Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 305: Không ăn đồ ăn anh mang đến cho cô
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Cô đang ở phòng ngủ mà cô đã từng ở sau khi kết hôn, không phải là sân bay. Bên ngoài cảnh đêm tối đen, không phải là ban ngày mà là buổi tối. Mà những chuyện kia đều đã xảy ra ở kiếp trước, không phải kiếp này. Hóa ra cô mơ thấy ác mộng. Giang Vũ Phi xoa trán, ổn định lại cảm xúc, lạnh lùng hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?” “Tôi đến thăm con tôi.” Nguyễn Thiên Lăng chỉnh lại quần áo, nhìn từ trên cao xuống: “Cô gặp ác mộng gì vậy? Tại sao lại hét lên mấy câu thả tôi ta, tôi không muốn?” “Tôi quên rồi.” Sắc mặt cô thản nhiên, còn có chút mệt mỏi. Nguyễn Thiên Lăng biết là cô đang nói dối, nhưng mà cô không muốn nói thì anh cũng không thể ép cô nói được. Hơn nữa chỉ là cơn ác mộng, anh cảm thấy rất bình thường, nên không chút nghi ngờ. “Thím Lý nói cô không ăn bữa tối, bây giờ dậy ăn đi, đừng để con tôi bị đói.” Giang Vũ Phi giương mắt nhìn anh, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng mờ nhạt. Đôi mắt của Nguyễn Thiên Lăng bị bóng tối che mờ, cô không thể nhìn thấu trong lòng anh đang nghĩ gì. “Tôi không muốn ăn, bây giờ mời anh về cho, tôi cần nghỉ ngơi. Còn nữa, sau này không được phép đến gần tôi khi tôi chưa cho phép, nếu không được tôi sẽ lập tức dọn đi.” Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên thấy hối hận, tự dưng chạy đến đây để bị xua đuổi. Người phụ nữ này thật đáng ghét, nếu không phải là cô đang mang thai con của anh, anh sẽ không để cô được ngông cuồng như vậy. “Dậy ăn đi, nếu đứa bé có làm sao, xem tôi xử lý cô thế nào!” Anh lạnh lùng nói rồi quay người đi ra ngoài kéo cửa lại, kêu thím Lý mang đồ ăn lên lầu cho Giang Vũ Phi. Một lát sau, thím Lý mang một bát sủi cảo nóng hổi đến, theo sau là Nguyễn Thiên Lăng. Thím Lý đặt bát sủi cảo một bên, đi lấy một chiếc bàn nhỏ đặt vào giường, sau đó mới đặt bát sủi cảo lên chiếc bàn nhỏ đó. “Cô Giang à, đây là sủi cảo đích thân thiếu gia đến nhà hàng Hoàng Gia Ngự Thiện mua về, tôi vừa hâm lại, vẫn còn nóng hổi, cô mau ăn đi, rất ngon đó.” Trong bát sứ họa tiết xanh trắng có khoảng hơn mười cái sủi cảo trong vắt lóng lánh, vỏ ngoài mỏng nhưng rất dẻo, có thể nhìn được nhân bánh bên trong. Nước dùng được làm từ xương, được rắc chút hành lá, vừa thơm vừa hấp dẫn. Từ khi mang thai đến giờ, Giang Vũ Phi ăn gì cũng không thấy ngon, cái gì cũng đều không thích ăn. Thế nhưng bát sủi cảo này thật hấp dẫn, cô rất muốn ăn, hơn nữa tối nay cô cũng chưa ăn cơm, cô thấy rất đói, cái bụng trống rỗng đã đói đến mức kêu ùng ục rôi. Thím Lý và Nguyễn Thiên Lăng đang chăm chú nhìn cô, đương nhiên không thể bỏ qua vẻ thèm ăn lóe lên trong mắt cô. Hai người cứ nghĩ rằng cô sẽ ăn ngay lập tức. Nhưng cô lại nhìn chằm chằm bát sủi cảo vài giây rồi ngẩng đầu lên nói với thím Lý: “Tôi không muốn ăn sủi cảo, tôi muốn ăn mỳ. Thím Lý, thím xuống nấu cho tôi một bát mỳ được không?” “Cô Giang à, sủi cảo thực sự rất ngon, cô có thể thử một chút, tôi nghĩ cô sẽ thích đấy.” Thím Lý cười rồi dỗ dành cô, thầm nghĩ tính khí của cô Giang thật sự rất cố chấp. Nếu đã muốn ăn thì cứ ăn thôi, sao lại phải hành hạ cái bụng của mình. Hơn nữa thiếu gia cũng đang lo lắng cho đứa bé trong bụng cô, cô không cần phải bài xích sự quan tâm của thiếu gia như vậy chứ. Nguyễn Thiên Lăng đang đứng bên cạnh sắc mặt hơi lạnh, cô không muốn ăn đồ ăn anh mang đến cho cô. “Tôi không muốn ăn sủi cảo. Thôi vậy, để tự tôi xuống dưới nhà nấu vậy.” Giang Vũ Phi vén chăn lên, định xuống giường. “Cô ấy không ăn thì thôi, mang bỏ đi, đi nấu cho cô ấy bát mỳ.”
Cô đang ở phòng ngủ mà cô đã từng ở sau khi kết hôn, không phải là sân bay. Bên ngoài cảnh đêm tối đen, không phải là ban ngày mà là buổi tối.
Mà những chuyện kia đều đã xảy ra ở kiếp trước, không phải kiếp này.
Hóa ra cô mơ thấy ác mộng.
Giang Vũ Phi xoa trán, ổn định lại cảm xúc, lạnh lùng hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi đến thăm con tôi.” Nguyễn Thiên Lăng chỉnh lại quần áo, nhìn từ trên cao xuống: “Cô gặp ác mộng gì vậy? Tại sao lại hét lên mấy câu thả tôi ta, tôi không muốn?”
“Tôi quên rồi.” Sắc mặt cô thản nhiên, còn có chút mệt mỏi.
Nguyễn Thiên Lăng biết là cô đang nói dối, nhưng mà cô không muốn nói thì anh cũng không thể ép cô nói được. Hơn nữa chỉ là cơn ác mộng, anh cảm thấy rất bình thường, nên không chút nghi ngờ.
“Thím Lý nói cô không ăn bữa tối, bây giờ dậy ăn đi, đừng để con tôi bị đói.”
Giang Vũ Phi giương mắt nhìn anh, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng mờ nhạt. Đôi mắt của Nguyễn Thiên Lăng bị bóng tối che mờ, cô không thể nhìn thấu trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Tôi không muốn ăn, bây giờ mời anh về cho, tôi cần nghỉ ngơi. Còn nữa, sau này không được phép đến gần tôi khi tôi chưa cho phép, nếu không được tôi sẽ lập tức dọn đi.”
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên thấy hối hận, tự dưng chạy đến đây để bị xua đuổi.
Người phụ nữ này thật đáng ghét, nếu không phải là cô đang mang thai con của anh, anh sẽ không để cô được ngông cuồng như vậy.
“Dậy ăn đi, nếu đứa bé có làm sao, xem tôi xử lý cô thế nào!” Anh lạnh lùng nói rồi quay người đi ra ngoài kéo cửa lại, kêu thím Lý mang đồ ăn lên lầu cho Giang Vũ Phi.
Một lát sau, thím Lý mang một bát sủi cảo nóng hổi đến, theo sau là Nguyễn Thiên Lăng.
Thím Lý đặt bát sủi cảo một bên, đi lấy một chiếc bàn nhỏ đặt vào giường, sau đó mới đặt bát sủi cảo lên chiếc bàn nhỏ đó.
“Cô Giang à, đây là sủi cảo đích thân thiếu gia đến nhà hàng Hoàng Gia Ngự Thiện mua về, tôi vừa hâm lại, vẫn còn nóng hổi, cô mau ăn đi, rất ngon đó.”
Trong bát sứ họa tiết xanh trắng có khoảng hơn mười cái sủi cảo trong vắt lóng lánh, vỏ ngoài mỏng nhưng rất dẻo, có thể nhìn được nhân bánh bên trong.
Nước dùng được làm từ xương, được rắc chút hành lá, vừa thơm vừa hấp dẫn.
Từ khi mang thai đến giờ, Giang Vũ Phi ăn gì cũng không thấy ngon, cái gì cũng đều không thích ăn.
Thế nhưng bát sủi cảo này thật hấp dẫn, cô rất muốn ăn, hơn nữa tối nay cô cũng chưa ăn cơm, cô thấy rất đói, cái bụng trống rỗng đã đói đến mức kêu ùng ục rôi.
Thím Lý và Nguyễn Thiên Lăng đang chăm chú nhìn cô, đương nhiên không thể bỏ qua vẻ thèm ăn lóe lên trong mắt cô.
Hai người cứ nghĩ rằng cô sẽ ăn ngay lập tức.
Nhưng cô lại nhìn chằm chằm bát sủi cảo vài giây rồi ngẩng đầu lên nói với thím Lý: “Tôi không muốn ăn sủi cảo, tôi muốn ăn mỳ. Thím Lý, thím xuống nấu cho tôi một bát mỳ được không?”
“Cô Giang à, sủi cảo thực sự rất ngon, cô có thể thử một chút, tôi nghĩ cô sẽ thích đấy.” Thím Lý cười rồi dỗ dành cô, thầm nghĩ tính khí của cô Giang thật sự rất cố chấp.
Nếu đã muốn ăn thì cứ ăn thôi, sao lại phải hành hạ cái bụng của mình. Hơn nữa thiếu gia cũng đang lo lắng cho đứa bé trong bụng cô, cô không cần phải bài xích sự quan tâm của thiếu gia như vậy chứ.
Nguyễn Thiên Lăng đang đứng bên cạnh sắc mặt hơi lạnh, cô không muốn ăn đồ ăn anh mang đến cho cô.
“Tôi không muốn ăn sủi cảo. Thôi vậy, để tự tôi xuống dưới nhà nấu vậy.” Giang Vũ Phi vén chăn lên, định xuống giường.
“Cô ấy không ăn thì thôi, mang bỏ đi, đi nấu cho cô ấy bát mỳ.”
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Cô đang ở phòng ngủ mà cô đã từng ở sau khi kết hôn, không phải là sân bay. Bên ngoài cảnh đêm tối đen, không phải là ban ngày mà là buổi tối. Mà những chuyện kia đều đã xảy ra ở kiếp trước, không phải kiếp này. Hóa ra cô mơ thấy ác mộng. Giang Vũ Phi xoa trán, ổn định lại cảm xúc, lạnh lùng hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?” “Tôi đến thăm con tôi.” Nguyễn Thiên Lăng chỉnh lại quần áo, nhìn từ trên cao xuống: “Cô gặp ác mộng gì vậy? Tại sao lại hét lên mấy câu thả tôi ta, tôi không muốn?” “Tôi quên rồi.” Sắc mặt cô thản nhiên, còn có chút mệt mỏi. Nguyễn Thiên Lăng biết là cô đang nói dối, nhưng mà cô không muốn nói thì anh cũng không thể ép cô nói được. Hơn nữa chỉ là cơn ác mộng, anh cảm thấy rất bình thường, nên không chút nghi ngờ. “Thím Lý nói cô không ăn bữa tối, bây giờ dậy ăn đi, đừng để con tôi bị đói.” Giang Vũ Phi giương mắt nhìn anh, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng mờ nhạt. Đôi mắt của Nguyễn Thiên Lăng bị bóng tối che mờ, cô không thể nhìn thấu trong lòng anh đang nghĩ gì. “Tôi không muốn ăn, bây giờ mời anh về cho, tôi cần nghỉ ngơi. Còn nữa, sau này không được phép đến gần tôi khi tôi chưa cho phép, nếu không được tôi sẽ lập tức dọn đi.” Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên thấy hối hận, tự dưng chạy đến đây để bị xua đuổi. Người phụ nữ này thật đáng ghét, nếu không phải là cô đang mang thai con của anh, anh sẽ không để cô được ngông cuồng như vậy. “Dậy ăn đi, nếu đứa bé có làm sao, xem tôi xử lý cô thế nào!” Anh lạnh lùng nói rồi quay người đi ra ngoài kéo cửa lại, kêu thím Lý mang đồ ăn lên lầu cho Giang Vũ Phi. Một lát sau, thím Lý mang một bát sủi cảo nóng hổi đến, theo sau là Nguyễn Thiên Lăng. Thím Lý đặt bát sủi cảo một bên, đi lấy một chiếc bàn nhỏ đặt vào giường, sau đó mới đặt bát sủi cảo lên chiếc bàn nhỏ đó. “Cô Giang à, đây là sủi cảo đích thân thiếu gia đến nhà hàng Hoàng Gia Ngự Thiện mua về, tôi vừa hâm lại, vẫn còn nóng hổi, cô mau ăn đi, rất ngon đó.” Trong bát sứ họa tiết xanh trắng có khoảng hơn mười cái sủi cảo trong vắt lóng lánh, vỏ ngoài mỏng nhưng rất dẻo, có thể nhìn được nhân bánh bên trong. Nước dùng được làm từ xương, được rắc chút hành lá, vừa thơm vừa hấp dẫn. Từ khi mang thai đến giờ, Giang Vũ Phi ăn gì cũng không thấy ngon, cái gì cũng đều không thích ăn. Thế nhưng bát sủi cảo này thật hấp dẫn, cô rất muốn ăn, hơn nữa tối nay cô cũng chưa ăn cơm, cô thấy rất đói, cái bụng trống rỗng đã đói đến mức kêu ùng ục rôi. Thím Lý và Nguyễn Thiên Lăng đang chăm chú nhìn cô, đương nhiên không thể bỏ qua vẻ thèm ăn lóe lên trong mắt cô. Hai người cứ nghĩ rằng cô sẽ ăn ngay lập tức. Nhưng cô lại nhìn chằm chằm bát sủi cảo vài giây rồi ngẩng đầu lên nói với thím Lý: “Tôi không muốn ăn sủi cảo, tôi muốn ăn mỳ. Thím Lý, thím xuống nấu cho tôi một bát mỳ được không?” “Cô Giang à, sủi cảo thực sự rất ngon, cô có thể thử một chút, tôi nghĩ cô sẽ thích đấy.” Thím Lý cười rồi dỗ dành cô, thầm nghĩ tính khí của cô Giang thật sự rất cố chấp. Nếu đã muốn ăn thì cứ ăn thôi, sao lại phải hành hạ cái bụng của mình. Hơn nữa thiếu gia cũng đang lo lắng cho đứa bé trong bụng cô, cô không cần phải bài xích sự quan tâm của thiếu gia như vậy chứ. Nguyễn Thiên Lăng đang đứng bên cạnh sắc mặt hơi lạnh, cô không muốn ăn đồ ăn anh mang đến cho cô. “Tôi không muốn ăn sủi cảo. Thôi vậy, để tự tôi xuống dưới nhà nấu vậy.” Giang Vũ Phi vén chăn lên, định xuống giường. “Cô ấy không ăn thì thôi, mang bỏ đi, đi nấu cho cô ấy bát mỳ.”