắt lập tức trở nên u ám không rõ. Anh ôm chặt cô vào lòng, để mặt cô áp vào ngực anh, không cho cô nhìn thấy sự khác thường trong mắt anh. "Vũ Phi, em là một cô gái mạnh mẽ, hứa với anh, cả đời này sẽ luôn kiên cường được không?" Giang Vũ Phi cảm giác lời nói của anh là lạ, cô gật gật đầu: "Ừm, em hứa với anh." Cô đã trải qua sinh tử, cho nên không có gì có thể làm cô gục ngã nữa. Giang Vũ Phi không ngủ lại nhà Tiêu Lang, đến tối, anh lái xe đưa cô về nhà. Nguyễn Thiên Lăng đưa Nhan Duyệt về nhà, lúc trở về, vô thức đi đường vòng ngang qua khu nhà Giang Vũ Phi ở. Lúc gần đến nhà cô, anh mới ý thức được hành vi của chính mình. Anh sững sờ, lập tức lắc đầu cười nhạt, ánh mắt lướt qua khung cửa sổ trên lầu, lúc anh đang chuẩn bị lái xe rời đi thì nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe đang đi tới. 

Chương 274: Hứa với anh, cả đời này sẽ luôn kiên cường